TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 186: Cuộc sống mới

Từ đó, Chu Tiểu Vân và anh trai Đại Bảo bắt đầu cuộc sống mới.

Buổi sáng, Chu Tiểu Vân luôn có thói quen sáu giờ rời giường. Dĩ vãng từ nhà đến trường phải đạp xe hơn nửa tiếng, mỗi ngày phải dậy từ sớm, nên giờ dậy sớm đã thành thói quen, muốn nằm lâu trên giường cũng không được. Đúng lúc tranh thủ được thời gian sáng sớm đọc qua sách, học từ mới, hiệu quả rất tốt.

Đại Bảo thật ra rất muốn ngủ nướng, tiếc rằng Chu Tiểu Vân thức dậy, sẽ gõ cửa gọi cậu rời giường. Cậu cố nằm thêm chưa được năm phút nữa thì bị tiếng đập cửa không ngừng bền bỉ của em gái mạnh mẽ lôi dậy khỏi giường, âm thanh ấy xuyên vào não chẳng ai chịu nổi. Sau khi thức dậy mặc quần áo rửa mặt sau đó cậu và Chu Tiểu Vân cùng nhau học từ đơn Tiếng Anh, ôn lại bài khoá, ôn lại chính trị.

Sau đó hai người xuống tiệm ăn nhỏ dưới lầu ăn sáng. Muốn ăn bánh bao nhân hay cháo đều có cả. Muốn ăn quẩy bánh nướng ư, cũng có luôn. Còn có cả mỳ vằn thắn, sủi cảo vân vân, rất nhiều món.

Chỉ cần tốn hai, ba nguyên là hai anh em đã có thể ăn rất no. Bánh quẩy hai phân tiền một cái vừa to vừa thơm, bánh bao chỉ ba phân một cái, nhân thịt rất nhiều. Cần gì mệt mỏi nấu bữa sáng chứ. Còn bữa trưa, Chu Tiểu Vân sẽ nấu cơm tẻ bằng nồi cơm điện nhỏ, mỗi ngày hai anh em chỉ cần một món mặn một món canh là đủ ăn.

Đại Bảo ăn cơm không chú ý món lắm nhưng nhất định phải đủ phân lượng. Lúc Chu Tiểu Vân nấu ăn luôn nấu một bát canh đầy. Có lúc buổi trưa ăn không hết thì để lại tối ăn.

Đại Bảo bắt đầu học tự học buổi tối. Hằng ngày sau khi cơm nước xong cậu sẽ đến lớp đến hơn tám giờ mới về.

Chu Tiểu Vân một mình thu dọn xong, phát hiện nếu ngồi trong môi trường yên tĩnh làm bài tập hiệu quả cao hơn rất nhiều.

Ngẫm lại bình thường bốn anh em anh một câu em một câu, đâu có điểm nào giống đang làm bài tập, thự sự giống chợ chính náo nhiệt hơn. Lúc làm bài cũng không có nhiều thời gian tập trung. Giờ một mình làm bài phải tiết kiệm được một nửa thời gian so với bình thường.

Chỗ thời gian thừa ra ấy vừa vặn đọc thêm được sách, ngoại trừ sách giáo khoa Chu Tiểu Vân còn đến cửa hàng cho thuê sách trên phố thuê mấy quyển về đọc.

Tứ đại danh hào của Trung Quốc, tác phẩm nổi tiếng thế giới như: “Loạn thế giai nhân”, “Giản Ái”, còn có các quyển “Văn xuôi của Chu Tự Thanh”, “Lỗ Tấn văn tập”. Chu Tiểu Vân càng ngày càng mê mẩn trong thế giới của sách.

Cá nhân cô rất thích Tam Mao và Tịch Mộ Dung, yêu nhất chính là Trương Ái Linh. Ngược lại về La Lan thì cô cảm thấy rất bình thường, không biết tại sao trước đây ba người được đặt song song, tạo thành tứ đại tài nữ của Đài Loan.

Trong Tam Mao du ký, đoạn đến Sahara là đặc sắc nhất, nhất là tình yêu của cô và Hà Tây càng khiến Chu Tiểu Vân thở dài không thôi.

(Du kí: ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch. Chỗ này thiếu chút nữa bạn nhầm sang Cuộc đời phiêu bạt của Tam Mao)

Ngòi bút của Tịch Mộ Dung tinh tế tỉ mỉ, viết thơ hay văn xuôi đều ưu nhã như thế, tựa như một dòng sông rộng chảy hiền hoà, làm cho người đọc xong mà tâm trạng vẫn còn thoải mái hồi lâu. Khiến cho người đọc lo lắng chính là tiểu thuyết văn xuôi của Trương Ái Linh. Cách viết văn xuôi rất tài giỏi, khiến cho người ta có cảm giác phân biệt rõ ràng, nhưng tiểu thuyết thì lại khiến người đọc đau thương thảm thiết.

Bỗng nhiên Chu Tiểu Vân có cảm hứng vô tận với các nhà văn.

Cô đến cửa hàng bách hoá mua một cái laptop xinh xắn, dày dặn, chắc chắn, bắt đầu viết một số đoạn tuỳ cảm hứng. Tương tự như nhật ký nhưng lại không thể nói là nhật ký thực sự, dù sao khi cảm xúc đến muốn viết cái gì thì viết cái đó.

Vốn dĩ viết văn rất tốt, đến giờ viết văn, Chu Tiểu Vân càng toả sáng, khiến ngay cả cô Khổng cũng bắt đầu lấy bài văn của Chu Tiểu Vân như bài văn mẫu diễn cảm đọc trước cả lớp một lần sau đó khen không dứt miệng.

Chu Tiểu Vân mơ hồ bắt đầu sinh ra một ý nghĩ, mình cũng có thể viết một sô bài văn gửi đến tạp chí không? Một số tạp chí đặc biệt phát hành cho học sinh không phải vẫn đăng các bài viết sao? Chi bằng mình cứ dứt khoát gửi thử xem.

Đương nhiên việc này không tiện nói cho người khác biết, ngay cả Đại Bảo cũng không biết.

Chu Tiểu Vân chép lại mấy địa chỉ đăng trên báo “học sinh trung học”. Đặt trứng trong nhiều giỏ là đúng, chỗ này không được chưa biết chừng chỗ kia lại đồng ý ấy chứ?

Chữ viết tay bằng bút máy của Chu Tiểu Vân có tác dụng rất lớn. Cô tỉ mỉ sao bài viết trên bản thảo thành bốn bản, cũng may chỉ là văn xuôi ngắn chỉ có mấy trăm từ. Nếu dài thêm một chút chắc không viết nổi, chỉ là chép lại cẩn thận đã mỏi chết đi được.

Sau đó cô nhét vào phong bì, bên ngoài ghi thêm địa chỉ rồi mang đi gửi, tất nhiên việc này đều tiến hành lén lút.

Đại Bảo thấy em gái cả ngày thần thần bí bí có chút kỳ quái, bình thường buổi tối trở về không gõ cửa đã vào phòng Chu Tiểu Vân xem.

Chu Tiểu Vân đã tính toán kĩ, đồ vật sớm cất hết vào ngăn bàn, tất nhiên Đại Bảo không thể phát hiện ra cái gì. Nhưng, cô vẫn nghiêm khắc cảnh cáo Đại Bảo một tiếng: “Anh à, sau này anh vào phòng em không thể gõ cửa trước đợi em ra mở mới vào ư? Cứ xông vào như thế rất bất lịch sự.”

Đại Bảo không cho là đúng nói: “Trước đây ở nhà mình không phải đều thế à.” Làm gì có cửa, toàn là rèm che, cứ thế vào là được cần gì gõ cửa chứ.

Chu Tiểu Vân bị ngẩn ra, nhưng vẫn kiên trì ý kiến của mình.

Cuối cùng Đại Bảo mới nhớ ra bây giờ em gái đã dần dần trưởng thành, là một thiếu nữ, đành gật đầu đồng ý.

Tống Minh Lệ và Chu Quốc Dân tới đây một chuyến, thấy hai người Chu Tiểu Vân và Đại Bảo ở khá tốt, lúc về nhà miêu tả lại cho bà nội hình dung một lần: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi! Hai đứa Đại Nha và Đại Bảo ở đó rất tốt, ngay ngắn rõ ràng còn giỏi hơn người lớn một tí. Bữa sáng ra quán ăn, bữa trưa bữa tối Đại Nha tự tay nấu. Giờ việc học không quá vất vả, thời gian con bé rảnh rỗi rất nhiều.”

Bà nội lại bảo Tống Minh Lệ dẫn mình đến một chuyến, thấy Chu Tiểu Vân và Đại Bảo đúng như lời Tống Minh Lệ nói sống rất tốt cuối cùng cũng yên lòng.

Nhưng, khi bà nội đã biết đường, luôn tranh thủ buổi trưa nấu cơm xong, sang đây muốn giặt quần áo thay Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân dở khóc dở cười, vội vàng giành lại chậu trong tay bà nội, bên trong đó có hai đôi tất và quần lót tối qua thay ra. Còn về quần áo mặc thì gom lại, chủ nhật về nhà giặt..

“Bà nội, chỗ này cứ để cháu làm, bà không cần động tay đâu. Để cháu tự giặt là được, từ lúc tám tuổi cháu đã giặt quần áo rồi.”

Chu Tiểu Vân khuyên can mãi cuối cùng cũng khuyên được bà nội buông tay khỏi chậu, nhưng, bà nội không chịu ngồi yên lại đi lấy chổi quét nhà. Không cho quét nhà, được rồi, bà lấy thêm khăn đi lau bàn, nếu không cho nữa thì đi thu dọn phòng bếp. Dù sao bà nội chắc chắn có thể tìm được việc để làm.

Chu Tiểu Vân cảm thấy có bà nội thật tốt, tình cảm mến thương này quả thật ấm tới tận đáy lòng.

Gần đây thành tích Đại Bảo có tiến bộ, về nhà nói cho Chu Tiểu Vân biết thi trắc nghiệm ở lớp đứng thứ chín. Vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt, cô không khen hai, ba câu cũng không được.

Ừm, xem ra lúc trước suy nghĩ đúng, Đại Bảo tiết kiệm được thời gian đi về dành cho học tập, có vẻ rất có hiệu quả .

Về phần Chu Tiểu Vân thì thôi, học tập luôn chăm chỉ chưa bao giờ lười biếng, hiện tại cũng không nhìn ra là có tiến bộ hay không.

Nhưng, sức sống nhiều hơn là thật. Buổi trưa có thời gian ngủ nghỉ ngơi, không giống ở nhà thím Ba muốn ngủ cũng không thể không biết xấu hổ nằm xuống được.

Huống chi không có Tiểu Bảo và Nhị Nha quấy rầy, thời gian buổi tối cơ bản đều do Chu Tiểu Vân tự mình sắp xếp, chưa nói đến bên tai yên tĩnh thoải mái hơn nhiều. Nhưng, đến chủ nhật khi về nhà Chu Tiểu Vân không quên đôn đốc, kiểm tra bài vở cả tuần của hai đứa.

Tiểu Bảo tiếp nhận nhiệm vụ chị giao cho, bắt đầu mỗi tối kèm Nhị Nha cùng làm bài tập đọc sách.

Đọc truyện chữ Full