Từ trường không bay trở về phòng, Lê Hân thả Vân Thiển Y xuống dưới, để đến khi đứng vững vàng, cả hai người bọn họ đều có một chút luyến tiếc khó nói. Nàng đột nhiên có chút hối hận không nên giận dỗi hay đa nghi nhất thời thay gả để xảy ra trạng huống chia tay không nói rõ như thế này.
Lê Hân nhìn trong mắt Vân Thiển Y man mác buồn, cười nhu hòa. Hắn đột nhiên nhận ra, không biết tại sao, dù bản thân thật luyến tiếc không được ở bên nàng ngày đêm như phu thê nhưng trong sâu thẩm trái tim lại bình yên lạ thường vì nàng thay gả, nhận ra rồi, hắn không thích cảm giác nàng bị thánh chỉ rằng buộc đi yêu, hắn nên dùng chân tình của mình đổi lấy thật lòng của nàng.
Vân Thiển Y ta đột nhiên nhận ra, càng tiếp xúc với nàng ta lại càng yêu nàng.
Đã qua bốn ngày kể từ khi ta giận dỗi đến chỉ trích nàng làm nàng bị thương. Tình cảm của chúng ta hiện tại vụng trộm đó, lén lút đó, nhưng ta cảm thấy thật vui vẻ. Tự như chứng minh nàng cũng yêu ta.
Lê Hân cuối xuống hôn lên trán Vân Thiển Y: “Ngủ ngon, Thiển Y”
Vân Thiển Y ánh mắt tỏa sáng như ngọc lưu ly nhìn vào Lê Hân. Hắn thật cao, khuôn mặt hắn thật anh tuấn, ánh mắt đó đối với nàng mà nói là tình triều vô hạn làm cho nàng xao lòng không muốn rời xa. Thật muốn, mãi mãi từng khắc đều ở cạnh hắn, nhìn hắn cười với nàng.
Hôn chàng.
Vân Thiển Y kiểng chân, đặt môi mình lên trán Lê Hân.
“Ngủ ngon, Hân”
Lê Hân ánh mắt phát sáng, lại cật lực kiềm chế xúc động: “Nàng gọi tên ta?”
“Hân”
“Thiển Y” Lê Hân ngây ngô cười, hô tên của nàng, lại cuối xuống hôn nhẹ lên môi của nàng, ôm nàng cẩn thận như trân bảo.
Vân Thiển Y thấy mặt ngốc của hắn, chỉ cảm thấy Chiến Thần trong truyền thuyết đúng là có khác. Đặc biệt khác người thường.
“Gọi tên chàng thôi, chàng cũng vui mừng như vậy?”
“Vui vẻ, ta tự nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ” Lê Hân cười chân thành, nàng mặc dù đối với hắn thân cận, nhưng còn chưa từng dùng tên của hắn để hô, có hắn mới biết, cảm xúc được nàng gọi tên có bao nhiêu kinh hỉ.
Vân Thiển Y nghe trong lòng Lê Hân xao động, muốn ở lâu với hắn một lúc. Âm thầm đưa ra lời hứa cho mình cũng như cho hắn.
Chỉ lần này nữa thôi, để ta nghe thấu trái tim chàng, để trái tim ta hòa chung một nhịp đập, phải yêu chàng nhanh nhanh vì ta sợ thời gian của ta cũng sẽ chóng mất phai nhạt như trước đây. Tận dụng tận cùng những phút giây là bài học vô cùng đáng quý mà nàng đã học được từ kiếp trước. Ta không muốn để bản thân sẽ có một ngày buồn quá lâu, vì ta sợ, khi bản thân vượt qua nó, ta sẽ đánh mất chàng. Cho nên, hãy để lúc này ta yêu chàng, yêu không còn hối tiếc nữa. Dù thứ kế hoạch này thật hạ lưu.
Không gian ban đêm lại dần trầm xuống thật sâu, cũng giống như nước ngoài kia đã tự lúc nào thật lạnh lẽo. Lê Hân phải trở về, đem nàng ôm đến trên giường, đắp chăn cho nàng, hôn lên trán nàng thay lời chào tạm biệt.
Vân Thiển Y nhìn hắn thổi tắt nến, sau đó biến mất, nhắm mắt lại thanh thản nghỉ ngơi.
Nàng cảm thấy bản thân có một chút không rõ cảm giác ở cùng hắn thật kỳ diệu.
Kỳ diệu, kỳ diệu,...
Phải rồi.
Vân Thiển Y mở bừng mắt, giống như ngọc sáng tỏa ra hồn quang linh động. Nàng gọi nhẹ hai tiếng: “Đi ra”
Tức thời từ trong không gian tối tăm đi ra hai cái bóng đen nhỏ nhắn.
Dù trong phòng tối đen như mực, nhưng ba người bọn họ ai cũng thấy hết sức rõ ràng. Hai người này đúng là Tri Dung, Tri Hạ đã được nàng tôi luyện trở nên bãn lĩnh như bây giờ. Có thể không thể so với cao thủ trong hoàng cung, nhưng chỉ là sớm thôi nàng tin chắc bản thân có thể khiến các nàng không được nhất lưu cũng là nhị vị tam vị.
Dặn dò hai người bọn họ tìm những thứ như nàng chỉ định, sau đó để các nàng lui đi nghỉ ngơi.
Nàng đột nhiên nhớ đến mấy người ở Hồng Bang.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Vân Thiển Y
Chương 11: Kỳ diệu
Chương 11: Kỳ diệu