Buổi trưa về đến nhà, hai anh em Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú đã đón bà nội về.
Thẩm Hoa Phượng nhiệt tình không để cho bà nội sang nhà em dâu, luôn miệng nói bữa trưa đã làm xong, cả nhà Chu Quốc Cường cũng ngồi ăn, một hồi náo nhiệt.
Triệu Ngọc Trân vừa nhìn Thẩm Hoa Phượng thì đã nhận ra suy tính của chị ta. Mùa hè, sợ bà cụ ở đây lâu, sống chết không chịu mở miệng, giờ biết rõ bà chỉ ở một khoảng thời gian ngắn rồi lại lên thị trấn. Nỗi lo trong lòng Thẩm Hoa Phượng được bỏ xuống , sao không nhân cơ hội này biểu hiện một chút?
Triệu Ngọc Trân nói: “Chị dâu, tối qua em đã dọn xong phòng rồi, để bà nội Đại Bảo ở nhà em đi”
Thẩm Hoa Phượng cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, cười kéo tay Triệu Ngọc Trân nói: “Em hai à, lần trước chị chưa mở miệng, em đã giành mẹ về nhà mình, lần này em không được tranh với chị, nhường chị cơ hội này đi, để chị được một lần bày tỏ chút hiếu tâm.”
Nói xong Thẩm Hoa Phượng còn thân thiết kéo tay bà, liên tục gọi “Mẹ” .
Chu Quốc Phú biết chớp lấy thời cơ che giấu chuyện quá khứ.
Bà nội cười, mặc kệ trong lòng con dâu nghĩ thế nào, có thể đối tốt với bà là bà đã thấy đủ. Một bà lão được con cái giành nhau đón về nhà ăn tết, đối với bà nội đúng là chuyện đáng vui mừng.
Đến đây Triệu Ngọc Trân không còn lời nào để nói, dắt các con sang nhà bác Cả ăn trưa. Thẩm Hoa Phượng chọn một phòng ở nhà chính, dọn dẹp để bà nội ở. Chu Quốc Cường nghĩ thầm đúng là rộng và thoáng hơn hẳn nhà mình.
Bà nội ở nông thôn đến tận mười lăm tháng giêng mới được chú Ba đón về thị trấn.
Chu Quốc Cường lo chuồng lợn trong nhà quá nhỏ, muốn mua thêm mấy đầu lợn về nuôi cũng không có chỗ. Thực ra, nuôi thêm vài ngày, chờ lúc thiếu thịt mới giết còn tốt hơn. Chuồng lợn trong nhà xây từ mấy năm trước, nhốt được ba con là hết mức.
Vì thế đầu xuân, nhà họ Chu bắt đầu phá chuồng lợn cũ, xây chuồng lợn mới.
Có tiền Chu Quốc Cường bỏ cả vốn, không dùng gạch vỡ mà chọn loại gạch đỏ mới tinh. Chuồng mới đủ cho bảy, tám đầu lợn, thoạt nhìn rất hoành tráng.
Chu Quốc Phú bước qua cổng vào nhà, nói đùa với Chu Quốc Cường: “Chuồng lợn nhà em còn đẹp hơn cả nhà ở.”
Chu Quốc Cường cười ha ha: “Đại ca, anh đừng trêu em, em lập tức xây nhà lầu cho anh xem.”
Chu Quốc Phú thật lòng vui mừng thay em trai. Hai năm qua, mắt thấy việc buôn bán của Chu Quốc Cường càng phát đạt tiền kiếm càng nhiều, làm anh cả như ông cũng vui vẻ. Ai không muốn anh em mình sống tốt hơn chứ ?
Nhớ lại mấy năm trước Chu Quốc Cường còn phát sầu vì chuyện học phí của con, hiện tại và quá khứ đúng là như trời với đất.
Chu Quốc Phú không để lời Chu Quốc Cường nói ở trong lòng, về nhà chỉ coi như chuyện vui kể cho Thẩm Hoa Phượng nghe.
Người nói vô tâm người nghe có ý, Thẩm Hoa Phượng hỏi lại: “Đúng là Quốc Cường nói với anh như thế?”
Chu Quốc Phú cảm thấy phản ứng của vợ có phần quá kích động: “Em ấy chỉ thuận miệng nói thế, chắc là nói đùa thôi. Trong thôn chúng ta chỉ có đội trưởng đội sản xuất Hứa Đại Sơn bắt đầu xây nhà lầu, nhà người khác làm sao xây được. Hai năm qua nhà em Hai đúng là buôn bán khá tốt, nhưng muốn xây nhà lầu còn kém một chút!”
Thẩm Hoa Phượng không nghĩ như vậy: “Em thấy lời này tám chín phần là Quốc Cường cố ý nói cho anh, xem phản ứng của anh thế nào, chưa biết chừng nhà chú Hai sẽ xây thật.”
Chu Quốc Phú bật cười: “Em ấy muốn xây thì xây, cần gì quan tâm đến phản ứng của anh.”
Thẩm Hoa Phượng trợn trắng mắt nhìn chồng : “Em thấy anh đó, người đâu mà chẳng có đầu óc gì cả. Nhà chú Hai rất khôn khéo. Bây giờ buôn bán tốt như vậy, ai không đỏ mắt ghen tị chứ. Tuy mấy năm trước nhà chúng ta mạnh hơn nhiều, nhưng bây giờ, chúng ta không bằng nhà chú ấy nữa. Nhà mình là lão đại, mới xây nhà mái bằng. Chú ấy là em, nếu xây nhà lầu trước, chẳng phải khiến chúng ta không còn mặt mũi hay sao?”
Không hiểu sao chỉ từ một câu nói đơn giản Thẩm Hoa Phượng có thể phức tạp hoá lên như thế. Nhưng, Chu Quốc Phú vốn không nghĩ nhiều, sau khi nghe vợ nói, trong lòng thực sự nghĩ kĩ chuyện này.
Aizz, dân quê đúng là so nhau chuyện nhà cửa!
Chu Quốc Cường vừa xây tường bao, đã bỏ một số tiền lớn mua xe máy ba bánh. Cái xe ba bánh kia còn to hơn xe của Ngô Hữu Đức để chở khách một tí, một chuyến có thể chở được năm, sáu đầu lợn.
Lúc chạy xe về đến cổng, Triệu Ngọc Trân đặc biệt đốt một chuỗi pháo dài, khiến bà con làng xóm đều chạy đến góp vui.
Cha Vương Tinh Tinh Vương Khang hâm mộ sờ sờ cái xe mới tinh: “Người anh em Quốc Cường à, hai năm nay chú khiến người khác ghen tị lắm đấy, loáng một cái đã mua được xe máy ba bánh.”
Vợ ông Vu Thuý Liên liếc chồng nói: “Không biết bao giờ anh mới có thể lái một cái xe như vậy về nhà.”
Triệu Ngọc Trân mặt mày hớn hở nói chuyện với mọi người. Chu Quốc Cường thì móc bao thuốc lá trên người ra chia cho cánh đàn ông, một điếu lại một điếu, chỉ chốc lát sau, một gói thuốc lá đã phát sạch.
Chu Quốc Cường gọi Chu Tiểu Vân qua, đưa cho con gái hai nguyên đi mua thuốc lá.
Tôn Thành Võ ồn ào nói: “A, giờ đã mua xe ba bánh sao còn xài loại Romantic nữa. Mau bảo con gái rượu mua một bao Hồng Tháp đi?”
Mọi người trong sân đều bật cười.
Chu Quốc Cường bị trêu lập tức nói: “Được, người anh em Thành Vũ đã nói thế, Hồng Tháp đắt đến mấy cũng phải mua một bao cho mọi người hút.” Lại lấy thêm mười nguyên đưa cho Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân nhận ra tâm trạng của cha rất tốt, cảm thấy tâm tình của mình cũng bay lên, chạy như bay đến nhà Chu Thiến Thiến mua thuốc lá.
Mẹ Chu Thiến Thiến theo thói quen cầm một bao Romantic một nguyên bốn giác đưa cho Chu Tiểu Vân, không ngờ Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu nói: “Hôm nay cháu không mua loại này, cô lấy cho cháu một bao Hồng Tháp đắt nhất.”
Trong lúc đợi lấy đồ, Chu Thiến Thiến đi ra nhìn thấy bạn. Chu Tiểu Vân nhớ ba còn ở nhà chờ mình đi mua thuốc lá, chưa kịp nói mấy câu với Chu Thiến Thiến đã chạy vội về.
Ở trong sân, cánh đàn ông hút Hồng Tháp, nói chuyện trên trời dưới đất rất vui vẻ. Đúng là thuốc đắt tiền, một bao đủ mua sáu, bảy bao Romantic, bình thường ai dám mua loại này.
Thạch Vĩnh Niên cũng đến, thấy ông Chu Quốc Cường nói đùa hỏi: “Chưa đến nửa năm sao bác đã đến thu tiền phạt?”
Thạch Vĩnh Niên quanh năm suốt tháng bị người khác trêu như thế, sớm rèn cho da mặt rất dày, thấy có thuốc lá tốt đôi mắt sáng lên, không chút khách khí đốt một điếu.
“Quốc Cường à, hai năm nay chú lăn lộn khá tốt, sinh ý càng lúc càng lớn!” Thạch Vĩnh Niên thật lòng tán thưởng.
Chu Quốc Cường vội tỏ vẻ khiêm tốn: “Chủ nhiệm Vĩnh Niên à, bác đừng trêu em. Em chỉ buôn bán nhỏ nuôi sống một nhà già trẻ. Trong nhà trước đây chạy xe đạp ba bánh, tốc độ chậm lại tốn sức, em chẳng còn biện pháp nào mới bỏ ít tiền mua xe mới. Nhà em còn kém mấy nhà có tiền trong thôn rất xa .”
Chu Quốc Cường am hiểu sâu sắc đạo lý làm người nên khiêm tốn. Ánh mắt người trong thôn đều nhìn chằm chằm tình hình các nhà. Nhà ai có tiền, ai không có tiền vĩnh viễn là đề tài muôn thưở. Từ trước đến nay ông không thích khoe khoang trước mặt người khác, nhà mình có mười phần tối đa chỉ nói có ba phần thôi. Như thế đã có không ít người ganh tị rồi.
Vì thế cho dù trong tay ông đủ tiền cũng không vội xây nhà lầu ngay. Nếu nhà mình xây nhà lầu đầu tiên, sau lưng không biết bị người khác bàn tán thành kiểu gì nữa!
Vẫn nên chờ thêm một thời gian nữa!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 143: Nở mày nở mặt
Chương 143: Nở mày nở mặt