TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Thông Linh Sư
Chương 56: Yêu quái?

Tô Vũ liếc mắt nhìn Diệp Hồng Khải, cười lạnh một cái nói: “Được, tôi chờ ngày đó!”

Diệp Hồng Khải này thật sự quá ngây thơ và buồn cười, ngay cả em gái Diệp Hồng Tuyết hắn cũng không bằng, nếu không phải hắn là con trai độc nhất của Diệp Thiên Hạo, chỉ sợ đã sớm không được cưng chiều như bây giờ!

Diệp Hồng Khải nhìn dáng vẻ của Tô Vũ không hề có tí sợ sệt nào, hắn liền tức điên, nắm chặt nắm đấm, giờ phút này, hắn hận thấu xương Tô Vũ, ngay cả cha của mình hắn cũng căm hận: “Khốn nạn mà, tại sao lại đưa một đứa con hoang như vậy về nhà họ Diệp? Đây không phải là cố ý để cho người khác cười nhạo hay sao?”



Thế nhưng hắn đã quên, hắn căm ghét Tô Vũ như thế, cũng bởi vì ở trong lòng hắn, Tô Vũ chẳng là cái thá gì, không có khúm núm mặc hắn dẫm đạp vì thế hắn mới khó chịu.

Thật ra, của cải danh lợi mà hắn có, ở trong mắt Tô Vũ chẳng đáng là cái gì, đừng nói là hắn, cho dù là toàn bộ gia sản khổng lồ của nhà họ Diệp, Tô Vũ cũng không có để ở trong mắt.

Chẳng biết từ lúc nào, Diệp Hồng Tuyết đã đứng ở trước cửa, cô tận mắt nhìn thấy một màn phát sinh mâu thuẫn giữa Tô Vũ và anh trai, đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Tô Vũ, quả thật muốn tức điên lên.

Thế nhưng, lần này cô đã khôn hơn, bởi vì chính miệng Triệu Uyển Nghi đã nói cho cô biết, Tô Vũ không hề giống như bọn họ tưởng tượng, có thể tùy ý nắm ở trong lòng bàn tay, nếu không có kế sách tốt, thì trước tiên không nên trêu chọc Tô Vũ, miễn cho trộm gà không xong còn mất một nắm gạo, nếu có thể thì trước tiên nên làm bạn tốt với cô ta, thăm dò rõ ràng mọi chuyện của cô ta rồi hãy quyết định.

Diệp Hồng Tuyết mím môi, cô hoàn toàn không ủng cách làm án binh bất động của Triệu Uyển Nghi, nhưng bởi vì Triệu Uyển Nghi ngày đó xác thật bị đùa giỡn nên mới làm ra chuyện hoang đường kia, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, thật sự không dám làm gì Tô Vũ, trước tiên phải quan sát mấy ngày đã.

Ngay khi phát hiện ánh mắt Tô Vũ nhìn lại đây, Diệp Hồng Tuyết ngay lập tức lộ ra dáng vẻ hiền lành, tiến lên đón Tô Vũ, nói: “Em gái, sáng hôm nay em đi chỗ nào vậy, ba mẹ lo lắng cho em lắm đó, em cũng biết, nhà họ Diệp chúng ta là một đại gia tộc, không biết có bao nhiêu kẻ mơ ước, nếu như em còn chưa về, cha mẹ sẽ báo cảnh sát, sau này, em cũng đừng hòng được đi đâu!”

Vốn trong lòng Diệp Hồng Tuyết vô cùng căm ghét Tô Vũ, hận không thể lập tức đuổi Tô Vũ ra khỏi nhà họ Diệp, nhưng ngoài miệng lại nói ra những lời tình thâm ý thiết, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy buồn nôn.

Tô Vũ mĩm cười, nếu Diệp Hồng Tuyết đã diễn cực khổ như vậy, cô cũng nên phối hợp một chút, nhân tiện nói: “Chị, chị thật tốt, em còn tưởng chị cũng giống như những người kia, ước gì em bị đuổi khỏi nhà họ Diệp.”

Diệp Hồng Tuyết nghẹn họng, lập tức điều chỉnh lại giọng nói: “Em đang nói anh hai sao? Chao ôi, anh ấy là người trong nóng ngoài lạnh, em không nên trách anh ấy, thật ra, anh chị có thêm một đứa em gái, trong lòng vô cùng vui vẻ đấy.”

Tô Vũ ứng phó gật đầu, đang muốn nói điều gì, bỗng, cô cảm giác được một luồng yêu khí nồng nặc tỏa ra từ bên trong biệt thự nhà họ Diệp.

Trong lòng Tô Vũ hơi động, trực tiếp vượt qua Diệp Hồng Tuyết, vọt vào bên trong biệt thự!

Diệp Hồng Tuyết nhìn dáng vẻ Tô Vũ như lâm đại địch, sợ hết hồn, lập tức nói: “Em gái, em làm sao vậy ?”

Tô Vũ không để ý đến Diệp Hồng Tuyết, cô nhanh chóng chạy lên lầu hai, sau đó Tô Vũ cảm giác được, yêu khí nồng nặc kia phát ra từ trong phòng Triệu Uyển Nghi!

Tô Vũ nhanh chóng đi tới, dán sát vào cửa phòng Triệu Uyển Nghi, cách âm trong phòng rất tốt, nhưng tu vi Tô Vũ đã đạt tới tầng thứ ba của thông linh, thần thức vô cùng cường đại, một cửa phòng nho nhỏ sao có thể ngăn trở cô.

Lực lượng tinh thần mạnh mẽ tuôn ra từ trong đầu Tô Vũ, từng tia một lọt vào bên trong cửa phòng, sau đó, Tô Vũ liền nghe thấy một giọng nói khàn khàn khó nghe, nói: “Uyển Nghi, có muốn anh ra tay diệt con bé kia không, miễn cho em gặp trở ngại!”

Cỗ yêu khí mạnh mẽ đó là từ người này phát ra, thần thức của Tô Vũ chỉ nhận ra đối phương là một đoàn sương mù dày màu xanh lục, cũng không biết con yêu quái này đến tột cùng là cái gì.

Sau đó, bên trong truyền đến giọng nói của Triệu Uyển: “Anh, tạm thời không cần, em vẫn chưa điều tra rõ ràng lai lịch của con nhỏ kia, trước tiên không nên tùy tiện ra tay, miễn cho đánh rắn động cỏ, bại lộ thân phận, làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta, như vậy sẽ rất phiền phức!”

Giọng nói khàn khàn kia lại vang lên: “Được rồi, ý của sư phụ chính là để em toàn quyền phụ trách, anh ở một bên trợ giúp em là được rồi, anh đi trước, em có việc cứ gọi anh!”

Nói xong, đoàn yêu khí kia chậm rãi rời khỏi căn phòng Triệu Uyển Nghi, bay ra ngoài biệt thự, Tô Vũ lập tức xoay người, chạy xuống dưới lầu. Vừa vặn đụng phải Diệp Hồng Tuyết đang vội vã lên lầu.

“Em gái, em làm sao thế?” Diệp Hồng Tuyết hô một tiếng, không hề phát khí với Tô Vũ, chỉ nhíu mày, cô vốn chuẩn bị kéo tay Tô Vũ, nhưng lại chụp hụt.

“Em có việc phải đi, chị không cần để ý dến em!” Tô Vũ nói xong câu này, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài biệt thự, đuổi theo phương hướng của đoàn yêu khí. Rất nhanh, Tô Vũ liền đi đến sân sau của biệt thự, ở đó chỉ có những bãi cỏ được cắt tỉa sạch sẽ, bình thường rất ít người tới đây.

Sau đó, Tô Vũ nhìn thấy một đoàn sương mù dày màu xanh lục từ bên trong biệt thự nhẹ nhàng hạ xuống, trong sương mù dày đặc là một khuôn mặt người, đó là một khuôn mặt già nua xấu xí vô cùng khó coi.

Lúc Tô Vũ đuổi tới, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, đoàn sương mù kia vừa hạ xuống mặt đất, liền lập tức chui vào trong lòng đất, trong chớp mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.

Tô Vũ cẩn thận kiểm tra một phen, đây chỉ là một khối đất bình thường, không có chỗ nào khác lạ, cũng không biết đoàn sương mù kia đã đi đâu.

Tô Vũ nở nụ cười: “Xem ra nhà họ Diệp này cũng đầy tàng long ngọa hổ, chắc hẳn sau này sẽ không còn nhàm chán nữa, thú vị, thật sự quá thú vị!”

Cho dù kiểm tra nữa cũng nhìn không ra cái gì, Tô Vũ xoay người trở lại, đi được nửa đường, lại bắt gặp Diệp Hồng Tuyết.

Nhìn sắc mặt Diệp Hồng Tuyết khó coi, Tô Vũ cũng không biết rồi gì cho phải: “Xin lỗi chị, tại lúc nãy em nhìn thấy một chuyện khá thú vị, nên đã thất lễ với chị!”

Diệp Hồng Tuyết rõ ràng không tin Tô Vũ, thở phì phò hỏi: “Em nhìn thấy cái gì?”

Tô Vũ nói: “Vừa nãy em nhìn thấy một đứa bé chạy lên lầu hai, lại từ lầu hai chạy xuống, sau đó, em cũng chạy theo, nhưng không biết đứa bé kia đã đi đâu mất rồi!”

Tô Vũ vốn chỉ thuận miệng nói bừa vài câu, thế nhưng, sau khi Diệp Hồng Tuyết nghe xong, khuôn mặt bỗng biến sắc, nói: “Em thật sự nhìn thấy ? Đứa bé kia, mặc quần áo gì? Khuôn mặt ra sao?”

Tô Vũ hỏi ngược lại: “Chị, làm sao vậy?”

“À, không có gì!” Diệp Hồng Tuyết lập tức hồi tỉnh lại, liên tục xua tay, nói: “Không có gì, chị chỉ cảm thấy hiếu kỳ, thuận miệng hỏi một chút mà thôi, em đừng có để trong lòng, đúng rồi, đêm nay chị sẽ dẫn em đến một nơi rất thú vị, bảo đảm em sẽ rất thích!”

Đọc truyện chữ Full