TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 4: Không ngờ có ngày này

Hôm nay là thứ bảy, hiếm hoi có ngày cuối tuần Nữu Nữu không phải đi học. Cô ngủ say đến tận 8h30 mới gọi con dậy. Thay quần áo cho con xong, cô làm bữa sáng đơn giản rồi ngồi ăn sáng cùng con. Sau khi ăn xong, thu dọn mọi thứ, vừa tròn chín giờ.

Chu Tiểu Vân nhìn chiếc váy trên người Nữu Nữu, tết năm ngoái mới mua đã hơi cộc. Trẻ con lớn thật nhanh! Trong ấn tượng mới ngày nào lúc con bé chào đời mặt đầy nếp nhăn, thế mà chỉ chớp mắt đã biết thành cô bé cao gầy hoạt bát như bây giờ?

Chắc là do di truyền. Chu Tiểu Vân cao 1m7, Lý Thiên Vũ gần 1m8, đều khá cao, từ nhỏ Nữu Nữu đã cao hơn bạn bè đồng trang lứa. Mặc dù mới bảy tuổi, nhưng Nữu Nữu đã cao 1m2, từ xa nhìn đã ra dáng một thiếu nữ.

Chu Tiểu Vân định mua cho con hai cái váy mới, trang điểm cho con bé thật xinh đẹp. Nói cho con gái biết, cô bé ôm chầm lấy mẹ, hôn một cái rõ kêu.

Cô vừa cười vừa thầm thở dài, con nhà nghèo thật khổ. Cô lôi ví tiền ra đếm, chỉ còn hơn 100. Nếu mua đồ tốt một chút, chưa chắc đã đủ. Bây giờ, quần áo trẻ con còn đắt hơn cả người lớn. Một cái váy đơn giản đã 80, 90.

Khó có lúc rảnh, mang thêm ít tiền mua quần áo tốt hơn một chút. Nghĩ như vậy, Chu Tiểu Vân mở ngăn kéo tìm sổ tiết kiệm. Vừa mở ngăn kéo ra, chỉ thấy bên trong trống rỗng, sổ tiết kiệm tự dưng không cánh mà bay.

Chu Tiểu Vân hoảng hốt, lục tung tìm khắp nơi, tìm mọi ngóc ngách đều không thấy. Chẳng lẽ có trộm! Không đúng! Hiện tại bọn trộm rất quái, ai lại đi lấy sổ tiết kiệm? Không biết mật khẩu không rút được tiền.

Mật khẩu… Chu Tiểu Vân chợt nghĩ ra: Chẳng lẽ là Lý Thiên Vũ lấy?

Càng nghĩ cô càng thấy có khả năng. Sổ tiết kiệm cất ở chỗ cố định trong nhà. Cô chưa bao giờ giấu chồng, mật khẩu chồng cô cũng biết. Không lẽ, anh ta cầm sổ tiết kiệm đi rút tiền cho Cố Xuân Lai vay?

Chu Tiểu Vân kìm chế lửa giận trong lòng, gửi Nữu Nữu chơi ở nhà hàng xóm rồi mới đi xe điện tới cửa hàng hoa quả của chồng. Dọc theo đường vượt mấy đèn đỏ, tới gần cửa hàng, từ xa đã thấy Cố Xuân Lai vừa bước ra khỏi đó, đi về hướng ngược lại. Lý Thiên Vũ đứng ngoài cửa, đang nói chuyện với một ông lão.

Chu Tiểu Vân dựng xe trước cửa, chờ Lý Thiên Vũ bán hàng xong.

Lý Thiên Vũ đưa túi hoa quả cho ông lão, vừa đứng thẳng người thì thấy vợ. Đầu tiên anh ta ngẩn ra, sau đó lại nở nụ cười ấm áp: “Sao em lại đến đây?”

Chắc chắn là chột dạ! Chu Tiểu Vân hiểu rõ Lý Thiên Vũ. Chỉ khi anh làm sai chuyện mới tươi cười ân cần, giả tạo, khách sáo như thế. Cô không khách khí chất vấn: “Sổ tiết kiệm của em đâu?”

“Sổ tiết kiệm…” Lý Thiên Vũ hết nhìn trái lại liếc phải nhưng không nhìn Chu Tiểu Vân.

“Em hỏi lại anh một lần nữa, sổ tiết kiệm đâu?” Chu Tiểu Vân thực sự không chịu nổi nữa.

“Anh… Anh cầm.” Lý Thiên Vũ biết không thể nói dối đành thú nhận.

“Lấy ra đây!” Chu Tiểu Vân vươn tay. Nhìn lòng bàn tay trước mặt, Lý Thiên Vũ chậm rì rì lấy từ trong người sổ tiết kiệm ra, đặt vào tay cô.

Cô mở ra xem, ban đầu có hai vạn mốt, giờ chỉ còn một nghìn.Tay cô siết chặt quyển sổ, run lẩy bẩy “Tiền đâu?”

Nuốt một ngụm nước bọt, cô lại hỏi lần nữa, “Tiền của em đâu?”

Lý Thiên Vũ đành phải nói thật: “Bị anh rút ra cho Tiểu Cố vay.”

Chu Tiểu Vân không nói một câu, ngây ra như phỗng.

Lý Thiên Vũ nhìn bộ dáng của cô, luống cuống giải thích: “Anh đã đồng ý không thể nuốt lời! Hơn nữa, cậu ấy nói sẽ trả ngay.”

“Lúc anh lấy sao không nói với em một tiếng?” Giọng nói của Chu Tiểu Vân hơi khàn khàn. Cô cố sức chớp chớp mắt nhưng thấy ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.

Lý Thiên Vũ cười làm lành nói: “Chẳng phải anh sợ em không đồng ý sao!”

“Anh biết rõ tôi không đồng ý, anh còn lấy, anh…” Chu Tiểu Vân tức giận cả người run rẩy, “Tôi là vợ anh, anh có quan tâm đến cảm nhận của tôi không? Anh có suy nghĩ cho cái nhà này không? Anh…”

Chu Tiểu Vân ném sổ tiết kiệm lên người Lý Thiên Vũ, “Cầm hết đi, cuộc sống như thế này tôi chịu quá đủ rồi!”

Cô không đi xe mà xoay người bỏ chạy. Vừa quay người, lệ đã tràn khoé mi. Cuộc sống này cô thực sự không chịu nổi nữa.

Đây là số phận của cô ư? Đây là cuộc sống cô muốn ư?

Hy vọng trong lòng cô tắt ngấm. Gả cho người đàn ông này, nhưng anh ta cho cô cuộc sống thế này đây. Nghèo khó, vặt vãnh, buồn phiền, bực bội… Cô không muốn tiếp tục nữa, một ngày cũng không muốn tiếp tục nữa. Chỉ cần nhìn anh ta một cái cũng làm cô thấy đau khổ.

Đã từng yêu một người như vậy, đã từng muốn sống cả đời với một người đàn ông như vậy, lại không chịu đựng được cuộc sống giày vò.

Cái gì là kẻ thù của tình yêu?

Hôn nhân chính là phần mộ của tình yêu. Vợ chồng nghèo trăm mối lo. Từng hẹn hò lãng mạn dưới ánh trăng đều biến thành củi gạo dầu muối. Tất cả mộng tưởng bị hiện thực vô tình chọc thủng. Bây giờ chỉ còn cõi lòng đầy thương tích và oán giận không nói nên lời.

Đúng vậy, cô không dám nói ra bí mật chôn sâu tận đáy lòng, chỉ dám lúc nửa đêm không ngủ được cô mới có can đảm thừa nhận: Cô hối hận…

“Tiểu Vân, Tiểu Vân, em chậm một chút, em hãy nghe anh nói đã…”

Phía sau truyền đến tiếng gọi của Lý Thiên Vũ, cô không đáp, trái lại còn chạy nhanh hơn.

Nếu như cuộc sống cho cô một cơ hội, không bao giờ cô muốn sống nghèo khổ như vậy nữa, không bao giờ sống những ngày tháng chi li tính toán như thế nữa, càng không kết hôn sớm, không làm người phụ nữ chỉ ở nhà làm việc nhà, không bỏ học sớm đến xưởng đi làm, không…

Chân Lý Thiên Vũ dài hơn Chu Tiểu Vân, chạy nhanh hơn cô, đến ngã tư thì gần đuổi kịp, “Tiểu Vân, em đừng giận, hãy nghe anh nói…”

Đọc truyện chữ Full