Editor: thao1504
Ngày hôm sau mẹ Mạnh gọi Mạnh Tĩnh Nghiên dậy đi nhà trẻ, hai mắt nhỏ còn buồn ngủ nên mơ mơ màng màng, một tay vuốt mắt còn tay giùng giằng bò dậy mặc quần áo. Đợi sau khi mặc xong áo thì đầu óc chợt tỉnh táo lại, nha, chuyện quan trọng mà chút nữa đã quên rồi!
Lập tức ngã xuống lăn một vòng nhỏ vào giữa giường sau đó nhắm hai mắt ngủ tiếp, cái áo nàng mới vừa mặc xong liền bị nàng nhanh chóng tháo ra quăng xuống đất.
Sau khi Mẹ Mạnh làm cơm xong đi vào lần nữa thì thấy con gái đang giống như chú heo nhỏ nằm ở trên giường không chịu thức dậy, tiểu bộ dáng này thật là đáng yêu chết được a. Liền ngồi ở bên giường nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt mềm mại nhỏ bé của cô một cái, “Nghiên Nghiên, mau dậy rời giường, nếu không sẽ đến nhà trẻ trễ a…..!”
Ai yêu ~ Mới sáng sớm mà mẹ đã hôn trộm người ta rồi, thật ngượng ngùng a ~
Nhưng mà cô là một người có tâm chí kiên định, tuyệt đối không vì chuyện mẹ hôn một cái mà làm rối loạn trận tuyến, nên tiếp tục vừa làm nũng vừa ăn vạ, “Con không muốn đi nhà trẻ......” Lật người nằm sắp sang chổ khác ở trên giường, chui cái đầu nhỏ mình vào dưới gối, bày ra tư thế kiên quyết không chịu phối hợp.
Lúc này Mạnh ba làm xong cơm đi vào thì nhìn thấy khuôn mặt bất đắc dĩ của vợ mình khi đang đối phó nữ nhi, liền vỗ một cái vào mông nhỏ của nha đầu, “Mấy giờ rồi, còn chưa chịu rời giường!”
Rơi lệ, cha chính là bạo lực hơn so với mẹ, mẹ chỉ là ôm ôm hôn hôn, còn ba chính là đánh một chút vỗ vỗ một chút, không thích ba chút nào a! Bé con nào đó dưới cơn tức giận liền đạp đạp chân ngắn tiếp tục ăn vạ, “Con không đi nhà trẻ không muốn đi không muốn đi!”
Tiểu nha đầu sau một trận đạp loạn, làm cho giường đệm lộn xộn lên. Ba Mạnh mặc dù xuống tay hung ác, không thương tiếc, nhưng trong lòng lại rất yêu thương con gái mình, bộ dạng con gái ăn vạ như vậy, hắn cũng không biết làm sao, nên cùng mẹ Mạnh thương lượng: “Nếu không để cho Nghiên Nghiên đến chỗ bà ngoại trong thời gian này đi, đợi khi nào tìm được nhà trẻ mới rồi mới cho con đi vậy?”
“Chuyện một đứa bé náo không chịu đi nhà trẻ là chuyện bình thường, sau khi đến nhà trẻ gặp cô giáo và các bạn nhỏ cùng nhau chơi đùa một chút thì sẽ không khóc nữa. Đừng thấy tiểu nha đầu Nghê gia kia ở nhà trẻ hay gây chuyện đùa giỡn như một dã nha đầu như vậy, mà hiện tại trước khi đi học ngày nào cũng náo loạn đòi ở nhà đấy.”
Thật sao? Loại chuyện như vậy ba Mạnh dĩ nhiên không rõ ràng lắm, tính hắn đó giờ không quan tâm chuyện người ngoài, chỉ quan tâm đến chuyện con gái nhà mình mà thôi, nhiều hơn nữa chỉ quan tâm đến người nào là phụ huynh của bạn con mình. Nào có quan tâm đến chuyện những đứa trẻ khác mỗi ngày trước khi đi học cũng sẽ giống như Nghiên Nghiên bây giờ ồn ào như vậy chứ?
Bên ngoài phòng bếp truyền đến một mùi khét lẹt, đó là mùi đồ ăn bị cháy, ba Mạnh liền vội vàng chạy nhanh xuống nhà bếp tắt lửa.
Lúc trở ra mẹ Mạnh đã cưỡng chế xong tính náo loạn của con gái và mặc xong quần áo cho cô, con gái nhỏ luôn thà chết bướng bỉnh không chịu nghe theo, mẹ của cô mặc cho cô được vài món, cô liền cởi chúng ra khỏi người. Cuối cùng làm cho mẹ Mạnh tức giận đến cực điểm, giơ tay đánh xuống cái mông của cô vài cái, bao nhiêu năm nay Mạnh Tĩnh Nghiên chưa bao giờ gặp phải loại xử phạt này, đau đến sững người, gào một tiếng rồi khóc ra ngoài.
Dù Cha Mặc thoạt nhìn tương đối nghiêm nghị, nhưng từ trước tới gì đánh thẳng tay đối với cô, nhiều lắm chỉ là vỗ vỗ vài cái, lúc tức giận nhất cũng chỉ mắng nàng vài câu. Nhưng mẹ cũng không giống nhau, hiếm khi như vậy thường chỉ hôn, dỗ dành mà thôi, nhưng khi đánh thì với cô sẽ giơ tay đánh mạnh. Hơn nữa sức lực của mẹ vừa rồi cùng với sức lực mà ba mạnh mới đánh con gái kêu rời giường như vừa rồi là hai cái hoàn toàn không cùng một tầng.
/
Mạnh Tĩnh Nghiên nghĩ, cái mông nhỏ của cô khẳng định đã bị mẹ đánh đỏ. Thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo, chuyện cô muốn lập nhà trẻ ngay từ bước đầu đã không có cơ hội rồi, chưa gì đã bị mẹ đùng đùng đùng đánh đến mấy lần, thật là ra quân chưa thắng trận mà đã chết oa oa oa!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)
Chương 31: Tuổi còn nhỏ là đáng thương nhất
Chương 31: Tuổi còn nhỏ là đáng thương nhất