TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 322: Gặp lại Thiệu Sắc Vi

Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ hẹn bảy giờ sáng sẽ gặp mặt tại bến xe.

Đến bến xe, Chu Tiểu Vân thấy Lưu Lộ đang ngồi chờ trong đại sảnh, bên cạnh đương nhiên có cả Dương Phàm và Lý Thiên Vũ. Nhưng khiến cô kinh ngạc là tại đó có thêm một vị khách không mời mà đến – Thiệu Sắc Vi.

Chu Tiểu Vân không muốn hỏi lý do ngay trước mặt cô ấy, bèn lên tiếng chào Thiệu Sắc Vi.

Thiệu Sắc Vi cười tự động giải thích: “Tớ ngồi xe một mình chán quá, vì vậy hai ngày trước tớ gọi điện cho Lưu Lộ, hỏi cậu ấy bao giờ các cậu ngồi xe về thì tớ sẽ cùng đi, cậu không chào đón tớ sao?”

Chu Tiểu Vân oán thầm, hỏi người ta như vậy, có ai không biết xấu hổ nói không chứ! Trên mặt lại nở nụ cười: “Đương nhiên là nhiệt liệt hoan nghênh, càng đông càng náo nhiệt, không phải sao?”

Dương Phàm hỏi: “Thiệu Sắc Vi, nhà cậu không phải là ở huyện Lâm à? Sáng sớm cậu tới đây bằng cách nào vậy?”

Thiệu Sắc Vi thản nhiên nói: “Ba tớ lái xe đưa tới.” Sớm nghe nói Thiệu Sắc Vi là con gái cán bộ cao cấp, xem ra là thật, trong nhà còn có xe riêng.

Lý Thiên Vũ rất muốn nói nhà cô có xe thì bảo tài xế trực tiếp chở luôn đến trường học không được à, sao còn phải để ba đưa đến đây đi ô tô đường dài? Nể tình từng là bạn cùng lớp mấy năm, anh đành nuốt lại những lời sắp vọt đến cửa miệng.

Sau khi lên xe, đương nhiên là Dương Phàm ngồi cùng Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân ngồi cùng Lưu Lộ, còn Thiệu Sắc Vi ngồi một mình.

Thiệu Sắc Vi rất tự nhiên ngồi phía trước Chu Tiểu Vân, quay đầu lại tán gẫu cùng bốn người bọn họ. Lưu Lộ giờ đang học cùng trường với Thiệu Sắc Vi, nhưng hai người không cùng lớp, cũng không chạm mặt thường xuyên, coi như có chút giao tình.

Chu Tiểu Vân cố hết sức biểu hiện như mình không có chuyện gì, nhưng không cách nào bỏ qua ánh mắt của Thiệu Sắc Vi thường xuyên xẹt qua sau lưng mình. Cô suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra: thì ra Thiệu Sắc Vi đến đây vì Lý Thiên Vũ a!

Không biết tại sao, Chu Tiểu Vân chợt nhớ tới Lưu Lộ trước kia đã nói Thiệu Sắc Vi từng hỏi cô ấy địa chỉ và số điện thoại nhà Lý Thiên Vũ. Không biết Thiệu Sắc Vi đã viết thư hay gọi điện cho Lý Thiên Vũ chưa nhỉ! Phi phi phi, mình nghĩ cái này làm gì! Cô quăng ý nghĩ phiền toái này ra sau đầu, cầu nguyện xe tới trường học nhanh nhanh một chút.

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, xe ô tô bị hỏng giữa đường.

Chu Tiểu Vân thở dài, người xui xẻo uống nước cũng gãy răng, lời này không giả chút nào.

Lưu Lộ lấy bánh mì trong túi chia cho mấy nữ sinh cùng ăn. Lý Thiên Vũ và Dương Phàm không thích ăn bánh, chạy ra tiệm tạp hóa ven đường mua xúc xích.

Chu Tiểu Vân trợn tròn mắt nhìn hai người bọn họ ăn liên tục, trong phút chốc đã xơi hết mười cái xúc xích, cảm thán nam sinh và nữ sinh ăn uống thật không giống nhau!

Đứng trong gió lạnh thấu xương hơn nửa giờ mới chờ được một chiếc xe khác đến, lần này không thoải mái như lúc trước, xe này đã hết chỗ ngồi, mấy người đành phải đứng. Đông người người chen chúc cảm giác rất khó chịu, mỗi lúc phanh xe lại không thể khống chế mà nghiêng người qua một bên.

Chu Tiểu Vân nhíu đôi mi thanh tú, cơ thể lảo đảo một cái ngã vào người đứng phía sau, người đó thuận thế đưa tay đỡ lấy cô. Chu Tiểu Vân quay đầu lại nhìn, thấy người đỡ mình là Lý Thiên Vũ thì lập tức đứng thẳng người dậy.

Lý Thiên Vũ vừa mới vui mừng vì có cơ hội thân thiết với giai nhân thì đã bị đẩy ra, trong lòng thất vọng tràn trề. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mình được ở gần Chu Tiểu Vân như thế… Thiệu Sắc Vi đứng cạnh anh nhìn thấy một màn này, cảm thấy khó chịu trong lòng liền kiếm cớ trò chuyện với cậu.

Lý Thiên Vũ vừa nói chuyện với Thiệu Sắc Vi vừa nhìn sang phía Chu Tiểu Vân, đúng lúc cô cũng liếc qua. Anh chưa kịp nhận ra trong đôi mắt trong veo kia ẩn chứa sắc thái gì, cô đã quay đi tiếp tục trò chuyện với Lưu Lộ.

Dương Phàm nhìn thấy thú vị, nghĩ thầm màn này có thể sánh với phim truyền hình nhiều tập, chỉ có thể nói hai chữ: Đặc sắc!

Chuyến đi dài dằng dặc cuối cùng đã kết thúc, Chu Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm. Sau này nhất định không được ở cùng một chỗ với Thiệu Sắc Vi, rất không tự nhiên, cô ta luôn dùng ánh mắt nhìn tình địch mà nhìn mình, thật khiến cho người ta nghẹn đầy một bụng lửa giận. Cô không đi sâu tìm hiểu luồng lửa giận kia từ đâu mà ra, đeo ba lô định lên xe buýt về trường học.

Lý Thiên Vũ gọi cô lại: “Tiểu Vân, để tớ đưa cậu về trường!” Lý Thiên Vũ mẫn cảm phát hiện cảm xúc Chu Tiểu Vân đang dao động, đừng trách cậu quá tỉ mỉ, một nam sinh nếu rất để ý một nữ sinh thì chắc chắn không lúc nào cậu ta không chú ý nhất cử nhất động của cô ấy.

Chu Tiểu Vân thản nhiên nói: “Không cần đâu, tớ đi cùng Dương Phàm là được, cậu đưa Lưu Lộ và Thiệu Sắc Vi về trường sư phạm đi!” Nói xong gọi Dương Phàm cùng đi.

Lý Thiên Vũ không kịp gọi lại, trơ mắt nhìn Chu Tiểu Vân và Dương Phàm cùng lên xe buýt công cộng.

Lưu Lộ nhìn bộ dáng ấm ức của Lý Thiên Vũ, cười nói: “Thế nào, muốn đưa Tiểu Vân đi, ngay cả em họ cũng không thèm để ý đến sao?”

Lý Thiên Vũ trong lòng rối như tơ vò cố làm ra bộ dáng không sao cả, nói: “Sao có thể thế được, đi thôi, anh đưa hai người về trường.”

Thiệu Sắc Vi vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp. Đáng tiếc, người nào đó không biết thưởng thức, đã dắt xe đi trước.

Sau khi lên xe, Dương Phàm và Chu Tiểu Vân đều không nói gì.

Dương Phàm cảm thấy cần phải nhắc nhở Chu Tiểu Vân một chút, hắng giọng, nói: “Chu Tiểu Vân, cậu không thích Thiệu Sắc Vi phải không?”

Chu Tiểu Vân sửng sốt, vội vã phủ nhận.

Dương Phàm nở nụ cười khiến người ta có cảm giác tâm tư mình đã bị nhìn thấu: “Nhưng hôm nay tớ thấy hình như cậu không vui vẻ cho lắm, không phải là vì Thiệu Sắc Vi sao? Thiên Vũ đã mấy lần nói với tớ rằng Thiệu Sắc Vi thường viết thư và gọi điện cho cậy ấy, tớ nghĩ cứ theo đà này, Thiên Vũ sớm muộn gì cũng bị Thiệu Sắc Vi kia bắt mất đấy!”

Chu Tiểu Vân cười một lúc, chặn đề tài này lại. Dương Phàm thấy lần nói chuyện này của mình không có hiệu quả gì, thông minh phối hợp với cô nói sang chuyện khác.

Nói chuyện ấy à, quan trọng nhất là điểm đến thì dừng, nói quá lộ liễu thì không vui nữa rồi. Hơn nữa, nếu nói rõ ràng ra Chu Tiểu Vân nhất định sẽ ngay lập tức quăng Lý Thiên Vũ ra khỏi đầu không còn một mảnh vụn, cứ ám chỉ một chút như vậy chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt.

Hắc, cậu không tin trong lòng Chu tiểu Vân không có chút cảm giác nào.

Chu Tiểu Vân không thể giải thích được cảm giác trong lòng mình lúc này. Loại phiền muộn không thể khống chế này quả thực làm người ta phát điên.

Rõ ràng mình không thích Lý Thiên Vũ mà? Rõ ràng mình đã đẩy cậu ta ra rất xa? Rõ ràng mình luôn muốn giữ một khoảng cách với cậu ta? Rõ ràng mình không muốn có quan hệ đó với cậu ta? Rõ ràng mình phải coi cậu ta như một người bạn bình thường? Thế nhưng cảm giác khó chịu nhàn nhạt khi nhìn thấy Thiệu Sắc Vi từ đâu mà đến?

Chẳng lẽ trong lòng cô vẫn còn để ý Lý Thiên Vũ sao… Chu Tiểu Vân không muốn đi sâu vào vấn đề này.

Quên đi, cứ về trường trước đã!

Sau khi đến trường, Chu Tiểu Vân tạm biệt Dương Phàm, một mình về ký túc xá.

Về ký túc, Tiền Đóa Đóa đã tới, trong phòng còn có Vu Giai và Hoa Nhược Vũ.

Chu Tiểu Vân cười chào các bạn cùng phòng, dọn dẹp đồ trên giường.

Đọc truyện chữ Full