Edit: Minh Châu
Beta: Tiểu Lan
Phương Nam chuyện trò dăm ba câu với Chu Tiểu Vân về vài tình tiết trong truyện, nghe cô nói đang bắt đầu viết bộ tiểu thuyết thứ hai thì tươi cười cổ vũ: “Cố gắng lên, đến lúc đó chỉ cần đạt tiêu chuẩn tôi sẽ đề cử với cấp trên cho xuất bản.”
Chu Tiểu Vân vui vẻ.
Trong trường hợp này đương nhiên Lý Thiên Vũ phải biểu hiện chút phong độ: “Cám ơn, Tiểu Vân nhà tôi nhờ anh chiếu cố nhiều hơn!”
Tiểu Vân nhà tôi? Phương Nam thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn, đây là bổn phận của tôi, vì cô Chu viết rất tốt nên mới có cơ hội xuất bản.”
Hiện tại việc xuất bản tiểu thuyết Internet còn vô cùng mới lạ. Chu Tiểu Vân thành công xuất bản một phần vì thực lực, một phần nhờ may mắn, cô thừa dịp văn học mạng chưa phổ biến nên mới trở nên nổi bật.
Chu Tiểu Vân cảm thấy Phương Nam là một người đàn ông khiến người khác không thể chán ghét, anh ta thuộc loại đàn ông thành thục có hàm dưỡng, làm việc tương đối có chừng mực. Tựa như hiện tại, Phương Nam đứng dậy nho nhã tạm biệt rồi rời đi.
Chu Tiểu Vân mỉm cười nhìn theo.
Lý Thiên Vũ cũng không thể moi ra khuyết điểm nào của Phương Nam, chỉ có thể thầm mong anh ta nhanh chóng tìm bạn gái rồi kết hôn luôn.
Chu Tiểu Vân không biết ý nghĩ trong lòng Lý Thiên Vũ lúc này, cô vẫn cười nói: “Nếu mỗi cuốn tiểu thuyết em viết ra đều được xuất bản thì tốt biết bao!”
Lý Thiên Vũ vứt ý nghĩ vừa mới nảy sinh ra sau đầu, nghĩ buổi hẹn hò mà bị phá hỏng thì thật đáng tiếc, ăn cơm vẫn quan trọng hơn.
Sau khi món ăn được dọn lên, hai người vụng về dùng dao nĩa bắt đầu ăn, cuối cùng không biết có bao nhiêu đồ ăn vào trong bụng, dù sao hai người vui vẻ là được.
Chu Tiểu Vân kể việc tòa soạn muốn mời mình lưu lại làm việc: “Chủ biên Mã có vẻ rất thích em, thực ra em cũng cảm thấy cơ hội này rất tốt, nhưng em muốn tiếp tục học lên hơn.”
Lý Thiên Vũ suy nghĩ một lúc, nói: “Đi làm cũng tốt, nhưng mà em đã đỗ nghiên cứu sinh, nếu không đi học thì thật đáng tiếc. Hay em cứ đi học đi, ba năm nữa chắc chắn sẽ có cơ hội việc làm tốt hơn. Hơn nữa, em còn muốn viết tiểu thuyết mà, học nghiên cứu sinh sẽ có rất nhiều thời gian rảnh, thừa dịp này em cứ viết đi.”
Chu Tiểu Vân gật gật đầu, cô cũng nghĩ vậy. Thực ra đi làm cũng rất tốt, nhưng cô thích đi học hơn, đành tiếc nuối gọi điện cho chủ biên Mã.
Mã Lâm Na nhận được điện thoại của Chu Tiểu Vân thì tiếc hận nói: “Được rồi, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em. Sau khi học xong nghiên cứu sinh nếu muốn tìm việc làm em có thể tìm tôi.”
Cúp điệp thoại, Chu Tiểu Vân cảm thấy trong lòng ấm áp.
Thì ra, trên thế giới này còn rất nhiều người tốt a!
Kế tiếp chính là luận văn tốt nghiệp.
Chu Tiểu Vân chọn chủ đề ‘Bình luận sự phát triển của chữ Hán’, cô thường xuyên tới thư viện tìm tư liệu cho luận văn này, vừa viết vừa sửa. Luận văn dài hơn một vạn chữ thật vất vả mới hoàn thành.
Ngày bảo vệ luận văn, trong hội trường có rất nhiều sinh viên tới dự.
Các giáo sư ngồi ở hàng ghế đầu tiên, quan sát các sinh viên từng người lên trình bày luận văn của chính mình, đôi khi đặt thêm câu hỏi phụ. Trong các sinh viên đi lên sân khấu, có vài người vì khẩn trương quá mà nói lắp.
Chu Tiểu Vân đi lên, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn trình bày luận văn của mình một lần, cũng thuận lợi trả lời hết các câu hỏi phụ. Cô chú ý thấy các giáo sư ngồi dưới gật gật đầu, thầm nghĩ xem ra không có vấn đề gì.
Tưởng Tiêu Đan hướng về phía Chu Tiểu Vân dựng thẳng ngón tay cái.
Buổi trình bày kết thúc, luận văn của Chu Tiểu Vân được xếp loại ưu.
Sắp phải tốt nghiệp, các cô gái trong ký túc xá bắt đầu lưu luyến chia tay.
Tưởng Tiêu Đan không thi đậu nghiên cứu sinh, cô chuẩn bị ở lại thành phố N cùng Dương Phàm. Cô đã tìm được việc làm, là một trợ lý nhỏ trong công ty nước ngoài. Ngành học của Dương Phàm đang rất hot, vì vậy anh dễ dàng tìm được một công việc rất tốt trong một công ty kiến trúc.
Chu Tiểu Vân thấy rất may mắn vì bạn bè thân thiết đều chọn ở lại làm việc tại thành phố N, nếu không chỉ còn mỗi mình cô và Lý Thiên Vũ thì thật buồn.
Mấy người Tiền Đóa Đóa đều về quê tìm việc, sắp chia tay bạn bè đã sống chung bốn năm, mỗi người đều có chút sầu não. Tiền Đóa Đóa đề nghị liên hoan chia tay, tất cả nhất trí tán thành.
Đêm nay, ai cũng uống rất nhiều. Ngay cả người luôn không chịu uống rượu đế như Lộ Lệ Nhã cũng uống không ít. Vu Giai và Doãn Dao cùng nhau uống rượu, ban đầu rất vui vẻ, sau đó không biết vì sao lại ôm nhau khóc rống lên. Tiếng khóc rất dễ lan truyền, chỉ chốc lát sau, mọi người đang khuyên bảo Vu Giai và Doãn Dao đều chảy nước mắt, Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy sống mũi cay cay.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, giây phút này hẳn nên nói lời hẹn gặp lại. Quay đầu nhìn lại quãng thời gian đại học, mới phát hiện thì ra chúng ta đã có nhiều kỷ niệm như vậy! Vào giờ khắc này, ai còn nhớ tới những xích mích nho nhỏ trước kia?
Lộ Lệ Nhã bưng ly rượu đế qua, nói: “Tiểu Vân, tớ mời cậu một ly!” Cô và Lộ Lệ Nhã cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
Lộ Lệ Nhã buồn bã nói: “Tiểu Vân, chuyện trước kia là tớ có lỗi với cậu, mong cậu bỏ qua cho, đừng để trong lòng.”
Chu Tiểu Vân hiểu cô đang nhắc đến chuyện gì, lắc đầu nói: “Tớ đã quên lâu rồi, sau khi tốt nghiệp, cậu và Giang Học Lỗi định thế nào?”
Sau khi tốt nghiệp, rất nhiều cặp đôi thời đại học sẽ chia tay, dù sao tương lai mỗi người mỗi khác, khoảng cách về không gian là thứ đáng sợ nhất đối với các cặp tình nhân.
Lộ Lệ Nhã nói: “Tớ tính đến làm việc gần nhà anh ấy.”
Chu Tiểu Vân cảm thấy kính nể, chân thành nói: “Chúc hai người hạnh phúc!” Dù có xảy ra chuyện gì, Lộ Lệ Nhã đã có can đảm theo đuổi tình yêu, hi vọng sau này cô có được hạnh phúc!
Tiền Đóa Đóa và bạn trai chia tay trong hòa bình, mượn cảm giác say, cô nói với Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, chị rất thích anh trai em, em nói xem liệu anh ấy có thể chia tay bạn gái không?” Chu Tiểu Vân thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Tiền Đóa Đóa thở dài tiếp tục uống rượu, trong long cay đắng không nói nên lời. Đối tượng mối tình đầu là một chàng trai ưu tú như vậy, sau này chắc chắn không thể quên …
Dù mọi người đều không nỡ nhưng thời điểm tốt nghiệp cuối cùng vẫn tới. Lưu lại địa chỉ và điện thoại liên hệ của nhau, tất cả cùng cầm bằng tốt nghiệp rồi bước lên xe khách về nhà.
Các cô gái trong phòng ký túc xá 301 giờ chỉ còn Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan lưu lại thành phố. Cảm giác tiễn từng người bạn rời đi thật không dễ chịu, nhìn chiếc xe từ từ chuyển bánh, không biết tới khi nào có thể gặp lại, trong lòng mọi người đều ê ẩm.
Đại học N, hẹn gặp lại!
Cuối cùng chúng ta đã tốt nghiệp rồi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 378: Tốt nghiệp
Chương 378: Tốt nghiệp