Edit: Minh Châu
Beta: Tiểu Lan
“Thiên Vũ, chúng ta chơi bài đi!” Dương Phàm cầm bài poker qua.
Lý Thiên Vũ không thèm để ý: “Không thấy tớ đang bận à?” Tiếp tục bóp vai cho Chu Tiểu Vân, thuận tiện ăn chút đậu hũ.
Dương Phàm bất mãn nói: “Nè, cậu có coi tớ là anh em không vậy?”
Nói nghiệm trọng như vậy, Lý Thiên Vũ đành phải không tình nguyện qua đánh bài.
Tưởng Tiêu Đan rửa bát xong, lại rửa ít trái cây bưng ra. Dương Phàm và Lý Thiên Vũ nhào vô tranh cướp hoa quả.
Tưởng Tiêu Đan nhìn hai người vừa tức vừa buồn cười: “Không cần tranh nhau, ở đây còn nhiều mà! Hai người đều hơn hai mươi tuổi rồi, sao còn trẻ con thế!”
Dương Phàm cười ha ha: “Đồ cướp được ăn ngon hơn!” Lý Thiên Vũ liên tục gật đầu.
Tưởng Tiêu Đan trợn trắng mắt, không thèm để ý đến hai người kia nữa.
Bị hai người ồn ào náo loạn, Chu Tiểu Vân không thể viết bài tiếp, đơn giản tắt vi tính, gọi Tưởng Tiêu Đan qua bốn người cùng chơi.
Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan một phe, Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân một phe.
Bọn họ chơi trò tương đối phổ biến hiện nay, có tám mươi điểm, một người là địa chủ, một người phụ trách ghi điểm, nhất định phải giành được đủ tám mươi điểm mới thắng lợi, nếu không thì phe còn lại sẽ chiến thắng.
Tưởng Tiêu Đan thua mấy ván thì oán giận Dương Phàm không bốc ra bài tốt.
Dương Phàm không phục phản bác: “Sao lại trách anh không bốc được bài tốt, do vận may em kém thì có!”
Chu Tiểu Vân hòa giải: “Thôi được rồi, chúng ta đổi đi, Tưởng Tiêu Đan với em một phe, anh và Lý Thiên Vũ một phe.”
Sự thật chứng minh, người thông minh như Dương Phàm đụng đến bài bạc không phải xui xẻo ở mức độ bình thường, Lý Thiên Vũ không ngừng kêu khổ.
Tưởng Tiêu Đan nhướng mày, cười trêu: “Anh thấy chưa, ai cùng phe với anh nhất định thua cuộc.”
Lý Thiên Vũ đồng cảm gật gật đầu.
Buổi tối trôi qua trong tiếng cười vui vẻ.
Chu Tiểu Vân thấy sắp tới chín rưỡi thì bắt đầu đuổi Dương Phàm và Lý Thiên Vũ: “Hai người mau về đi, muộn rồi, mai còn phải đi làm!”
Lý Thiên Vũ thở dài, cùng Dương Phàm không tình nguyện đi về.
Chu Tiểu Vân thích nhất là rời giường từ sáng sớm, ăn sáng xong thì đi dạo một vòng, thuận tiện đi chợ mua thức ăn, ngồi máy một hai tiếng rồi làm cơm trưa, chờ Tưởng Tiêu Đan về ăn cùng. Tưởng Tiêu Đan ăn xong phải tiếp tục đi làm, cô dọn dẹp sau đó ngủ trưa. Tỉnh dậy cô lại dùng vi tính, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Đến giờ cơm, Dương Phàm và Lý Thiên Vũ sẽ tự động tới trình diện. Mỗi ngày trôi qua bình thản vui vẻ.
Lý Thiên Vũ cảm thán: “Nếu bốn người chúng ta có thể ở chung một chỗ thì tốt quá!”
Dương Phàm cũng có ý nghĩ này, mặc dù thời gian ở chung mỗi ngày không ít, nhưng buổi tốt luôn bị đuổi đi không thương tiếc, tốt nhất là mình ở cùng phòng Tưởng Tiêu Đan, còn Lý Thiên Vũ và Chu Tiêu Vân một phòng, nếu được như thế thì thật tốt!
Lý Thiên Vũ đẩy Dương Phàm nháy nháy mắt, xem ra hai người có chung ý tưởng.
Hai cô gái sao không rõ ý tưởng trong đầu hai chàng trai lúc này, rối rít phản đối.
Tưởng Tiêu Đan nói: “Em không muốn ở chung, đừng mong em và Tiểu Vân làm việc nhà hầu hạ hai người.”
Chu Tiểu Vân cũng nói: “Đúng vậy, em cũng không muốn, hai người rất ồn ào, mỗi ngày đều như vậy em không thể viết tiểu thuyết được.”
Lý Thiên Vũ sờ mũi, Dương Phàm cười hì hì.
Trước khi khai giảng, Chu Tiểu Vân về nhà vài ngày, Lý Thiên Vũ vì phải đi làm nên không thể về cùng, đành phải đưa cô đến nhà ga, lải nhải nửa ngày mới để cô lên xe.
Về đến nhà, Chu Tiểu Vân được nhàn nhã vài ngày.
Bây giờ bà nội đang sống ở nhà Chu Tiểu Vân, giành hết việc nấu cơm giặt giũ, cô muốn giúp mà bà nhất định không cho, còn nói: “Nửa năm cháu mới về nhà một lần, cứ nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện nhỏ này cứ để bà làm.”
Chu Tiểu Vân cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Nhìn bóng lưng bà nội bận rộn làm việc, cô không khỏi cảm thán: “Bà nội thật tốt!”
Triệu Ngọc Trân nhìn Chu Tiểu Vân càng lớn càng xinh đẹp, cảm thấy con gái mình thật giỏi giang, con gái nhà khác mấy ai thi đậu nghiên cứu sinh công lập chứ?
Năm sau Nhị Nha lên lớp mười một, phải đi học thêm trong lúc nghỉ hè. Chu Tiểu Vân kinh ngạc thầm nghĩ, trước đây chỉ khi chuẩn bị lên lớp mười hai mới phải học hè, không ngờ hiện tại mới hè lớp mười lên mười một đã phải học thêm, chương trình học bây giờ đúng là càng ngày càng nặng.
Tiểu Bảo ở nhà thấy buồn chán, muốn lên trường sớm. Chu Tiểu Vân vui vẻ, đúng lúc cô cũng phải đi. Ngồi xe khách một mình không có ai nói chuyện rất chán, nay có thêm Tiểu Bảo đi cùng thật sự không thể tốt hơn.
Mỗi ngày Lý Thiên Vũ đều gửi ít nhất mười tin nhắn, nội dung chỉ đơn giản kiểu: “Tiểu Vân, anh rất nhớ em. Em mau quay lại thành phố đi!”
Chu Tiểu Vân đọc tin nhắn không thể ngừng cười, mới đi có mấy ngày đã giục mình trở lại rồi sao? Thật ra ở nhà không có điều kiện viết tiểu thuyết, tiệm net rất ồn ào, cô không quen, vô cùng hoài niệm khoảng thời gian yên tĩnh ngồi viết trong phòng khách.
Đến lúc nhận được tin nhắn tội nghiệp của Tưởng Tiêu Đan, Chu Tiểu Vân vui vẻ.
Tin nhắn là thế này: Tiểu Vân, cậu mau mau quay lại đi mà! Tớ không thể chịu đựng cơm hộp thêm một ngày nào nữa đâu! Cậu còn không quay lại tớ sẽ bảo Lý Thiên Vũ đến áp giải cậu về!
Được rồi! Đành quay lại vậy!
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo cùng ngồi xe khách tới thành phố N.
Tiểu Bảo lên phòng Chu Tiểu Vân ngắm nghía, tán dương: “Chị thuê được chỗ này thật đẹp!”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Tiền thuê sáu trăm, chị và Tưởng Tiêu Đan mỗi người một nửa. Hằng ngày có thể nấu cơm ăn ở nhà, đỡ không ít tiền ăn uống. Được rồi, hôm nay em đừng về vội, ở lại ăn cơm tối đi!”
Tiểu Bảo vui vẻ đồng ý.
Thực trùng hợp, hôm nay Đại Bảo rảnh rỗi nên cũng tới đây, ba anh em tụ tập. Cộng thêm Lý Thiên Vũ và Dương Phàm đến, phòng khách lập tức trở nên chật chội.
Tưởng Tiêu Đan xung phong vào bếp giúp đỡ, tuy không làm được đồ ăn nhưng rửa rau thái rau thì không vấn đề.
Ăn cơm xong, quả thực có thể dùng từ chén bát ngổn ngang để hình dung. Mọi người uống gần hai két bia, vỏ chai bừa bãi đầy sàn.
Đại Bảo phải về đội sớm nên đi trước, Chu Tiểu Vân nói với Tiểu Bảo: “Đêm nay chị ngủ cùng Tiêu Đan, em cứ ngủ tạm trong phòng chị đi!”
Tiểu Bảo gật đầu đồng ý.
Lý Thiên Vũ không thể làm gì khác là ra về với Dương Phàm. Mấy ngày không được gặp Chu Tiểu Vân, anh còn định chờ Đại Bảo và Tiểu Bảo đi thì ở lại thân thiết với cô một chút, nhưng nhìn nét mặt Tiểu Bảo bây giờ, chắc chắn là không được rồi.
Haizzz, thôi đành chờ sau khi Tiểu Bảo đi rồi tính!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 380: Sống chung (2)
Chương 380: Sống chung (2)