TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 141: Tiến bộ

Mọi vất vả của Lý Thiên Vũ cuối cùng cũng có hồi báo, ở kì thi cuối kì, điểm thi cả hai môn đều trên tám mươi, suýt soát chín mươi.

Lý Thiên Vũ cầm bài thi cười toe cười toét. Cao quá, từ bé đến giờ cậu chưa từng được quá tám mươi điểm đâu. Ha ha ha…

Thành tích của Cố Xuân Lai không ngờ cũng có điểm tiến bộ nho nhỏ, ngữ văn hơn bảy mươi, số học gần tám mươi điểm, là thành tích cao nhất bao năm qua.

Hai người vui vẻ ngồi tại chỗ đập tay ăn mừng: yeah!

Trịnh Hạo Nhiên không thích nhìn dáng vẻ hào hứng của Lý Thiên Vũ, cố ý giơ cao bài thi trước mặt, giả vờ oán trách: “Sao số học chỉ được chín mươi tám điểm nhỉ, hai điểm ở đề tính toán này đúng ra không nên sai. Ngữ văn càng ‘tệ’ hơn, ‘chỉ’ được chín mươi sáu điểm.”

Thảo nào bạn học không chịu nghe lời cậu, quá sĩ diện, hẹp hòi!

Lý Thiên Vũ bị nói xéo, không cam lòng tỏ ra yếu thế chọc trúng nỗi đau trong lòng Trịnh Hạo Nhiên: “Lớp chúng ta ngoài Chu Tiểu Vân làm gì còn ai có thể thi được song bách chứ! Cậu không cần thấy đáng tiếc, cậu đã phát huy hết thực lực của mình rồi.”

Phi trúng giữa hồng tâm! Nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Trịnh Hạo Nhiên đó.

Lần này Chu Tiểu Vân lại thi được song bách, mỗi môn cậu chỉ kém mấy điểm, nhưng mấy điểm đó giống như hồng câu vĩnh viễn không thể vượt qua.

(hồng câu : sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà nam, ranh giới Hán – Sở ở Trung Quốc, thời xưa ví với ranh giới rõ ràng)

Trịnh Hạo Nhiên vui vẻ đến khoe, mất hứng ra về, ngay cả Chu Chí Hải cũng thấy ấm ức thay cậu: “Trịnh Hạo Nhiên không cần buồn, điểm thi của cậu đứng thứ hai trong lớp chúng ta rất tốt mà, không phải cao hơn Lý Thiên Vũ rất nhiều sao!”

Cũng đúng! Trịnh Hạo Nhiên một lần nữa tỉnh ngộ, liếc nhìn Lý Thiên Vũ nghĩ thầm cậu kém tôi xa vạn dặm mà còn không biết xấu hổ chế giễu tôi! Hừ!

Lý Thiên Vũ nhìn bài thi của mình, nghĩ đến điểm của Trịnh Hạo Nhiên cao chót vót, lại thấy hình như mình chẳng vui vẻ chút nào. Ai! Vẫn kém khá xa!

Đấy là chưa nói đến Chu Tiểu Vân ngồi đằng trước, hai môn một trăm điểm, quả thực cậu còn lâu mới bằng được.

Đang trầm tư, bỗng nhiên Chu Tiểu Vân quay đầu lại: “Lý Thiên Vũ, bài thi của cậu có thể cho tớ xem một chút không?”

Tất nhiên có thể, cầm hẳn đi cũng không sao cả.

Lý Thiên Vũ lại trở nên vui vẻ, hai tay dâng lên bài thi.

Chu Tiểu Vân cảm thán, lòng mình quá mềm yếu rồi, mặt ngoài giả vờ như không có chuyện gì xảy ra xem điểm của Lý Thiên Vũ. Thực ra cuộc đối thoại của Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ một năm một mười cô đều nghe thấy hết. Ngoài miệng Lý Thiên Vũ ương ngạnh, kỳ thực vẫn bị lời của Trịnh Hạo Nhiên đả kích.

Quên đi, coi như mình làm thêm một chuyện tốt cổ vũ Lý Thiên Vũ. Có vẻ lời của mình vẫn có trọng lượng với cậu ta.

“Lý Thiên Vũ, kì thi lần này cậu làm bài không tệ! Tớ nhớ bốn năm qua cậu chưa bao giờ thi được quá tám mươi điểm.”

Khi lời an ủi của Chu Tiểu Vân truyền vào tai Lý Thiên Vũ, theo bản năng cậu lấy tay véo đùi. AA, đau. Vậy thì không phải mình nghe nhầm, hoá ra Chu Tiểu Vân đang khích lệ mình thật.

Lý Thiên Vũ cười ngây ngô: “Tớ còn kém xa các cậu.”

Chu Tiểu Vân mỉm cười cổ vũ: “Nếu cậu tiếp tục cố gắng như thế này, rất nhanh sẽ đuổi kịp bọn tớ, chưa biết chừng còn cao hơn tớ nữa đó.”

Ở tiểu học, nội dung kiến thức tương đối đơn giản, chỉ cần chăm học làm gì có ai học dốt. Hơn nữa, Chu Tiểu Vân học cùng bạn nhỏ Lý Thiên Vũ một năm rưỡi sớm phát hiện ra, Lý Thiên Vũ rất thông minh, chỉ quá mải chơi thôi.

Lý Thiên Vũ kích động, nói năng cũng không lưu loát: “Tớ, sau này chắc chắn tớ sẽ tiếp tục cố gắng.”

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm mình đã quan tâm cậu ta hết mức rồi, trả bài thi lại cho Lý Thiên Vũ, sau đó ra với em trai Tiểu Bảo đang đứng chờ ở cửa, hai chị em về nhà.

Lý Thiên Vũ ngẩn ngơ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Chu Tiểu Vân đi dần xa, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Gần đây Cố Xuân Lai thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ cậu trầm lắng suy tư, thấy nhưng chẳng biết nói gì, vỗ vỗ vai Lý Thiên Vũ nói: “Tiểu Vũ, mình cũng về thôi!”

Lý Thiên Vũ “ừ” một tiếng, đi dọn đồ.

Cố Xuân Lai cười hì hì, thấp giọng nói: “Giờ được nghỉ rồi, tranh thủ dịp này đi quán game chơi một lúc đi. Trên người tôi còn mấy nguyên, tôi mời, thế nào?”

Trong nháy mắt Lý Thiên Vũ bị dao động một chút, lâu lắm rồi không chơi game, giờ nhắc đến, đúng là tay hơi ngứa.

Cố Xuân Lai cố gắng giật dây: “Đi đi, đi đi mà!”

Lý Thiên Vũ đang định đồng ý, trước mắt bỗng hiện lên tình cảnh Chu Tiểu Vân nói chuyện với cậu trong hiệu sách Tân Hoa: “… Số lần cậu tới sẽ càng ngày càng nhiều. Nghiện chơi game càng ngày càng nặng, đến khi bỏ mặc việc học hành. Năm nay cậu đã học lớp năm. Sang năm sẽ tốt nghiệp tiểu học, học cấp hai, cậu tính đến cấp hai vẫn tiếp tục chơi như bây giờ sao? Cậu không muốn học thật giỏi, giống anh tớ thi vào trường cấp hai tốt ư? Người lúc còn nhỏ không cố gắng học hành, đến khi trưởng thành hối hận cũng không muộn.”

Đôi mắt đen láy của Chu Tiểu Vân giống như tràn ngập sự thất vọng với cậu.

Lý Thiên Vũ, mày thực sự muốn đến quán game sao?

Do dự hồi lâu, cuối cùng Lý Thiên Vũ nói: “Xuân Lai, sau này tôi sẽ không đến quán game nữa. Tôi thấy ông cũng đừng nên đến đó nữa. Hết năm nay chúng mình sắp mười ba tuổi, sắp lên cấp hai rồi. Chúng ta nên cố gắng học cho tốt, thi vào trường kha khá. Anh trai Chu Tiểu Vân – Chu Chí Lương không phải thi đỗ trường Sao Mai sao? Chúng mình cũng phải cố gắng lên!”

Cố Xuân Lai đang vô cùng chờ mong câu trả lời của Lý Thiên Vũ, không ngờ thằng bạn thân sẽ nói ra những lời này, kinh ngạc há hốc miệng: “Tiểu Vũ, hôm nay ông không phát sốt chứ!” Nói xong còn sờ trán Lý Thiên Vũ.

Lý Thiên Vũ không để ý tới thằng bạn đang ăn vạ, đeo túi sách rời đi.

Cố Xuân Lai ở đằng sau hô to: “Chờ tôi với ~~ “

Không muốn chơi game thì không chơi, đừng bỏ mặc không để ý đến cậu chứ.

Mấy người Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo, có cả Vương Tinh Tinh và Ngô Mai cùng nhau đi về. Ngô Mai đề nghị với Chu Tiểu Vân: “Đại Nha, cậu đến nhà tớ ở mấy ngày đi! Dù sao nghỉ ở nhà cũng không có việc gì làm.”

Chu Tiểu Vân lắc đầu nói: “Tớ muốn ở lại nhà cậu chơi hai ngày, lâu lắm rồi không đến.”

Tiểu Bảo nói rất chua: “Chị Tiểu Mai, chị đừng khuyên chị em nữa. Hễ đến ngày nghỉ là chị ấy tót lên xe đạp, đến nhà cậu chơi với Nữu Nữu ngay.”

Trong lòng Tiểu Bảo và Nhị Nha đều thấy bất công, nhìn chị thương yêu Nữu Nữu nhà cậu mà đỏ mắt. Nhị Nha có thể không biết xấu hổ, ầm ĩ làm nũng với chị một trận, nhưng Tiểu Bảo là đàn ông con trai, sao thế được. Vì vậy, Tiểu Bảo không hề thích cô em họ bé bỏng kia tẹo nào.

Chu Tiểu Vân cười, trêu Tiểu Bảo: “Mấy lời này sao vị chua nồng thế nhỉ, chẳng lẽ bình thường chị không tốt với em hay sao? Chị chỉ đến nhà cậu chơi hai ngày, ‘nhân tiện’ thăm em họ thôi.”

Chu Tiểu Vân bắt đầu xét lại mình, có phải mình chiều Tiểu Bảo quá không. Nhìn em ấy bây giờ có tính ỷ lại nặng thế này, sau này lớn lên sợ rằng tâm lý sẽ phát triển không bình thường mất. Uhm, phải tìm cơ hội khuyên Tiểu Bảo mới được.

Tiểu Bảo không lên tiếng, nghĩ thầm chị vừa thấy em họ đã vui vẻ ra mặt, sao em thấy thoải mái được chứ. Em mới là em trai thân yêu nhất của chị, nếu thích em gái thì trong nhà còn có Nhị Nha. Cần gì phải chạy đến nhà cậu xa tít mù như thế. Hơn nữa chị vừa đi là đi liền mấy ngày, chưa đến tết thì không chịu về.

Cậu không thích chị đi đâu.

Đọc truyện chữ Full