Tài ăn nói của Cao Tòng Soái cũng không tệ lắm, mặc dù viết văn ngang phè nhưng thắng ở gan lớn giọng nói to dõng dạc, không ngờ được hơn hai mươi phiếu bầu.
Cô Diệp tuyên bố chung kết tại chỗ khiến Cao Tòng Soái vui muốn lật trời. Ban cán bộ đó ban cán bộ đó, tôi Cao Tòng Soái cũng được vào ban cán bộ rồi!
Dương dương đắc ý Cao Tòng Soái ngẩng đầu ưỡn ngực trở về vị trí, vì Lý Thiên Vũ giơ tay đầu tiên bỏ phiếu khiến cậu có cảm giác cực kỳ thoả mãn, quyết định cũng bầu cho cậu ta một phiếu. Hai người bắt tay giảng hòa.
Lý Thiên Vũ cười trộm mãi, nghĩ thầm cái tên ngốc ngồi cạnh này chắc chắn chưa bao giờ biết uỷ viên lao động sẽ mệt thành dáng vẻ ma quỷ như thế nào đâu, không thấy trong lớp không ai cạnh tranh vị trí này với cậu ta à? Việc khổ nhất, mệt nhất và bẩn nhất thường giao cho uỷ viên lao động đi làm, ha ha!
Cao Tòng Soái thấy Lý Thiên Vũ vẫn cười còn tưởng rằng cậu ta đang vui vì mình, không khỏi có chút cảm động: Ừm, thằng nhóc này cả ngày cãi nhau ầm ĩ với mình nhưng đến thời điểm mấu chốt coi như có nghĩa khí.
Từ đó về sau quan hệ giữa hai người hòa hoãn hơn nhiều.
Chỉ chốc lát sau, đến lượt Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ hắng giọng một cái rồi đi lên bục giảng. Liếc mắt lướt qua cậu đã nhìn thấy Chu Tiểu Vân —— Chu Tiểu Vân và Thiệu Sắc Vi ngồi ở hàng đầu tiên gần bục giảng ở dãy giữa, muốn không nhìn thấy cũng không được.
Tim Lý Thiên Vũ đập “thình thịch”, vội vàng tự nhủ mình phải trấn tĩnh lại, lấy ra bản thảo mình đã chuẩn bị tốt ra đọc.
Xôn xao, Lý Thiên Vũ muốn tranh cử chức gì?
Cái gì, cái gì? Uỷ viên thể dục? Chúc mừng cậu, nói đi!
Nghe Lý Thiên Vũ nói thao thao bất tuyệt này: “… Nếu như mình được làm uỷ viên thể dục, đầu tiên sẽ thành lập một đội bóng rổ trong lớp, bình thường tiến hành nhiều hoạt động thể dục làm phong phú cuộc sống ngoại khoá của mọi người. Mình cho rằng, học sinh không chỉ có việc học là quan trọng nhất mà phải thường xuyên vận động, bởi vì mọi người phải có một thân thể khỏe mạnh sau đó mới có thể tập trung tốt hơn cho học tập. Nếu mình may mắn được chọn, nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng…” Kế tiếp cậu nói một chuỗi kế hoạch dài và cam đoan rất rõ ràng.
Cả cô Diệp đứng một bên cũng liên tục gật đầu, trong mắt có thêm không ít hảo cảm với cậu nam sinh có nước da ngăm ngăm, đẹp trai, cao cao này.
Cao Tòng Soái giơ tay tán thành đầu tiên. Đếm phiếu nào, hehe, ba mươi tám phiếu! Tuyệt đối là số phiếu cao, được chọn!
Lý Thiên Vũ hài lòng tiêu sái xuống dưới, lúc đi qua chỗ Chu Tiểu Vân liếc mắt một cái, thì thấy cánh tay Chu Tiểu Vân giơ lên chưa kịp hạ xuống. Trong lòng cậu vô cùng thoải mái, bước đi cũng nhẹ nhàng như làn gió thổi qua. Đương nhiên Lưu Lộ phải ủng hộ anh họ, tay cũng giơ rất cao!
Đợi bỏ tay xuống, Lưu Lộ không thể đợi được vỗ vỗ vai Chu Tiểu Vân thì thầm: “Chu Tiểu Vân, anh Tiểu Vũ vừa diễn thuyết rất tốt, không nhìn ra anh ấy còn có tài ăn nói.”
Chu Tiểu Vân cúi đầu không nói, nhớ kiếp trước Lý Thiên Vũ thích kết giao với bạn bè, nhân duyên tốt một cách thần kỳ nhưng cũng không phát hiện anh ta có thể ăn nói trôi chảy thế. Cô nghĩ thầm mặt này của Lý Thiên Vũ đừng nói Lưu Lộ ngay cả cô cũng chưa từng nhìn thấy!
Giống như đang nhìn một người khác vậy, Chu Tiểu Vân dần dần có chút mơ hồ. Nam sinh này vẫn là Lý Thiên Vũ trong trí nhớ làm việc gì đều cà lơ phất phơ sao?
Hình như… Càng lúc càng thay đổi lớn hơn…
Đang nghĩ xuất thần, Chu Tiểu Vân bị người mới lên bục tên Sở Đình Đình hấp dẫn. Hoá ra mục tiêu của Sở Đình Đình là ủy viên vui chơi giải trí!
Không nghe không biết, vừa nghe thì giật mình, Sở Đình Đình từng luyện đàn violon rất nhiều năm. Người mà cả ngày nói luôn mồm, không hiểu lúc Sở Đình Đình kéo đàn violon có thể hiện được khí chất cổ điển ưu nhã hay không?
Ở trong lớp Sở Đình Đình thuộc kiểu nữ sinh nói siêu nhiều, dù sao trong lớp luôn nói không ngừng, ở ký túc xá cũng thế. Thành tích nhập học của cô coi như không tệ, nhìn cũng được, hơn nữa, cô lại là người biết nhiều tên bạn học trong lớp nhất. Vừa khai giảng không lâu, rất nhiều người còn chưa biết hết tên bạn học thì Sở Đình Đình đã thuộc tên các bạn như lòng bàn tay. Không thể không công nhận đúng là lợi hại.
Ủy viên vui chơi giải trí không phải cần người tài giỏi như thế sao? Quả thực là chức vụ đặt ra dành riêng cho Sở Đình Đình.
Tốt thôi, giơ tay ủng hộ!
Đạt được gần bốn mươi phiếu, Sở Đình Đình cũng vui vẻ rạo rực bước xuống. Đương nhiên Lưu Lộ phải chúc mừng cô bạn ngồi cùng bàn một chút, vừa mới nói hai câu đã đến lượt mình bị gọi tên, đột nhiên Lưu Lộ thấy rất căng thẳng. Chu Tiểu Vân đánh mắt với Lưu Lộ ý bảo mình sẽ ủng hộ cậu. Lưu Lộ nhận được sự cổ vũ của bạn thân hơi lo lắng bước lên bục.
Tranh cử cán sự môn ngữ văn có ba người, hai người còn lại đều là nam sinh.
Cuối cùng, Lưu Lộ với vóc dáng cao ráo, xinh xắn được nhiều phiếu nhất, trúng cử.
Lúc này phải cảm khái, ai nói đẹp thì vô ích? Đi đâu cũng chiếm được cảm tình và có ấn tượng hơn người khác hai phần, hơn nữa, rõ ràng trong lớp nam nhiều nữ ít, nam sinh càng thích ủng hộ các bạn nữ xinh đẹp.
Kết quả chính là, tỉ lệ nữ sinh được tuyển ban cán bộ hơi cao! Ha ha!
Lưu Lộ lướt nhẹ về vị trí, có cảm giác thành tựu không nói nên lời. Chu Tiểu Vân quay đầu lại bắt tay Lưu Lộ chúc mừng, cô bé cười hì hì.
Trịnh Hạo Nhiên lên tranh cử cán sự số học, cũng hài lòng trở về vị trí.
Hết tiết giải lao mấy phút, tiết thứ hai tiếp tục.
Cuộc tranh cử tiếp theo là đặc sắc và then chốt nhất, tranh cử chức chính và phó lớp trưởng. Cô Diệp nói thế này, tất cả những người ứng cử chức lớp trưởng lên bục nói, cuối cùng người có số phiếu cao nhất là chính lớp trưởng, số phiếu cao thứ hai là phó lớp trưởng.
Ai muốn làm phó lớp trưởng chứ, muốn làm đương nhiên phải làm chính. Ngoài Chu Tiểu Vân và Thiệu Sắc Vi, còn có hai nam sinh tham gia tranh cử.
Nhắc tới hai nam sinh này lai lịch cũng không nhỏ. Một người là con trai của hiệu trưởng tên Ân Vĩnh Kiện, học giỏi nhiều môn thành tích nhập học chỉ sau Chu Tiểu Vân và Thiệu Sắc Vi. Một người khác chính là Lôi Hồng Tường, trước kia là học sinh ưu tú trong lớp của Tống Minh Lệ. Hơn nữa, cậu ta là một “ông tám” lắm mồm hiếm thấy trong các nam sinh. Khi tập quân sự nhanh chóng quen thân với Lý Thiên Vũ, tan học thường rì rầm nói chuyện không yên.
Chu Tiểu Vân thấy khó chịu, sao lại có nam sinh lắm mồm thế không biết? Đúng thật là, cánh rừng lớn loài chim nào cũng có, loại người nào cũng có thể gặp. Nhưng hiện giờ những người đó đều là đối thủ của mình, không thể lơ là.
Trong chốc lát cả bốn người đều im lặng, không ai muốn lên bục trước. Rất rõ ràng càng đến cuối sẽ được lợi hơn, bởi vì ban đầu chung quy có nhiều bạn có thái độ quan vọng, càng về sau chưa biết chừng sẽ giơ tay nhiều hơn.
Chu Tiểu Vân chủ động đứng lên: “Cô Diệp, nếu không để em lên trước ạ!”
Chậm một bước Thiệu Sắc Vi có chút hối hận, cô vừa nghĩ ra, nếu như không thể là người cuối cùng thì là người đầu tiên lên bục cũng không tệ, ít nhất có cảm giác mới mẻ, có thể giáng đòn phủ đầu với các đối thủ khác. Thật là, sao lại đứng lên chậm hơn sau Chu Tiểu Vân một tí chứ.
Xem ra, tâm tư Chu Tiểu Vân cũng thay đổi rất nhanh! Chu Tiểu Vân nghĩ không khác Thiệu Sắc Vi lắm, nghĩ thầm các cậu không chịu nói thì để tôi bắn phát đầu đi. Xem khẩu pháo của tôi nổ có vang hay không?
Cuối cùng, cô đứng trên bục, quay mặt xuống dưới, bên dưới vô cùng im lặng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 225: Tranh cử (2)
Chương 225: Tranh cử (2)