Sau tết, Chu Tiểu Vân chín tuổi đến ở nhà cậu thêm mấy ngày, gần đến lúc bắt đầu kì mới mới về. Điều này làm Nhị Nha vô cùng bất mãn, mếu máo nói có em họ chị không thương em gái nữa. Cái miệng nhỏ nhắn bĩu bĩu môi, được chị ôm chầm, hôn hai cái thật kêu vào má mới nở nụ cười.
Trước tết, Phương Văn Siêu bận rộn mua sắm, lo liệu các thứ chuẩn bị cho hôn lễ diễn ra vào cuối năm nay. Bắt đầu học kỳ mới, khi đi làm, anh cười rạng rỡ, từ xa đã cảm nhận được nụ cười như ánh mặt trời mùa đông toả ấm áp ra bốn phía.
Anh cầm một túi bánh kẹo cưới rất to, đầu tiên mời đồng nghiệp. Hiệu trưởng Kiều là người đầu tiên chúc mừng: “Thầy Phương, chúc mừng em. Sau này nên thường xuyên lên thị trấn, ít ở lại ký túc xá thôi kẻo cô dâu mới lại buồn.”
Phương Văn Siêu cười xấu hổ: “Em đã mua xe máy mới, định một tuần về nhà hai lần.”
Mọi người cười hiểu ý, Phương Văn Siêu da mặt mỏng lấy lý do còn phải phát kẹo cho học sinh chuồn mất. Học sinh trong lớp thấy thầy Phương cầm kẹo bước vào vỗ tay ầm ĩ, la hét đòi ăn.
Chu Tiểu Vân tất nhiên biết được tin thầy sắp kết hôn, trong lòng nói thầm: Thầy Phương, chúc mừng! Mong thầy luôn hạnh phúc!
Trong lòng không khỏi nảy sinh một tia buồn bã, cô cố gắng bỏ qua nó, đi phát kẹo giúp thầy. Mỗi bạn hai cái kẹo, số còn lại đương nhiên thuộc về cô. Không giống như các bạn khác trong lớp, cô không lập tức bóc giấy gói ăn luôn mà bỏ vào túi quần, định mang về nhà đưa cho Nhị Nha ăn.
Sau đó, cô bắt đầu nghĩ nên tặng quà gì mừng đám cưới của thầy ?
Không nói đến chuyện hai năm qua thầy luôn nhiệt tình dạy cô thổi kèn harmonica, chơi đàn accordion, luyện thư pháp, trong lớp thầy cũng quan tâm đến cô hơn hẳn các bạn. Nay thầy kết hôn, dù sao cũng phải chuẩn bị quà bày tỏ tâm lòng.
Nhân lúc thầy không có mặt trong lớp, dùng đặc quyền của lớp trưởng, cô bắt đầu phát động mọi người. Thầy Phương luôn được các em học sinh yêu mến, kính trọng, không ai phàn nàn về việc góp tiền mua quà tặng đám cưới thầy. Cô kêu gọi mọi người đóng góp tự nguyện, ai có nhiều góp nhiều, ai có ít góp ít, Chu Thiến Thiến làm thủ quỹ.
Chu Thiến Thiến ở nhà thường giúp mẹ bán hàng, thu tiền rõ ràng có thứ tự, khiến cô thấy may mắn vì tìm đúng người giúp.
Sau tết, trên người trẻ con ít nhiều có chút tiền mừng tuổi, không ít bạn góp năm giác, một nguyên. Phùng Thiết Trụ tài đại khí thô nhất thoáng cái lấy ra hai nguyên, đổi lấy một trận ồ lên. (tài đại khí thô : có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục, ở đây hiểu là PTT giàu có nhưng thô lỗ, đại khái thế /╯﹏╰)
Chu Tiểu Vân góp một nguyên, năm nay phần lớn tiền mừng tuổi của cô đã nộp hết cho mẹ. Trong tay cô còn chút tiền riêng, đừng nói một nguyên chính là năm nguyên cô cũng bỏ ra. Nhưng cô có tính toán khác. Ngoài phần quà của tập thể, cô muốn tặng một phần quà riêng, bày tỏ tấm lòng của mình. Về phần đó là quà gì… Bí mật ! Sau này mọi người sẽ biết, giờ thiên cơ bất khả lộ
Cả lớp góp được ba mươi nguyên, đúng là một con số lớn. Cô hô hào chủ nhật này ai đi được lên thị trấn, vào cửa hàng mậu dịch mua quà tặng thầy. Phùng Thiết Trụ và Chu Chí Hải đều báo danh tham gia, cộng thêm Vương Tinh Tinh, Chu Thiến Thiến, Tôn Mẫn. Ngạc nhiên nhất là Hứa Mỹ Lệ cũng tích cực muốn đi. Chu Tiểu Vân không thể từ chối thẳng thừng đành đồng ý. Vương Tinh Tinh lẩm bẩm sau lưng hai ba câu không muốn Mỹ Lệ đi cùng, được cô khuyên mới không nói nữa.
Hứa Mỹ Lệ cùng thôn với bọn cô. Ba cô ấy là Hứa Đại làm trong hợp tác xã của thôn, tính cách có chút khôn khéo giả dối, nhưng có quan hệ tốt với mọi người.
Hứa Mỹ Lệ lớn lên đúng là quá có lỗi với cái tên của cô. Không đẹp chút nào, ngược lại khuôn mặt dài, không hề có nét đặc biệt nào. Cái tên của cô thường bị bạn cùng lớp lấy ra trêu đùa. Nhưng gia cảnh nhà Hứa Mỹ Lệ là số một số hai trong lớp, vì thế, lúc nào cô bé cũng kiêu ngạo như khổng tước, có chút coi thường các bạn học khác, quan hệ kém vô cùng, không ai thích chơi cùng cô.
Hứa Mỹ Lệ vẫn luôn ganh tị với Chu Tiểu Vân, có thành tích học tập tốt nhất, nhân duyên cũng hảo. Dựa vào cái gì mà thầy Phương luôn yêu quý nhỏ, còn chọn nhỏ làm lớp trưởng? Hứa Mỹ Lệ tức giận thầm nghĩ, thành tích mình cũng cao mà, còn nữa, sao mọi người đều thích vây quanh nhỏ đó, điểm này càng làm cô không phục.
Hứa Mỹ Lệ thường xuyên thức ăn ngon đến chia cho các bạn, cũng có vài bạn hay chơi cùng. Cô làm lớp phó, luôn tìm cách kéo Chu Tiểu Vân xuống, cướp chức lớp trưởng của nhỏ, để mình đứng đầu mọi mặt. Lấy ngay chuyện mua quà tặng thầy Phương lần này nói đi, Chu Tiểu Vân là người phát động mọi người nhưng cô luôn muốn đạp nhỏ ra, chiếm lấy chỗ, thậm chí còn muốn đi mua cùng.
Chu Tiểu Vân không thèm để ý, muốn đi cứ đi, chẳng sao cả. Cả nhóm hẹn nhau sáng chủ nhật, ngồi xe ba bánh lên trấn, tiền ai nấy trả, chắc đi một buổi là mua được quà. Cô về báo với cha mẹ một tiếng, tất nhiên ba mẹ không phản đối.
Phương Văn Siêu luôn quan tâm đến con gái, điểm này Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân hiểu rõ trong lòng. Dân quê không biết mua quà biếu sang trọng, thỉnh thoảng trong nhà có trứng gà, trứng vịt lại bảo Chu Tiểu Vân mang đi biếu thầy. Có rau dưa mới mẻ cũng đem tặng thầy một ít. Anh từ chối thì không phải phép, đành nhận lấy.
Lúc này, nghe thấy con kể chuyện bạn trong lớp góp tiền mua quà tặng thầy, Triệu Ngọc Trân luôn luôn keo kiệt cũng đồng ý, còn đưa cho con năm nguyên để mua quà, trả tiền xe và ăn cơm.
Một số tiền bất ngờ! Chu Tiểu Vân cầm năm nguyên cười tít mắt. Sáng sớm ngày chủ nhật, một đám trẻ con đã tập hợp ở nhà cô. Vốn dĩ Hứa Mỹ Lệ đề nghị tập trung ở nhà mình nhưng không ai đồng ý. Thấy không ai nể mặt mình, cô bé hậm hực, không chống lại được ý kiến số đông, đành đến nhà Chu Tiểu Vân gia.
Trong cả đám, Chu Thiến Thiến lớn nhất mười một tuổi, Chu Tiểu Vân nhỏ nhất mới chín tuổi. Một đám con nít tự đi khiến người lớn không yên tâm. Chu Quốc Cường cố ý nhờ Ngô Hữu Đức đến trông bọn trẻ.
Lúc Ngô Hữu Đức lái xe sang, Ngô Mai cười hì hì ngồi vắt vẻo trên xe. Dọc đường đi cả đám nói chuyện ríu rít không ngừng. Thả cả đám xuống cửa cửa hàng mậu dịch Hồng Quang, Ngô Hữu Đức có việc phải đi, hẹn bốn tiếng nữa đến đón.
Cả nhóm bước vào trong, ngay từ việc nhỏ như đi hướng nào, mua cái gì đã tranh luận ầm ĩ. Cuối cùng, vẫn là Chu Tiểu Vân giảng hòa: “Chúng mình cứ đi dạo nhìn xem, thấy cái gì hợp lý thì mua. Dù sao ở đây không cho mặc cả, cứ lấy mốc ba mươi nguyên chọn quà.”
Cả nhóm nhất trí tán thành, chỉ có Hứa Mỹ Lệ không đồng ý, trực tiếp muốn lên tầng hai.
Vương Tinh Tinh từ trước đến nay không thích cô bé, nghe vậy liếc mắt nhìn: “Đại tỷ à, một mình chị thích lên tầng hai thì cứ lên, không ai ngăn đâu.”
Hứa Mỹ Lệ thấy không có ai ủng hộ, đành uỷ khuất đi sau.
Cả đám tớ một lời cậu một câu cãi nhau ầm ĩ trong cửa hàng, rước lấy vô số ánh mắt nhìn. Được cả Vương Tinh Tinh, Ngô Mai nói cũng to, lớn tiếng không coi ai ra gì, khiến cô thầm lau mồ hôi, thật sự muốn nói mình không quen biết mấy người này. Đi hết tầng một không có thu hoạch, cả đám chuyển mục tiêu lên tầng hai.
Đến quầy bán đồng hồ đeo tay, ánh mắt Chu Tiểu Vân lập tức bị thu hút bởi một cặp đồng hồ tình nhân. Hai cái đồng hồ kiểu dáng giống nhau, của nam lớn hơn một chút, bản to hơn, đơn giản mà trang nhã. Nhìn sang giá, không đắt, chỉ hai mươi bốn nguyên.
Chu Tiểu Vân bàn với mọi người, quyết định mua cái này, hiếm khi Hứa Mỹ Lệ không phản đối. Có lẽ cô bé đã nhận ra, có phát biểu ý kiến cũng không ai để ý đến, thức thời không nói gì nữa.
Kết quả lúc trả tiền mới phát hiện ra, giá ghi là giá của một chiếc, một đôi giá bốn mươi tám nguyên
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 92: Quà tặng (1)
Chương 92: Quà tặng (1)