Sau khai giảng, Phương Văn Siêu vô cùng ngạc nhiên khi biết được Chu Tiểu Vân mua đàn accordion đồng thời cũng thực lòng vui mừng thay học trò: “Có một cây đàn tốt lắm, sau này ở nhà luyện tập sẽ tiện hơn.”
Chu Tiểu Vân nói: “Đúng vậy, sau này em không phải ngày nào cũng quấy rầy thầy. Một tuần em đến xin thầy chỉ giáo một lần thôi, thời gian còn lại em sẽ tự mình luyện tập.” Cô rất áy náy khi lúc nào cũng chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của thầy.
Hiện giờ, Phương Văn Siêu đang trong thời gian yêu đương nồng nhiệt với bạn gái, ước gì được thường xuyên đến thị trấn tìm cô. Anh đã tính toán trước, một tuần trừ thứ bảy chủ nhật, sẽ có hai lần ngồi xe đến thăm người yêu, nghe Chu Tiểu Vân nói thế đúng là giải quyết được một phần vấn đề thiếu thời gian.
Vốn dĩ anh còn ngại ngùng, định nói Chu Tiểu Vân một tuần đến hai lần thôi nhưng chưa kịp nói ra, may mà cô chủ động đề xuất. Cô rõ ràng cảm giác thầy lại thất thần, lặng lẽ ly khai .
Aizz, nên chúc phúc cho thầy thôi! Hi vọng thầy và bạn gái người có tình sẽ thành thân thuộc. Cô nhận ra Đới Thư Kỳ rất tốt với thầy, còn ủng hộ thầy tiếp tục dạy ở nông thôn, điều này khiến cô có hảo cảm lớn với cô ấy.
Điểm ấy đương nhiên là Phương Văn Siêu uyển chuyển tiết lộ cho Chu Tiểu Vân biết. Việc này hoàn toàn có thể không nói cho học sinh của mình, nhưng Phương Văn Siêu đang yêu ước gì được thông báo cho tất cả mọi người biết bạn gái mình tốt thế nào.
Từ trước đến nay anh luôn coi cô là học trò cưng, xưng hô thân thiết, tiết lộ một số chuyện là bình thường. Thậm chí anh còn nhắc tới ý định có thể cuối năm sẽ kết hôn. Giờ Chu Tiểu Vân sớm vứt bỏ hết tạp niệm, thật tình vui cho thầy. Kiếp này có duyên gặp được một người thầy tốt như vậy đã là tam sinh hữu hạnh, chuyên tâm làm học sinh ngoan học hết bí kíp của thầy thôi!
Bây giờ đội quân của nhà họ Chu có thêm một người, mỗi ngày Tiểu Bảo buổi sáng cùng chị gái đi học, tan học tự động đến cửa lớp chờ chị, hệt như cái đuôi nhỏ.
Chu Tiểu Vân bó tay với em trai, may mà ít khi phải đến chỗ thầy chơi cầm. Nếu không, với độ bám dính của Tiểu Bảo quả thật cô không chịu nổi.
Đại Bảo từ lúc có bút máy mới, viết chữ đã có tiến bộ. Vốn dĩ chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo ít ra ngay ngắn hơn, nhưng đặt cùng một chỗ với chữ của cô vẫn không thể so sánh được. Chu Tiểu Vân đã hài lòng với sự thay đổi bây giờ của anh trai. Kiếp trước, Đại Bảo không hề để ý đến học hành,, đến trường ba ngày hai ngày đi bắt cá trốn học như cơm bữa. Giờ đi học đầy đủ, thành tích học tập miễn cưỡng ở tốp giữa trong lớp, đã là hiếm có.
Tiểu Bảo trước khi đến trường từng được chị dạy đếm số. Giờ học lớp một, có bài bản hẳn hoi, mỗi tối ba anh em cùng nhau làm bài tập, Tiểu Bảo mới học viết hai tháng, tốc độ viết đã không kém anh.
Lòng tự trọng của Đại Bảo triệt để bị tổn thương, không bằng em gái thì thôi, dù sao điểm nào cũng không bằng em gái đã quen rồi. Nhưng bây giờ Tiểu Bảo viết chữ còn đẹp hơn mình, điều này làm cho Đại Bảo không chấp nhận được, quyết tâm chăm chỉ luyện chữ.
Chu Tiểu Vân cảm thấy buồn cười và hài lòng với hành động của anh, dù sao đó cũng là chuyện tốt. Không được để anh nhụt chí dễ dàng, hết mình cổ vũ mới được.
Cô cho anh mượn bút lông, đồng thời hứa sẽ dạy hết những gì mình có. Dưới sự cổ vũ của em gái, Đại Bảo bắt đầu luyện viết thư pháp. Nhắc tới cũng lạ, bình thường không ngồi yên một chỗ quá năm phút, giờ cậu có thể ngồi yên một tiếng không nhúc nhíc, quả thật khiến cô không thể tin nổi mắt mình.
Có lẽ quyết tâm này có thể duy trì một tuần! Chu Tiểu Vân không chắc chắn lắm. Nhưng một tuần sau, Đại Bảo vẫn chăm chỉ luyện tập như cũ, không hề có ý muốn bỏ dở giữa chừng.
Chẳng lẽ lần này Đại Bảo thực sự hạ quyết tâm? Chữ viết khó nhìn của anh đúng là phải luyện tập, mấu chốt là quyết tâm của anh trai có thể duy trì bao lâu. Nên nhớ rằng, luyện chữ cần trường kỳ, bỏ dở giữa chừng hoá công cốc. Cô kiên trì một năm rưỡi mới viết đẹp được như bây giờ.
Qua một tuần nữa, Đại Bảo bắt đầu chuyển sang viết chữ hoàn chỉnh.
Chu Tiểu Vân quyết định nhân cơ hội này cho ngọn lửa nhiệt tình của Đại Bảo thêm ít xăng, để anh tiếp tục kiên trì. Chẳng những làm chữ viết của anh đẹp hơn, mà còn khiến anh ít lông bông ở ngoài. Lợi ích lớn nhất là giúp anh luyện được tính kiên nhẫn.
Chu Tiểu Vân bắt đầu khen không dứt miệng: “Anh trai, chữ anh viết không tệ, còn đẹp hơn cả em viết lúc đầu.”
Dối lòng, Chu Tiểu Vân nói dối không chớp mắt. Sự thật là Đại Bảo bắt đầu viết chữ không thể gọi là đẹp, căng mắt mới nhìn ra được đang viết chữ gì.
Sớm được chị dạy, Tiểu Bảo tiếp lời: “Đúng đó anh ạ. Em cũng thấy chữ anh viết đẹp, anh học xong nhớ dạy em đó!” Tiểu Bảo bị cô mua chuộc bằng kẹo, tận lực nịnh hót anh trai.
Đại Bảo bán tín bán nghi, ngữ khí có chút không xác định: “Thật vậy à? Hai em đều cảm thấy anh viết dễ coi sao?”
Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo trăm miệng một lời hồi đáp: “Sao chúng em lại lừa anh, thực sự dễ nhìn.”
Không lừa mới là lạ!
Nhưng mà từ trước đến nay Đại Bảo rất tín nhiệm Chu Tiểu Vân, có thêm lời của Tiểu Bảo, bắt đầu sinh ra suy nghĩ cậu là thiên tài viết thư pháp.
Vốn không ngồi yên ba phút Đại Bảo sắp không kiên trì được nữa, nghe em trai em gái nói như thế sốc lại tinh thần. Chủ động kéo dài thời gian lên nửa tiếng đồng hồ.
Sự thay đổi của Đại Bảo làm cha mẹ ngạc nhiên. Sao ngày nào thằng bé cũng trốn trong phòng Đại Nha, không thấy chạy ra ngoài chơi như mọi khi, có lúc bạn đến tìm cũng không đi chơi nhỉ ? Nghe Chu Tiểu Vân nói Đại Bảo bắt đầu luyện thư pháp, hai vợ chồng nhìn nhau không dám tin. Đang nói đúng là Đại Bảo nhà mình thật sao?
Hai người đến xem Đại Bảo luyện chữ, Đại Bảo thấy cha mẹ đến cố gắng thẳng lưng, so với bình thường viết dụng tâm hơn nhiều. Viết xong chữ “Vĩnh”, Đại Bảo như hiến bảo vật đưa chữ cho ba xem.
“Chữ này…” Không đẹp lắm, Chu Quốc Cường đang định nói ra, nhìn thấy con gái đứng sau lưng Đại Bảo nháy nháy mắt ra hiệu, lập tức nuốt vào, đổi thành: “Viết không tồi, cố gắng luyện tập, năm nay viết câu đối cho cả nhà!”
Nhìn quen chữ Khải nhỏ xinh của Đại Nha giờ nhìn chữ Đại Bảo có thể dùng từ quá xấu để hình dung. Nhưng, con gái nói không sai, nhân lúc thằng bé có hứng thú cổ vũ nhiều hơn. Có lẽ có thể khiến thằng bé kiên trì hơn!
Triệu Ngọc Trân thực lòng khen ngợi. Đứa con nào cũng là tâm can bảo bối của bà, nhìn trái nhìn phải bà đều thấy đẹp.
Đại Bảo được khen mặt đỏ bừng.
Chu Tiểu Vân vì thế hi sinh không ít, cô sợ đả kích anh. Từ lúc anh bắt đầu luyện chữ, cô không động đến bút lông trước mặt anh nữa, trừ lúc viết chữ mẫu. Thời gian còn lại không hề động tới, đùa sao, nếu để Đại Bảo nhìn thấy hai chữ khác biệt quá rõ ràng, có lẽ sau này khích lệ cũng vô ích.
Đại Bảo không biết có phải cảm nhận được em gái dụng tâm lương khổ hay không, dù viết khó coi thế nào cũng kiên trì.
Tạm thời chưa thể nói là đẹp, nhưng sau mấy tháng dễ nhìn hơn trước nhiều, haha!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 89: Đại Bảo quyết tâm phấn đấu
Chương 89: Đại Bảo quyết tâm phấn đấu