Edit: Minh Châu
Beta: Tiểu Lan
Khi ngồi trên ô tô về nhà, Chu Tiểu Vân mới coi như được nghỉ ngơi.
Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc, đặt xuống một mối băn khoăn lớn, tạm thời chưa có điểm, chờ mấy tháng nữa mới biết được mình đỗ hay trượt. Hiện tại, việc cần làm chỉ là chờ đợi.
Cô đã viết xong truyện từ mấy hôm trước, Chu Tiểu Vân đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Khi Lý Thiên Vũ biết Chu Tiểu Vân tự mình đến tiệm net đã cằn nhằn suốt, lặp đi lặp lại cô chỉ cần viết bản thảo, việc đánh chữ cứ để anh lo.
Chu Tiểu Vân cười nói: “Em đâu nhẫn tâm đến mức bắt anh chạy qua chạy lại nhiều như vậy.”
Lý Thiên Vũ biết cô thật lòng thương mình, cảm giác thật ấm áp.
Sắp tết đương nhiên phải về nhà, Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ, Lưu Lộ, Dương Phàm cộng thêm cả Tiểu Bảo và Đại Bảo cùng bắt xe khách trở về. Lý Thiên Vũ thấy có mặt Tiểu Bảo và Đại Bảo đương nhiên thu liễm hơn nhiều, vừa tới thị trấn liền chủ động đi về cùng Lưu Lộ, nói là muốn đến nhà cậu chơi vài ngày.
Từ trước đến giờ, Đại Bảo và Lưu Lộ ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, hai người đứng lưu luyến chia tay khiến cả đám người ghen tỵ không thôi.
Lý Thiên Vũ lặng Lẽ tới gần Chu Tiểu Vân, nói: “Trông anh em và Lưu Lộ thật xứng đôi.”
Chu Tiểu Vân gật đầu tán thánh. Đại Bảo vóc người cao to, cả người ngập tràn khí chất đàn ông, Lưu Lộ xinh đẹp cao ráo, trong sáng động lòng người, hai người đứng cạnh nhau thật xứng đôi.
Lý Thiên Vũ, Lưu Lộ và Dương Phàm rời đi, Chu Tiểu Vân và Đại Bảo, Tiểu Bảo cùng nhau trở về nhà.
Đại Bảo được hoan nghênh hơn bao giờ hết.
Sau khi đạt giải quán quân tại đại hội thể thao toàn quốc, Đại Bảo đã trở thành nhân vật truyền kỳ trong thôn, vô cùng vinh quang.
Triệu Ngọc Trân thấy con cái đều trở về đầy đủ, vui vẻ chạy vào bếp chuẩn bị làm cơm.
Chu Tiểu Vân lập tức để hành lý xuống, vào bếp giúp mẹ.
Nhị Nha thấy các anh chị về hết thì hoan hô ầm ĩ.
Chu Quốn Cường thấy cả nhà đoàn viên trong lòng khuây khỏa, các con cả năm có lẽ chỉ về được một hai lần, tết năm nay cuối cùng cũng được đoàn viên!
Bà nội cũng dọn đến ở nhà Chu Tiểu Vân, dù sao nhà cô có rất nhiều phòng trống. Căn phòng rộng dưới lầu một vẫn để không, dành riêng cho bà.
Lần trước gọi điện thoại về Chu Tiểu Vân đã biết chuyện bà nội sẽ dọn đến nhà mình ở, khi đó dù cảm thấy kỳ quái nhưng cô không hỏi nhiều, hiện tại không nhịn được lén lút hỏi Triệu Ngọc Trân: “Mẹ, sao bà nội không ở nhà bác cả nữa?” Chỉ tò mò thôi, không phải cô không chào đón bà nội.
Triệu Ngọc Trân liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thấp giọng nói: “Bác gái con sợ rằng đến kỳ mãn kinh rồi, ngày nào cũng quát mắng Tiểu Hà. Vậy nên ba con thương lượng với mẹ đón bà về nhà mình ở.” Để bà khỏi phải nghe Thẩm Hoa Phượng lải nhải cả ngày.
Chu Tiểu Vân bừng tỉnh đại ngộ.
Triệu Ngọc Trân lại nói tiếp: “Các con vừa trở về nên không biết, Tiểu Hà sắp kết hôn rồi, ngày 28 tháp chạp.”
Chu Tiểu Vân hỏi theo phản xạ: “Kết hôn với ai vậy mẹ?”
Triệu Ngọc Trân liếc nhìn con gái, nói: “Đương nhiên với Phan Phong rồi, còn có thể là ai nữa. Bác gái con chẳng lẽ không muốn cho Tiểu Hà kết hôn sao, nó sắp 24 tuổi rồi! Gia đình Phan Phong cũng vội vã muốn hai người kết hôn trước năm mới, bao nhiêu người khuyên bảo bác gái con mới đồng ý đấy! Mấy ngày nay đang bận rộn chuẩn bị đồ cưới cho Tiểu Hà kia kìa.”
Chị Tiểu Hà sắp kết hôn. Chuyện vui nha!
Chu Tiểu Vân nghĩ đến cô gái bốc đồng Chu Tiểu Hà sắp sửa làm vợ làm mẹ người ta lại cảm giác có chút không thật.
Dọn dẹp xong, Chu Tiểu Vân lập tức chạy qua nhà bên cạnh tìm Chu Tiểu Hà.
Ở trong nhà Chu Tiểu Hà đang mặc thử quần áo mới mua, áo khoác nỉ đỏ thẫm khiến cô trở nên kiều diễm vô cùng, quả thật có niềm hân hoan của cô dâu sắp cưới. Thấy Chu Tiểu Vân tới, cô vô cùng vui vẻ kéo tay Chu Tiểu Vân nói ríu rít không ngừng.
Thẩm Hoa Phượng không vừa ý lắm với hôn sự của Chu Tiểu Hà, bởi vậy trên mặt chẳng hề có chút tươi cười, nhưng Chu Quốc Phú lại rất vui vẻ nói chuyện với Chu Tiểu Vân.
Chu Chí Hải đang làm việc tại một xưởng sửa chữa ô tô trên thị trấn, ngày 26 mới được về.
Chu Tiểu Hà lén nói với Chu Tiểu Vân: “Chị thấy thực ra là Hải không muốn trở về đâu, mẹ luôn nghĩ nó học sửa chữa ô tô không có tương lai, Hải cứ về tới nhà là bị mắng, chị nghĩ nó sợ tới mức không dám về rồi.”
Chu Tiểu Vân nghĩ tới cảnh Chu Chí Hải bị Thẩm Hoa Phượng mắng trốn đông lủi tây thì nở nụ cười, nói: “Cũng do bác gái kỳ vọng rất cao nên mới nghiêm khắc như thế, thực ra em thấy anh Hải làm nghề này cũng rất tốt. Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng nguyên, mỗi người đều có con đường của mình, cần gì phải so sánh với người khác.”
Chu Tiểu Hà thở dài, có ai nói không phải đâu. Đáng tiếc, mẹ mình luôn thích so sánh với người ta, nhất là nhà chú Hai bên cạnh.
Nào là ‘Đại Bảo đạt giải quán quân toàn quốc’, nào là ‘Đại Nha và Tiểu Bảo đều là sinh viên đại học danh tiếng’, còn con mình thì ‘Học cái gì không học lại đi làm công nhân sửa chữa suốt ngày bẩn thỉu’ và ‘Đàn ông điều kiện tốt đầy rẫy ra không chọn cứ cắm đầu vào cái thằng nghèo kiết xác.’
Tóm lại, con nhà người ta luôn tốt, còn con mình nhìn thế nào cũng thấy không hài lòng.
Chu Tiểu Vân chúc mừng chị: “Chị Tiểu Hà, người hữu tình sẽ thành thân thuộc, em chúc mừng chị và anh Phan Phong!”
Chu Tiểu Hà hạnh phúc cười: “Đại Nha, đến lúc đó em phải làm phù dâu cho chị đấy! Còn Tiểu Mai nữa, hai đứa nhất định phải làm phù dâu cho chị.”
Chu Tiểu Vân đồng ý ngay lập tức.
Tới ngày tổ chức hôn lễ của Chu Tiểu Hà, cả nhà Chu Quốc Cường đều qua giúp.
Triệu Ngọc Trên làm toàn phúc, nghe nói người làm toàn phúc không dễ tìm, người đó nhất định phải sinh đủ cả trai lẫn gái, trong nhà phải còn đủ cha mẹ anh chị em. Việc này đương nhiên Triệu Ngọc Trân là ứng cử viên tốt nhất, gia đình cha mẹ còn đủ, trên có chị gái dưới có em trai, mà cả bốn đứa con đều rất tốt, không còn gì để chê.
Chu Quốc Cường làm người tiếp khách đến.
Đại Bảo phụ trách ngồi ghi chép, Chu Chí Hải đứng bên cạnh phụ trách thu tiền mừng. Chu Chí Hải và Đại Bảo thân thiết từ nhỏ, dù trưởng thành anh vẫn luôn nghe lời Đại Bảo. Đại Bảo làm anh cả cũng coi như uy phong.
Tiểu Bảo và Nhị Nha làm chân chạy vặt.
Chu Tiểu Vân và Ngô Mai làm phù dâu cho Chu Tiểu Hà.
Trời rất lạnh, nhưng vì đẹp nên Chu Tiểu Hà chỉ mặc áo cưới mỏng, dù bên trong có mặc thêm áo lót lông dê nhưng Chu Tiểu Vân nhìn mà cũng cảm thấy lạnh thay cho chị.
Ngô Mai đã lâu không gặp Chu Tiểu Vân, vừa gặp đã líu ríu nói mãi không hết chuyện.
Ba chị em đứng cạnh nhau như ba đóa hoa khoe sắc, người chói mắt nhất đương nhiên là cô dâu mới, hôm nay bất cứ ai không thể cướp đi danh tiếng của cô. Hai người Chu Tiểu Vân và Ngô Mai đứng cạnh cũng rất đáng chú ý.
Tới trưa, ba chiếc xe rèm che đi vào làng, pháo nổ rung trời.
Trên mặt Thẩm Hoa Phượng rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười, xe đón dâu này là yêu cầu bà đưa ra. Con gái đi lấy chồng tất nhiên phải phong cảnh một chút, có ba chiếc xe rèm che coi như tạm được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 372: Chuyện vui
Chương 372: Chuyện vui