Trời càng lúc càng nóng, mùa hè sắp đến.
Đại Bảo đang được nghỉ hè, khi đó chưa bị phân nhiều bài tập như bây giờ. Mỗi ngày cậu mặc độc cái quần cộc chạy tót đi chơi với bạn bè đồng trang lứa trong xóm. Buổi sáng, tuỳ tiện ăn vài miếng cơm đã không thấy bóng dáng, lúc ăn cơm trưa mới ngoan ngoãn về nhà, sau đó đến tận tối mới thấy người.
Triệu Ngọc Trân không quản được con nên đơn giản tuỳ cậu, con trai lớn nhà nào chẳng thế. Bà không mong Đại Bảo có thể đỡ đần việc cho mình, chỉ bắt dắt Tiểu Bảo ra ngoài chơi cùng. Đại Bảo không hề muốn nhưng không dám cãi lời mẹ, đành dắt theo một cái đuôi. Mười lần thì có đến năm lần Tiểu Bảo tự về nhà, tủi thân nói anh chỉ lo chơi không quan tâm đến cậu bé. Triệu Ngọc Trân không có biện pháp, đành phải bảo Chu Tiểu Vân dắt theo Tiểu Bảo.
Chu Tiểu Vân nhu thuận đồng ý. Gần đây biểu hiện của cô trước mặt cha mẹ vô cùng tốt. Cô biết cha hằng ngày ra ngoài cố gắng tìm việc để kiếm tiền học phí. Nhưng mà lúc bấy giờ, số người thuê giết lợn cực kì ít. Mùa hè, thịt dễ ôi, ai cũng chờ đến giáp tết mới đem con lợn béo mập ra giết. Trừ khi gặp được nhà nào làm cỗ bàn cưới con gái, mừng thọ, đám tang … may ra mới quyết tâm đem giết con lợn vỗ béo hơn nửa năm trời.
Vì thế ba Chu ít tìm được việc, về nhà sắc mặt không dễ coi. Bên ngoài trời nóng, đi cả ngày vất vả mà ra về tay không nên lòng càng bực bội, phiền não.
Chu Tiểu Vân rất tinh ý, không đợi ba ngồi xuống, một cốc nước mát và khăn mặt sớm được đưa tới cho ba lau mồ hôi giải nhiệt.
Vừa lau mồ hôi xong, một cốc nước mát lại được đưa đến tận tay. Nỗi buồn phiền trong lòng ba Chu tiêu mất hơn nửa, đợi đến lúc mang lên một chén trà nguội, sự không hài lòng đã không cánh mà bay, hưng trí bừng bừng bàn tính chuyện ngày mai ngày kia tiếp tục đi kiếm tiền.
Ba Chu nói với Triệu Ngọc Trân: “Mẹ nó à, bà xem Đại Nha nhà chúng ta hiểu chuyện biết bao, tôi thấy ngay Tiểu Hà cũng không bằng con bé.” Tiểu Hà cùng tuổi với Đại Bảo, là con gái lớn của anh trai ông – Chu Quốc Phú.
Triệu Ngọc Trân gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng không hoài nghi con gái khác biệt so với trước. Chỉ nghĩ con gái mình không phải loại kém thông minh, nói chuyện làm việc rõ ràng, nhìn qua vẫn có bộ dạng bảy, tám tuổi:
“Có thể con bé trưởng thành sớm nên thông suốt. Người ta hay nói con gái lớn nhanh hơn con trai. Đại Bảo đã chín tuổi, vẫn ngơ ngơ chưa biết gì, Đại Nha như là chị của thằng bé vậy.”
Vợ chồng nói chuyện một hồi, nhất trí cho ra kết luận: Đại Nha là đứa bé hiểu chuyện, không cần tốn nhiều tâm tư quan tâm đến nó, nên quản lý tốt mấy đứa khác nhất là Đại Bảo.
Chu Tiểu Vân tất nhiên không biết ý nghĩ trong lòng cha mẹ, cô không ngờ biểu hiện của mình khiến cha mẹ hài lòng nên càng ít quan tâm đến mình. Sau này biết được lúc đó hối hận đã muộn.
Bây giờ, cô đang chìm đắm trong cảm giác vui sướng vì sắp được đến trường. Mỗi ngày, ăn sáng xong, không đợi mẹ nhắc nhở, cô đã tự giác dẫn em trai Tiểu Bảo cùng đi chăn vịt.
Cô còn cố ý mang theo quyển sách giáo khoa Đại Bảo đã dùng năm lớp một đến hồ nước để đọc. Chờ vịt vào hồ hết, cô để cây gậy trúc ở một bên, tìm một chỗ mát mẻ tránh ánh nắng mặt trời, để Tiểu Bảo chơi ở gần đó rồi lôi quyển sách đã lâu không đọc ra bắt đầu xem.
Cũng may có mấy đứa trẻ khác cũng chăn vịt, Tiểu Bảo chơi một lúc rồi đi tìm đồng bọn – cậu bé nhà họ Lưu cùng thôn nhũ danh là Thạch Đầu, vui quên trời quên đất.
Sách giáo khoa sớm bị Đại Bảo làm rách tả tơi, vẽ chó vẽ mèo khắp nơi. Không ngờ, Đại Bảo vẽ tranh khá đẹp. Một ý tưởng chợt loé lên trong lòng Chu Tiểu Vân: Sao không chỉ lối để anh trai thay đổi khiến anh ấy không như trước nữa?
Kiếp trước, anh trai đến trường được ba ngày thì hai ngày đi đánh nhau. Anh ấy thích đánh lộn trốn học, miễn cưỡng học xong cấp hai thì không chịu đi học tiếp. Lớn lên anh cùng tam bằng tứ hữu tụ bạ một chỗ, tới năm hai mươi sáu tuổi mới tìm một cô gái ‘‘lỡ thì’’ kết hôn. Sau khi kết hôn, họ cãi nhau như cơm bữa, náo loạn khiến cả nhà không được yên ổn.
Bây giờ có phát hiện này, nhân lúc Đại Bảo còn nhỏ có thể uốn nắn lại tính cách, qua mấy năm nữa sợ muộn mất. Nhưng mà, việc này cứ từ từ, cần có kế hoạch mới được.
Ý đã quyết, Chu Tiểu Vân đem sự chú ý tập trung lên quyển sách giáo khoa. Sách toán lớp một dạy nhận biết số, đơn giản thêm phép cộng trừ, không làm khó được cô. Nhưng thật ra sách giáo khoa ngữ văn dạy Hán ngữ ghép vần vì nhiều năm không tiếp xúc nên có chút bỡ ngỡ.
“aoe…” Cô nhỏ giọng đọc lại, nghĩ thầm dù bất cứ giá nào trước lúc khai giảng phải đọc hết quyển sách giáo khoa này. Kiếp trước cô chỉ là học sinh trung bình, rất ít khi được giáo viên khen ngợi, bây giờ phải học nhiều hơn, thỏa mãn một chút tâm lý hư vinh của mình.
“Đại Nha, Đại Nha,” Phía sau bị người khác vỗ mạnh một cái, quay đầu, hoá ra là chị họ Chu Tiểu Hà: “Em đang nhìn gì đấy? Chị gọi mấy tiếng cũng không nghe thấy.”
Chu Tiểu Hà chín tuổi lớn hơn Đại Bảo hai tháng, lại học cùng một lớp. Chu Tiểu Hà cao hơn Chu Tiểu Vân nửa đầu, mặc trên người cái váy hoa, đầu buộc hai bím tóc, chân đi dép xăng-̣đan mới, thoạt nhìn thanh tú đáng yêu.
Chu Tiểu Vân nhìn chiếc áo cộc tay và quần soóc hơi cũ trên người mình cộng với đôi dép xăng-̣đan nho nhỏ, hơi tự ti một chút. Bác cả làm nghề thợ mộc thường làm đồ dùng trong nhà cho người ta, thỉnh thoảng còn làm sẵn mấy đồ mang đi bán, điều kiện nhà bác tốt hơn nhà cô nhiều. Ngoài Chu Tiểu Hà, bác còn có một cậu con trai bảy tuổi tên là Chu Chí Hải, ở nhà gọi là Hải.
Từ nhỏ đến lớn Chu Tiểu Vân đều dùng lại quần áo và giầy dép cũ của Chu Tiểu Hà, đến năm mười bốn tuổi tuổi vì cao hơn chị họ nên cô có quyền mua quần áo mới.
Chu Tiểu Vân đưa sách trong tay cho Chu Tiểu Hà xem: “Em đang đọc sách giáo khoa của anh Đại Bảo, khai giảng tới em sẽ đi học lớp một, bố mẹ đã đồng ý cho em đi rồi.”
“Thật vậy sao?” Chu Tiểu Hà rất hứng thú, tìm một chỗ sạch sẽ, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống: “Em nhỏ hơn chị ba tuổi, còn nhỏ hơn em trai chị một tuổi, thằng bé lại không chịu đi học. Cha chị nói nó phải đi học lớp một, nó ở nhà náo loạn một thời gian dài nó vẫn không chịu đi. Cha chị cũng không có biện pháp, đành phải tuỳ nó. Sao em lại muốn đi học, ở nhà chơi hai năm vui vẻ biết bao, đến trường rất nhàm chán chẳng có gì vui.” Chu Tiểu Hà bĩu môi, cảm thấy có chút bất khả tư nghị. (bất khả tư nghị: không thể tin, không thể ngờ được)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 10: Mùa hè nóng bức (1)
Chương 10: Mùa hè nóng bức (1)