Sáng chủ nhật trời đẹp, bầu trời cao trong xanh, chim hót hoa… ừm, toả hương.
Ba anh em nhà họ Chu đúng giờ từ nhà xuất phát.
Trước khi đi, Chu Quốc Cường một lần nữa dặn Đại Bảo lớn tuổi nhất: “Đại Bảo, con lớn nhất, chắc chắn phải trông kĩ các em, có nghe thấy không? Tới hiệu sách Tân Hoa mua sách rồi về luôn, đừng la cà phố xá.”
Có cha mẹ nào không lo cho con cái, nếu không có Đại Bảo mười ba tuổi đi cùng, ông cũng không yên tâm để Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo đi hiệu sách Tân Hoa.
Đại Bảo lớn phổng lên rất nhanh, mười ba tuổi đã sắp 1m7, từ xa nhìn đã giống một thanh niên. Cơ thể cậu khoẻ mạnh, hai ba bạn học cũng không phải là đối thủ của cậu.
Đại Bảo nghiêm túc ngồi lên xe, ý bảo Tiểu Bảo ngồi sau: “Ba ơi, ba cứ yên tâm. Con sẽ trông chừng hai em.”
Chu Quốc Cường nghĩ thầm con không dắt hai đứa chạy loạn là tốt lắm rồi.
Ba anh em đạp hai chiếc xe đạp, một đường lắc lư, dù sao còn sớm mà không cần vội. Hiệu sách Tân Hoa nằm giữa trường Sao Mai và trường Anh Minh, vì thế Đại Bảo biết đường, không cần lo đi lạc.
Từ mấy thôn phụ cận lên thẳng thị trấn chỉ có một con đường cái khá rộng, vì thế ở trên đường gặp người quen không phải chuyện hiếm.
Chu Tiểu Vân cười, chào hỏi mấy bác cùng thôn đạp xe ngang qua. Trong lòng nghĩ thầm, hình như rất nhiều người lên trấn!
Trên thị trấn cơ hội tìm việc làm tương đối nhiều, nghe nói không ít người đều lên đây làm thuê ngắn hạn.
Làm một ngày lấy lương một ngày, vì thế phần lớn người đi trên đường đều là người làm thuê.
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo đang nói chuyện, chợt nghe một giọng nói quen thuộc hô to gọi nhỏ từ phía sau truyền đến: “Chu Tiểu Vân, chờ bọn tớ với!”
A? Đây chẳng phải là giọng Lý Thiên Vũ sao?
Chu Tiểu Vân quay lại, quả nhiên là hai người Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai đang đạp xe đạp đuổi theo.
Nhân sinh nơi nào bất tương phùng a! Mỗi ngày ở trường nhìn thấy thì thôi không nói làm gì, tại sao chủ nhật đi đường cũng có thể chạm mặt chứ?
Chu Tiểu Vân không muốn để ý đến cậu ta, nhưng không ai đánh người đang cười. Lại nói thêm, có một năm học chung ngồi trước ngồi sau, dù thế nào cũng không thể khiến người ta quá mức khó xử, vì thế cô nói: “Các cậu cũng vào thị trấn à!”
Lý Thiên Vũ với lần gặp bất ngờ này rất vui vẻ, từ xa cậu đã thấy hình như là bóng lưng Chu Tiểu Vân. Vì thế, cậu vội vàng giục Cố Xuân Lai, hai người liều mạng đạp thật nhanh đuổi theo. Đến gần, hoá ra đúng là Chu Tiểu Vân thật, khiến cậu rất cao hứng, lớn tiếng gọi.
Bây giờ thấy Chu Tiểu Vân nhìn mình với vẻ mặt dễ gần thì càng khoái chí: “Đúng vậy, mấy anh em cậu vào thị trấn làm gì?”
Anh trai, em trai của Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ biết hết. Đại Bảo từng đến tìm cậu tính sổ đương nhiên có ấn tượng sâu sắc, còn Tiểu Bảo bám người vừa tan học đã đứng ở cửa phòng học chờ chị cùng về, Lý Thiên Vũ nhìn thấy rất nhiều lần.
Chu Tiểu Vân hàm hồ nói: “Đi hiệu sách Tân Hoa.”
Lý Thiên Vũ kinh hỉ: “Trùng hợp quá. Tớ và Cố Xuân Lai cũng đến hiệu sách. Cùng đi đi!”
Cũng không quan tâm ba anh em nhà người ta có vui hay không, Lý Thiên Vũ lập tức tiến lên, đạp xe song song với Chu Tiểu Vân.
Cố Xuân Lai cười khúc khích đi phía sau, cậu làm gì được nữa? Không thể nói “Đúng, chúng tớ cũng đến hiệu sách Tân Hoa, nhưng mà mục đích không phải hiệu sách Tân Hoa mà là một hàng game cạnh đó!”
Trung học Sao Mai và Anh Minh nằm ở một khu phố khá sầm uất, dù sao cũng là bán cho học sinh. Vì thế, trên đường ngoại trừ hiệu sách, shop quần áo, hiệu cắt tóc, cửa hàng lưu niệm còn có rất nhiều quán game, hấp dẫn đông đảo người thích chơi game.
Cố Xuân Lai từng đến hai lần, lôi kéo Lý Thiên Vũ đến chơi. Một nguyên có thể mua được mười thẻ để chơi game, có thể chơi hơn nửa ngày, có kỹ thuật khá thì có thể chơi cả ngày, không chỉ có một trò.
Mấy cậu nhóc mười hai, mười ba tuổi có ai không thích chơi game không? Hơn nữa rất dễ nghiện, nhiều đứa trẻ vì mải chơi mà thành tích tụt dốc.
Lý Thiên Vũ là một trong số đó, Chu Tiểu Vân từng biết về quãng thời gian này của Lý Thiên Vũ. Lúc yêu nhau, cô thường nghe Lý Thiên Vũ khoác lác về lịch sử chơi game hào hùng của mình. Nghe nói chơi từ tiểu học, đến hết cấp hai vẫn say mê nên thành tích be bét. Vì thế, sau khi tốt nghiệp cấp hai không đi học nữa.
Có lẽ hôm nay cậu ta và Cố Xuân Lai đi thị trấn để vào quán game.
Chu Tiểu Vân ngoảnh mặt làm ngơ cho cậu ta nháy mắt với Cố Xuân Lai xong mới mở miệng nói: “Hai cậu chắc định đi chơi game chứ gì!”
Cố Xuân Lai buột miệng: “Sao cậu biết?”
Khi thấy Lý Thiên Vũ trợn mắt, Cố Xuân Lai mới kịp phản ứng: “Không phải, cậu đừng đoán mò. Tớ và Lý Thiên Vũ đến hiệu sách Tân Hoa mua sách tập làm văn.”
Lý Thiên Vũ ra sức gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, chúng tớ muốn đi mua sách tập làm văn.”
Hai tên khẩu thị tâm phi (nghĩ một đằng nói một nẻo). Khi Lý Thiên Vũ nói dối luôn chớp mắt liên tục, đây là thói quen Chu Tiểu Vân biết rõ. Cô nhớ trước đây khi ở cùng một chỗ với Lý Thiên Vũ, chỉ cần anh không nói thật cô lập tức nhận ra, khiến anh sau lưng luôn buồn bực vì không thể chạy thoát hỏa nhãn kim tinh của cô.
(hoả nhãn kim tinh: mắt cú vọ, lấy ý từ mắt của Tôn Ngộ Không, không gì có thể che dấu được)
Bây giờ nghĩ lại tận đáy lòng vẫn có một tia rung động, dù sao bọn họ từng cùng nhau trải qua một quãng thời gian lâu như vậy!
Chìm trong ký ức Chu Tiểu Vân hoảng sợ khi nghe xe chở hàng trước mặt bóp còi ầm ĩ, vội vàng triệt tiêu sự mềm lòng, đạp xe trên đường cái đúng là không thể mất tập trung.
Trở lại đề tài vừa nãy: “Các cậu yên tâm, tớ sẽ không mách thầy Phương đâu.” Cô không thích mách lẻo với giáo viên.
Lý Thiên Vũ nhìn một bên sườn mặt của Chu Tiểu Vân đột nhiên cảm giác được hành vi của mình dường như không đúng …
“Bọn tớ thật sự không đến quán game, không tin một lát nữa cậu đợi xem, tớ và Cố Xuân Lai chắc chắn cùng mọi người vào hiệu sách Tân Hoa.” Lý Thiên Vũ quyết định đi cùng anh em Chu Tiểu Vân vào hiệu sách.
Quán game à? Sau này hãy nói!
Trong lòng Cố Xuân Lai không vui, nhưng bên ngoài không dám phản đối. Đừng thấy Chu Tiểu Vân ngoài miệng nói dễ nghe nhưng vạn nhất hai người bọn họ ở trước mặt cô vào quán game, sau lưng cô đi nói cho thầy Phương biết thì sao?
Được, liều mình bồi quân tử, đến hiệu sách Tân Hoa.
Trong lòng Chu Tiểu Vân đang tự hỏi rất nhiều lần một vấn đề: cô có nên nhân cơ hội này khuyên Lý Thiên Vũ một chút không?
Một năm học chung, Chu Tiểu Vân phát hiện Lý Thiên Vũ thực ra rất thông minh, đừng nhìn cậu ta thờ ơ cà lơ phất phơ nhưng học cái gì cũng rất nhanh. Tiếc rằng, tính cách ham chơi giống hệt Đại Bảo, căn bản không để tâm vào việc học. Nếu Lý Thiên Vũ có thể nghiêm túc, thành tích học tập chắc cũng không tệ.
Bây giờ cô biết Lý Thiên Vũ mới bắt đầu thích chơi game có phải cô nên khuyên cậu ta ghìm cương trước bờ vực không? Cho dù cô không muốn đối mặt hay cùng cậu ta đi trên con đường cũ.
Chu Tiểu Vân thật lòng hi vọng Lý Thiên Vũ không giống như kiếp trước, một kẻ vô tích sự không học vấn.
Dù nói thế nào, anh cũng từng là người (suốt một đời) cô yêu nhất và cũng là người quan trọng nhất (với cô)…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 138: Mua sách (2)
Chương 138: Mua sách (2)