TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 45: Kế sách làm giàu của nhà họ Chu (1)

Trong lòng Chu Quốc Cường đang nghĩ gì Triệu Ngọc Trân biết rõ, thấy chồng buồn rầu, bà hơi hối hận khi nói những lời này:

“Ba nó à, mình đừng nghĩ nhiều. Em chỉ nói thế thôi, em không oán trách ba nó đâu. Mình đông con, cuộc sống không tránh được vất vả hơn, chờ mấy năm nữa con cái lớn hết thì tốt rồi. Trong thôn, nhà không lợp mái ngói rất nhiều, không riêng gì nhà chúng ta.”

Chu Quốc Cường biết vợ đang lựa lời an ủi mình, vẻ mặt dễ nhìn hơn:

“Mẹ nó à, năm nay thôn chúng ta có mấy nhà sửa lại nhà. Mẹ nó nói đúng, nhà chúng ta đông con, chính vì vậy càng phải tìm cách kiếm tiền, đợi các con lớn biết đến khi nào. Nếu không, hai năm nữa, Nhị Nha lớn rồi, nó ngủ ở đâu? Đại Nha là con gái, không thể ở mãi chung một phòng với Đại Bảo và Tiểu Bảo được. Nếu xây nhà ngói mấy gian, để một phòng cho hai anh em nó, hai chị em một phòng, một phòng của vợ chồng mình thì tốt biết mấy!”

Triệu Ngọc Trân sao không muốn điều đó. Xây nhà là chuyện quan trọng đầu tiên dân quê muốn làm. Nhà ai sống thế nào, chỉ cần nhìn qua căn nhà họ ở là biết ngay. Trong thôn nhà nào có tiền đều lợp mái ngói. Bà hay buôn chuyện với mấy người hàng xóm, nghe thấy không ít nhà đều mua ngói trước, tích trữ để sau này cần dùng.

Càng hâm mộ người ta, Triệu Ngọc Trân càng sốt ruột vì gia cảnh nhà mình. Cứ thế này, chờ đến khi tất cả các nhà trong thôn là nhà mái ngói, có khi nhà mình vẫn là nhà đất. Đi đến đâu, không dám ngẩng đầu nhìn ai.

Chuyện xây nhà bà nghĩ trong lòng đã lâu, chỉ là không nói với chồng thôi. Hôm nay, nếu đã nói đến chuyện này, bà phải nói ra suy nghĩ của mình:

“Ba nó à, vợ chồng mình không lười biếng, lại không thiếu sức khoẻ. Hằng ngày bận việc không ngừng. Mấy mẫu ruộng đủ khiến chúng ta bận suốt một năm nhưng lúa gạo thu được chừa lại phần trong nhà, bán không được bao nhiêu. Trứng gà, trứng vịt bán đi may ra vừa đủ tiền mua dầu muối lặt vặt. Lợn cuối năm bán được giá nhưng cả năm chỉ có một lần. Ba nó vất vả ở ngoài cả ngày, kiếm cũng không nhiều. Em thấy, chúng ta nên nghĩ cách khác kiếm tiền.”

Chu Quốc Cường rất tán thành: “Những lời của mẹ nó là tiếng lòng của tôi. Trong thôn chúng ta có không ít thợ giỏi hay là tôi đi làm thuê, học một nghề?”

Triệu Ngọc Trân nghĩ nghĩ: “Thợ giỏi không phải một ngày là thành. Nhà mình đông người, ba nó không ở nhà thì không được. Hay là chúng ta đi buôn đi?”

Buôn bán ư?

Chu Quốc Cường nghe thấy lời đề nghị của vợ thì chần chừ: “Bán gì đây?”

Triệu Ngọc Trân sớm trù tính rồi. Không thể không thừa nhận, bà là một người phụ nữ nông thôn thông minh, nhạy bén hơn chồng: “Em nghĩ kĩ rồi. Chúng ta bán đồ ở chợ phiên. Ba ngày nhập hàng một lần, chỉ mất một buổi sáng, cũng không làm lỡ việc trong nhà, lại kiếm được thêm tiền.”

Chu Quốc Cường cảm thấy đề nghị này rất được, gật đầu: “Được được, anh xem có thể thực hiện. Đại Bảo, Đại Nha đều đi học, mẹ nó có thể mang theo Tiểu Bảo với Nhị Nha, chúng ta ra chợ bán, thay phiên trông con. Có nửa ngày, không lỡ việc trong nhà. Nhưng mà, chúng ta bán gì đây?”

“Việc này thì em chưa nghĩ đến, ” Triệu Ngọc Trân nói: “Vợ chồng mình thương lượng thử xem.”

Hai người thảo luận việc này rất lâu. Bán đồ ăn thì không được, thời đó mọi người ăn sáng ở nhà, phần lớn là tự cung tự cấp, ăn không hết mới mang ra chợ bán. Nếu bán vải, tốt nhất ban đầu phải có tiền vốn lớn một chút. Nếu bán đồ tạp hoá, lợi nhuận không cao, quay vòng vốn chậm. Nếu bán đậu phụ, phải đi sớm về muộn làm đậu, quá vất vả, nếu mang theo con sợ rằng không có thời gian để ý.

Bên này hai người đang nói chuyện, Chu Tiểu Vân nghe lén hồi lâu thực sự không nhịn được: “Ba ơi, ba thường xuyên đi giết lợn thuê cho người ta, tiền công quá ít, hay là đến nhà muốn giết lợn mua cả con. Bán thịt lợn lợi nhuận cao hơn các mặt hàng khác nhiều.”

Thật ra không tính là nghe trộm, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân nói chuyện trong phòng. Từ phòng Chu Tiểu Vân, qua phòng khách nhỏ là phòng cha mẹ, cách nhau có mấy bước chân.

Chu Tiểu Vân định nói chuyện với mẹ về chuyện của Đại Bảo, thấy hai người nói chuyện, trong lòng cô biết rõ. Kiếp trước, nhà mình khá nghèo, gần như là nhà cuối cùng trong thôn lợp mái ngói. Cô cũng từng trách thầm cha mẹ không có bản lĩnh, liên luỵ con cái sống cuộc sống nghèo khó.

Nhưng giờ vô tình nghe được cuộc nói chuyện này, cô biết thêm một mặt khác của cha mẹ mình. Có thể họ không phải là người đặc biệt thông minh tháo vát, có bản lĩnh nhưng tấm lòng yêu thương con cái thì không thua kém ai.

Kiếp trước, cô xa lánh cha mẹ, không thân thiết với họ, chẳng lẽ hoàn toàn là lỗi của cha mẹ sao? Không nói chuyện với cha mẹ, phản đối ý tốt của cha mẹ, chỉ nhìn mọi chuyện bằng góc độ của mình, làm theo suy nghĩ của bản thân. Chẳng lẽ cô không có lỗi sao?

Nếu cha mẹ muốn kiếm tiền sửa nhỏ, để con cái được sống tốt hơn, tất nhiên cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Không có tiền không có năng lực, ít nhất cô có thể bày mưu tính kế cho họ!

Chu Quốc Cường nghe thấy lời con nói, rơi vào trạng thái tự hỏi, không kịp chất vấn sao con nói xen vào.

Chu Quốc Cường giết lợn thuê cho người ta ăn bữa nay bỏ bữa mai (ý là được buổi đực buổi cái, ít có việc để làm), được trả tiền công rất thấp. Nếu có thể đi thu mua lợn về giết rồi mang ra chợ bán quả là ý kiến hay. Không cần tiền vốn lớn, tiền mua lợn ông vẫn có, bán xong thu hồi vốn luôn. Nhà nào nuôi lợn tốt, nhà nào muốn bán ông đều biết, không sợ không có nguồn hàng.

Bình thường, người mua lợn đều xuống nông thôn thu mua rồi bán cho lò mổ trong thị trấn. Ở nông thôn chủ yếu bán thịt lợn trong nhà còn thừa, ở chợ người chuyên bán thịt rất ít. Hơn nữa, giá thịt lợn mặc dù cao nhưng ngày lễ, ngày tết hay có khách đến cũng phải đi mua. Nếu có quầy hàng bán thịt lợn cố định không sợ không có khách.

Chu Quốc Cường càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này rất hay, lại nhìn sang vợ.

Triệu Ngọc Trân suy nghĩ không khác chồng lắm. Bà còn nghĩ xa hơn, thậm chí nghĩ đến việc nhà mình bán thịt, có thể thường xuyên nấu cho các con ăn đỡ thèm, kiếm không được bao nhiêu thì ít nhất cũng để cho các con được ăn ngon hơn.

Đọc truyện chữ Full