Edit: Sony Max
Beta: Tiểu Lan
Khi về nhà, hai chân Đại Bảo mỏi nhừ, không đạp nổi xe. Cũng may bây giờ mới hơn bốn giờ, Chu Tiểu Vân giúp Đại Bảo đạp xe chậm như rùa bò gần một tiếng mới về tới nhà.
Triệu Ngọc Trân lo lắng chờ ở cửa, thấy Đại Bảo Chu Tiểu Vân về cao hứng chạy ra đón.
Không kịp hỏi đã thấy Đại Bảo đắc ý nói: “Mẹ, hôm nay con giành được tận hai giải nhất!”
Triệu Ngọc Trân vui mừng khôn xiết, đặc biệt khen con mình thật giỏi. Khen nhiều đến nỗi khuôn mặt Đại Bảo đều hiện lên vẻ ngượng ngùng, thật sự là hiếm thấy, hiếm thấy!
Chu Quốc Cường chạy xe ba bánh trở về, ở trên xe hỏi chuyện của Đại Bảo: “Mẹ nó, hôm nay Đại Bảo thi chạy như thế nào?”
Triệu Ngọc Trân cười vô cùng thỏa mãn: “Ba nó, Đại Bảo nhà mình thi chạy được tận hai giải nhất!”
Chu Quốc Cường vô cùng vui vẻ đi mua rượu, thức ăn, nói buổi tối phải uống một chén để chúc mừng, còn dặn Triệu Ngọc Trân làm mấy món ăn Đại Bảo thích.
Triệu Ngọc Trân vâng một tiếng, vào trong nhà lấy hai quả bầu dục (bầu dục: thận của lợn ý) đặt lên thớt chuẩn bị xào cho Đại Bảo ăn, mặt khác làm thêm thịt kho tàu.
Chu Quốc Cường chạy đến nhà bán trên vỉa hè có quen biết mua hai cân thịt bò mang về. Thịt bò chín kĩ có màu hồng, thơm ngào ngạt, chỉ cần cắt ra là ăn được ngay, vừa chế biến nhanh vừa ăn rất ngon, đây là món mà mấy đứa con, nhất là Đại Bảo thích ăn nhất.
Quý thì quý, nhưng chỉ cần bọn nhỏ thích ăn cũng sẽ không luyến tiếc.
Lúc ăn cơm tối, lần đầu tiên Đại Bảo hưởng thụ cảm giác tuyệt vời như chúng tinh phủng nguyệt (chúng tinh phủng nguyệt: tất cả vì sao đều vây quanh mặt trăng – ý nói Đại Bảo là người trung tâm, được mọi người vây quanh), ba mẹ không cần phải nói, ngay cả Tiểu Bảo cũng nịnh hót không dứt khiến trong lòng Đại Bảo vô cùng thoải mái.
Nhị Nha tuổi còn nhỏ nhưng khéo nói không ai có thể địch nổi, một ngụm hô “Anh, anh thật quá giỏi” khiến Đại Bảo có cảm giác chuếnh choáng như uống say.
Chu Tiểu Vân cười nói ba mẹ: “Anh con ở đại hội thể dục thể thao toàn huyện đoạt giải nhất một trăm mét và một nghìn năm trăm mét, sau này thi cấp tỉnh thành tích còn có thể tăng thêm!”
Đại Bảo đã nghe qua giáo viên thể dục nhắc tới việc này, lại nghe Chu Tiểu Vân nói như thế, trong lòng càng thêm vui vẻ.
Qua vài ngày, Đại Bảo chính thức nhận được giấy chứng nhận, không phải loại giấy khen mỏng dính mà là giấy chứng nhận đỏ dày dặn chắc chắn, Đại Bảo cầm hai giấy chứng nhận coi mà như cầm bảo bối.
Tiểu Bảo vô cùng hâm mộ muốn mượn xem, Đại Bảo diễu võ dương oai nói: “Xem một lát thôi, xem xong phải đưa anh. Đừng làm hỏng hay làm bẩn, cái này còn quý giá hơn giấy khen học sinh xuất sắc của em nhiều.”
Nhiều người có thể nhận giấy khen học sinh xuất sắc, mấy ai có thể như mình được huyện phát giấy chứng nhận! Đấy là còn chưa nhắc tới nhà trường còn thưởng 100 nguyên cho mình nữa.
Đại Bảo dương dương tự đắc cố tình khoe tiền thưởng trước mặt Tiểu Bảo, không hề có ý định đưa tiền thưởng cho ba mẹ.
Triệu Ngọc Trân Chu Quốc Cường cười cười, chẳng ai thèm để ít tiền của con vào mắt, để con tự mang đi tiêu đi!
Tiểu Bảo còn chưa có nhìn kỹ, Đại Bảo đã lấy giấy chứng nhận về, muốn nhìn nữa thì thấy bộ dạng vểnh đuôi đắc ý của Đại Bảo trong lòng Tiểu Bảo tức giận: “Hừ, có gì đặc biệt hơn người. Học kỳ sau trường em sẽ chọn học sinh tham gia thi học sinh giỏi toàn huyện, đến lúc đó em sẽ giành giải nhất trở về.”
Đại Bảo cũng không chấp lời nói chua lòe của Tiểu Bảo, thật hiếm khi cùng em trai phân cao thấp mà có thể chiếm thế thượng phong đủ có thể viết vào ‘Sử kí của nhà họ Chu’. Nhóc con, để ngươi đỏ mắt đi!
Chu Tiểu Vân cười híp mắt nói: “Anh, anh chuẩn bị dùng tiền thưởng này như thế nào?”
“Mua một ít đồ ăn ngon, chơi…”. Đại Bảo không cần nghĩ ngợi nói, chợt nhìn thấy ánh mắt xem thường của Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo, Nhị Nha không khỏi đổi giọng: “… thì chắc chắn không được, tiền thưởng nên tiêu có ý nghĩa. Anh sẽ mua cái đài mang theo bên người để nghe băng Tiếng Anh.”
Chiếm được sự khen ngợi, trong lòng Đại Bảo âm thầm kêu khổ, ôi, làm anh thật khó!
Kỳ thực, cậu đã dự định lấy một khoản mua mô hình ô tô loại mới ra, giá khoảng tám mươi đến chín mươi nguyên, tính toán vừa đủ mua một chiếc cộng thêm mua một ít đồ ăn vặt, thật hạnh phúc!
Hic, kế hoạch đều bị xáo trộn.
Đại Bảo đã nói tự nhiên không dám chữa lại, đành phải đi cùng Chu Tiểu Vân đến cửa hàng mậu dịch mua một cái đài nhỏ mang về, hơn một trăm nguyên nên chất lượng tương đối tốt, không đủ tiền số còn lại tự nhiên ba mẹ lấy tiến túi ra cho.
Hơn nữa, ba mẹ cũng rất hào phóng, thưởng cho Đại Bảo một trăm nguyên, mua một cái đài nhỏ xong còn thừa mấy chục nguyên!
Tiếp theo đến cửa hàng ghi âm và ghi hình mua sách và nguyên bộ băng từ Tiếng Anh, Đại Bảo nhìn hộp băng từ màu sắc rực rỡ trong lòng ngứa không chịu được: “Đại Nha, “. Không phải thời gian đi học, Đại Bảo vẫn quen gọi nhũ danh của Chu Tiểu Vân, có cảm giác thân thiết: “Mua cho anh hộp băng nhạc của nhóm Tiểu hổ đội nghe một chút đi!” (Tiểu hổ đội: nhóm nhạc nổi tiếng cuối thập niên 80 đầu thập niên 90 của Đài Loan gồm 3 thành viên: Tô Hữu Bằng, Ngô Kỳ Long và Trần Chí Bằng)
Chu Tiểu Vân mềm lòng, tuổi này các thiếu nam thiếu nữ có ai không mê Tiểu hổ đội? Nào là “Vườn vui chơi táo xanh”, nào là “Yêu”, nào là “Bươm bướm bay”, nghe nhiều nên thuộc ai không thích hát ai không thích nghe?
Được, vậy mua cho anh ấy một hộp đi!
Được như nguyện Đại Bảo vô cùng vui vẻ tay trái cầm hai hộp băng từ tiếng Anh tay phải cầm một hộp tuyển tập bài hát của Tiểu hổ đội.
Tại sao lại lấy hai hộp băng từ tiếng Anh? Đấy là đương nhiên, Chu Tiểu Vân thuận tay cũng mua cho mình một hộp. Nghe nói sau này thi tiếng Anh có khả năng sẽ có mục nghe, lúc này không luyện sao tốt được?
Hơn nữa, nghe chính là cản trở lớn nhất khi học tiếng Anh, trẻ em Trung Quốc học tiếng Anh thường phát âm không chuẩn, học nghe băng từ nhiều một chút đương nhiên không phải chuyện xấu.
Đại Bảo cười nói: “Anh giữ lại băng từ đợi sau này Tiểu Bảo lên cấp haisẽ đưa cho em ấy dùng.”
Có nhiều anh em thật tốt, ha ha!
Trời vừa tối Đại Bảo bắt đầu hí hoáy nghịch cái đài, băng tiếng Anh nhất định phải nghe. Em gái trở về chắc chắc sẽ đột kích vào kiểm tra, không biết tại sao cứ nhìn đôi mắt to sáng ngời kia trong lòng Đại Bảo sẽ cảm thấy chột dạ.
Vì vậy, Đại Bảo rất tự giác luôn nghe xong băng tiếng Anh mới nghe đến bài hát mình yêu thích. Tiểu Bảo kích động lấy một bên tai nghe, hai anh em chụm đầu dựa vào cùng một chỗ nghe cỡ nào vui vẻ.
Chu Tiểu Vân thì sao, bình thường phải đợi đến chủ nhật mới có thể lấy đài nhỏ đi nghe băng, vừa nghe vừa bắt chước, hiệu quả đương nhiên có.
Trong giờ Tiếng Anh phát âm chuẩn được cô Từ biểu dương mấy lần.
Lưu Lộ vừa nghe nói Chu Tiểu Vân nghe băng vội vã về nhà bảo ba mua cho mình một cái, Lý Thiên Vũ được thơm lây, được nghe nhờ không ít, thành tích tiếng Anh tiến bộ rất nhiều.
Không chỉ có tiếng Anh, gần đây Lý Thiên Vũ học tập tiến bộ rất nhiều, rõ ràng nhất là số học. Xem ra ngồi cùng Dương Phàm bị ảnh hưởng theo chiều hướng tốt tương đối lớn.
Ngữ văn chính trị cần đọc thuộc lòng rất nhiều, Lý Thiên Vũ thường cùng Lưu Lộ ở trên đường đến trường vừa đi vừa học, có Lưu Lộ kéo, thành tích Lý Thiên Vũ như đường thẳng tăng vọt.
Cho nên mới nói, môi trường ảnh hưởng rất lớn đến học tập của một người, bạn bè xung quanh còn có ảnh hưởng lớn hơn.
Một đám người đều cố gắng chăm chỉ học tập, Lý Thiên Vũ theo sau làm gì có cơ hội nghịch ngợm gây sự, phần lớn thời gian đều học, trở nên biết thân biết phận luyện tập khiến Chu Tiểu Vân cũng không dám tin.
Xem ra tách khỏi Cố Xuân Lai, Lý Thiên Vũ thay đổi rất lớn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 180: Tiền thưởng tiêu như thế nào đây?
Chương 180: Tiền thưởng tiêu như thế nào đây?