Từ sau cuộc thi tháng đầu tiên, mấy cuộc thi tháng tiếp theo ở lớp (2) có sự cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Giữu Dương Phàm và Chu Tiểu Vân mở ra một cuộc đại chiến mạnh mẽ tranh đoạt vị trí thứ nhất.
Dương Phàm luôn tự nhận mình ưu tú nhưng cũng không thể không thừa nhận Chu Tiểu Vân là đối thủ mạnh nhất của cậu, không dễ dàng nắm giữ vị trí số một trong tay nữa. Tuy rất giỏi số học, tiếng Anh nhưng đến môn ngữ văn, chính trị Dương Phàm rõ ràng kém hơn Chu Tiểu Vân một bậc. Chu Tiểu Vân thì sao, mặt ngoài bình tĩnh thật ra trong lòng cũng ngầm so sánh, gần đây làm bài tập về nhà càng nghiêm túc hơn.
Ngữ văn và chính trị hai môn sở trường cô phải giữ được. Hơn nữa cô còn đi mua sách luyện đề ngữ pháp tiếng Anh để luyện thêm. Chỗ nào số học không biết thì đến hỏi thầy Nghê là được, dù sao cô thường xuyên đi thu bài tập số học, có cơ hội gặp mặt thầy rất nhiều.
Lâm Ba học rất tốt, học tập cũng rất chăm chỉ, cả bốn môn đều tăng, tuy không lần nào xếp thứ nhất nhưng cũng lọt vào tốp ba. Với tổng điểm tăng lên vững vàng ổn định chiếm vị trí thứ ba.
Thành tích của Lưu Lộ và Tần Tuyết không kém nhau nhiều lắm, nhưng là Lưu Lộ thắng ở môn ngữ văn khá hơn chút, số học cũng mạnh hơn Tần Tuyết một tí.
Tần Tuyết đành phải đứng thứ năm, trong lòng không nén được sự khó chịu. Nghĩ thầm trong bụng: lúc trước Dương Phàm là bạn cùng lớp luôn giỏi hơn mình thi không có lời nào để nói. Lâm Ba cũng là học sinh tiếng tăm lừng lẫy của lớp bên cạnh, thi cao hơn mình thì đành thôi. Nhưng tại sao Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân cũng cao điểm hơn mình chứ?
Có cảm giác Lưu Lộ chỉ sàn sàn với mình, mỗi lần thi chỉ chênh nhau ba bốn điểm. Nhưng Chu Tiểu Vân kia còn đáng giận hơn, có thể tranh cao thấp với Danh Dương Phàm “số một”.
Tổng điểm Chu Tiểu Vân cao hơn cô rất nhiều. Cơ bản rất ít môn Tần Tuyết có thể thi tốt bằng Chu Tiểu Vân. Đã cố gắng vào tranh cao thấp với Chu Tiểu Vân giờ trong lòng Tần Tuyết khỏi phải nói chán nản cỡ nào.
Cứ như thế, mấy người cậu chạy tôi đuổi, dù ở bài kiểm tra bình thường cũng cạnh tranh. Nếu bài kiểm tra này cậu cao điểm hơn thì bài sau tôi nhất định phải cao hơn cậu.
Ở lớp 6-2, trải qua một học kì với không khí như vậy, rất ít người gây xích mích, phần lớn đều nghiêm túc, ít ai ham chơi không chăm chỉ học tập. Dù sao có mấy tấm gương này ở trong lớp kéo lên, không khí học tập không tốt được sao?
Đương nhiên người vui nhất là các giáo viên. Lòng hiếu thắng của học sinh rất mạnh, ngay cả giảng bài cũng hào hứng hơn nhiều. Vừa đưa ra câu hỏi, bên dưới một rừng cánh tay đồng loạt giơ lên. Điều này khiến các thầy cô cảm thấy rất vui.
Tiền thưởng mỗi tháng của Nghê Lượng tà tà tăng lên, sau lưng cực kì vui vẻ. Tuy ở lớp luôn bất động thanh sắc nhưng mỗi lần thi xong, đều in kết quả ra dán lên tường.
Nhất là top 10 còn dùng chữ rất to in đậm. Chưa cần đưa phần thưởng đã khiến các học sinh vì danh, ra sức phấn đấu thay thế người phía trước ngã xuống.
Xem ra cao thủ thực sự chính là thầy Nghê.
Ngay từ đầu, lớp 6-2 đã nổi danh đỉnh đỉnh trong khối lớp sau, theo sát phía sau chính là lớp 6-4 của Tống Minh Lệ.
Tống Minh Lệ thường nói đùa với Nghê Lượng: “Thầy Nghê à, cháu gái tôi Chu Tiểu Vân ở lớp của anh, trong lòng tôi không phục, hay là dứt khoát để em ấy chuyển sang lớp tôi đi!”
Tuy Nghê Lượng biết đây là nói đùa nhưng cũng sợ Tống Minh Lệ thật sự đến tìm hiệu trưởng, lập tức trong lòng thầm tính toán một hồi, ngoài miệng lại nói: “Nếu muốn tôi đổi tiểu Vân cho cô, cô phải đổi học sinh giỏi nhất trong lớp cô cho tôi. Nếu cô đồng ý tôi sẽ đổi.”
Trong lớp Dương Phàm là một học sinh vô cùng thông minh, thành tích rất tốt, nhưng nếu bàn về độ chăm chỉ học tập và thành tích luôn ổn định không ai có thể vượt qua Chu Tiểu Vân. Cô bé này trải qua ba năm dạy dỗ chưa biết chừng sẽ vào được lớp tăng cường của trường cấp ba Anh Minh thì sao.
Nói thế nào Nghê Lượng cũng không chịu đổi Chu Tiểu Vân đi, bây giờ nói những lời này cũng chỉ là lời nói đùa khách sáo thôi.
Tống Minh Lệ nói đùa thì nói đùa thật, nhưng trong lòng thực sự có ý này.
Thành tích Chu Tiểu Vân rất tốt càng không cần nói thêm, lại là một cô bé khiến người khác yêu mến. Nửa năm qua ở nhà cô ăn cơm trưa, sau khi ăn cơm sẽ chủ động giúp bà nội thu dọn bát đũa, thỉnh thoảng lại quét phòng. Vô cùng chịu khó khiến người thương, hơn nữa buổi trưa rất ít khi nghỉ ngơi hoặc chơi đùa, thường là ngồi vào bàn học nhỏ của Viễn Viễn đọc sách, làm bài tập.
Vốn dĩ Chu Chí Viễn và Đại Bảo đến buổi trưa thường chạy ra ngoài chơi, giờ bị con bé ảnh hưởng cũng bắt đầu nghiêm túc học. Thành tích học tập của Đại Bảo cũng có tiến bộ, nghe nói ở lớp có thể xếp vào trung đẳng, còn cộng lên một chút, ngay cả điểm số của Chu Chí Viễn cũng tăng lên.
Có người làm gương có ảnh hưởng rất lớn.
Giờ ở nhà Chu Chí Viễn có vấn đề gì đều để lại đến buổi trưa tới hỏi Chu Tiểu Vân, số lần hỏi Tống Minh Lệ ít hẳn.
Tống Minh Lệ vui mừng nhẹ nhõm, có lúc ngồi cạnh nghe mấy đứa trẻ chuyện, phát hiện Chu Tiểu Vân giảng giải vô cùng tỉ mỉ, ưu điểm lớn nhất là rất có kiên nhẫn. Thường nói lại ba bốn lần cũng không ngại phiền.
Cô suy nghĩ một hồi, cùng lắm cô nói lại được đến lần thứ hai, nếu con mình không hiểu còn nổi giận, khó trách Chu Chí Viễn thích tới hỏi Chu Tiểu Vân.
Tống Minh Lệ tò mò hỏi: “Đại Nha, thím thấy cháu giảng bài cho Viễn Viễn rất kiên nhẫn. Sao cháu nói đi nói lại nhiều lần như thế mà không bực vậy?”
Chu Tiểu Vân cười dí dỏm: “Cháu được rèn từ chỗ Nhị Nha.”
Nhị Nha luôn ầm ĩ, thật ra tính tình nóng nảy không kém Đại Bảo bao nhiêu, chỉ là thắng ở đầu óc thông minh. Bình thường là lần đầu hỏi thì bảo đã hiểu, mai hỏi lại lần nữa đã quên rồi. Nếu cô không học được cách kiên nhẫn sao giảng bài cho con bé được? Được Nhị Nha ma luyện, Chu Tiểu Vân muốn không kiên nhẫn cũng không được.
Tống Minh Lệ càng thêm thưởng thức Chu Tiểu Vân, cảm thấy động tâm thực sự muốn đến phòng hiệu trưởng nói một tiếng để con bé chuyển vào lớp mình.
Đổi với Nghê Lượng ư? Không thể được, học sinh giỏi của lớp mình không nhiều bằng lớp (2), đâu thể lấy ra một em đổi với anh ta.
Cô nghĩ rằng tất nhiên là trực tiếp bảo Chu Tiểu Vân chuyển qua. Dù sao sự thật Chu Tiểu Vân đúng là cháu gái của mình, đến chỗ hiệu trưởng không phải là không thể mở miệng.
Cô có tư tâm, một mặt vì thành tích Chu Tiểu Vân rất tốt, vào lớp cô nhất định có thể đóng góp thêm một phần vào thành tích chung của lớp, mặt khác vì tính cách của con bé cũng tốt càng ngày cô càng quý mến.
Chỉ là, tất nhiên Tống Minh Lệ làm việc không nóng vội như vậy, đầu tiên là cười trêu Nghê Lượng, lộ ra một hai điểm thăm dò phản ứng của thầy ấy. Không ngoài sở liệu, chắc chắn Nghê Lượng không vui. Đổi lại là cô cũng sẽ không đồng ý.
Ha ha!
Sau đó, Tống Minh Lệ trong lúc ăn cơm nói đến đề tài này muốn nhìm xem phản ứng của Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân rất thông minh, lập tức nghe ra ý tứ bên trong của thím Ba.
Cô bắt đầu do dự, dĩ nhiên cô cũng thích thím Ba, nhưng nếu ban đầu đã chuyển sang lớp của thím thì không sao. Hiện tại đã qua một học kỳ, nếu chọn lúc này chuyển lớp có vẻ không thích hợp lắm.
Đã biết rõ tất cả các bạn học, các thầy cô giáo cũng rất tốt với mình. Nhất là thầy Nghê, đừng thấy thầy thích nghiêm mặt giáo huấn người, lại hay càu nhàu, nhưng là người luôn suy nghĩ cho học trò, có trách nhiệm nghiêm túc với học sinh, nhất là đối với cô luôn ưu ái có thêm, Trong lòng cô đánh giá thầy không thấp chút nào.
Nếu bây giờ chuyển đi có phải hơi quá đáng không. . . . . .
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 168: Cạnh tranh kịch liệt
Chương 168: Cạnh tranh kịch liệt