Không biết Mạnh Ngọc Cương cùng Lý Thiến nói cái gì, nhưng Mạnh Yên thấy hai người rất bình tĩnh, không ồn ào, cô cũng an tâm.
Ngay đêm đó, Lý Thiến làm một bàn đồ ăn bồi bổ cho con gái nhỏ vẫn ở trong trường nội trú, Mạnh Yên cùng Mạnh Ngọc Cương ăn mà mặt mày hớn hở, ngủ một giấc liền đem tất cả chuyện tình không vui quên mất.
Mạnh Ngọc Cương nghiêm khắc theo hiệp nghị đã viết, mỗi tháng đưa tới một số vật dụng và tiền, đối với yêu cầu tang thêm đồ đạc của bà nội Mạnh cùng Quý Tú Mai cũng không để ý tới. Đem đồ và tiền tới liền bỏ của chạy lấy người.
Lúc này bà nội Mạnh mới chậm chạp phát hiện con trai mình thay đổi, không bao giờ để bà khống chế nữa, dù bà có khóc lóc ầm ĩ thế nào cũng không ảnh hưởng. Ông chỉ ở bên cạnh nhìn bà khóc rống, sẽ không tiến lên đỡ bà dậy, nhìn một hồi sẽ rời đi. Đứa con trai lạnh lùng vô tình như vậy bà không thể chấp nhận được.
Đối với những thay đổi này của Mạnh Ngọc Cương, bà cảm thấy mê hoặc đồng thời đối với Mạnh Yên hận thấu xương, cho rằng cô là người chia rẻ tình cảm mẹ con của bọn họ, thêm Quý Tú Mai châm ngòi thổi gió, trong lòng càng ngày càng thù hận Mạnh Yên.
Đáng tiếc, bất luận bà ta chán ghét Mạnh Yên như thế nào cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Mạnh Yên, cô lại không trở về nhà chính thì có ích lợi gì? Cho dù có biết rõ rồi, Mạnh Yên cũng sẽ không vì những người không có liên quan làm ảnh hưởng đến bản thân.
Mạnh Yên trốn phía sau cửa nhà họ Giang, mỗi ngày ở nhà làm ba chuyện: ăn, ngủ và xem ti vi, ước chừng lười biếng được một tuần. Ba mẹ cũng vội, tự nhiên cũng mặc kệ nàng. Cô tự do tự tại.
Tối hôm Tết Ông Táo, giang Vũ gọi điện thoại cho cô: “Tiểu Yên, cô tớ cùng anh họ nhỏ tới.”
Đây chính là tin tức vô cùng lớn, tinh thần Mạnh Yên chấn động: “Anh họ nào?” Chuyện này đột ngột quá, Diệp Thiên Nhiên chưa nhắc tới cho cô biết.
“Đang trên đường về tới.” Giọng nói Giang Vũ có chút cổ quái: “Tạm thời họ quyết định trở về, về đến nhà tớ mới biết.” Thậm chí không cho Diệp Thiên Nhiên đi nghênh đón.
Trong lòng Mạnh Yên rất không thoải mái: “Chỉ có hai người bọn họ tới đây?” Ba Diệp Thiên Nhiên cũng ở đây? Không tới sao?
Giọng của Giang Vũ thay đổi, có chút nặng nề: “Còn có Sở Khả Nhi cũng tới.”
Không nghe thấy tin tức ba Diệp, lại nghe được tin tức xấu này. Sắc mặt Mạnh Yên thay đổi, đây là cái gì? “Cái gì?”
“Cậu trước đừng nóng giận, cô tớ dẫn cô ta đến giới thiệu cho nhà tớ, nói là con gái nuôi.” Lời Giang Vũ tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại oán thầm không dứt, có thời gian thông báo Sở Khả Nhi, nhưng không có thời gian thông báo những người khác? Cũng không biết đang có ý đồ gì?
Tâm tình Mạnh Yên thay đổi rất trầm trọng: “Tớ hiểu, cám ơn Tiểu Vũ.” Họ trở về chuyến này rõ ràng muốn người khác trở tay không kịp, chẳng lẽ muốn cô đến hạ mình?
Giang Vũ vì bọn họ lo lắng không thôi: “Cậu có tính toán gì?” Nhìn cô của cậu thân thiết cùng Sở Khả Nhi, quả thực chính là người một nhà.
“Hiện tại trong lòng tớ rất loạn, để cho tớ suy nghĩ một chút.” Mạnh Yên cúp điện thoại không muốn nghe nữa. Cô cần thời gian để sắp xếp những tin tức này.
Mới vừa để điện thoại xuống, chuông điện thoại lại vang lên.
Mạnh Yên tiện tay nhận: “Tiểu Vũ, để cho tớ suy nghĩ một chút.” Đừng gọi nữa, cô cũng không biết bước kế tiếp làm như thế nào?
“Là anh.” Âm thanh Diệp Thiên Nhiên trầm thấp vang lên.
Tim Mạnh Yên đập mạnh: “Anh đang ở đâu?”
“Anh đang trên đường về, năm phút sau là đến.” Âm thanh Diệp Thiên Nhiên rõ ràng dứt khoát: “Em chuẩn bị một chút, đi với anh sang nhà bà ngoại.”
“Em đi làm cái gì?” Mạnh Yên bĩu môi, trong lòng khó chịu.
“ Có phải Tiểu Vũ nói cho em biết rồi hay không?” Diệp Thiên Nhiên thấy Mạnh Yên không vui, anh cũng đột nhiên nhận được điện thoại thông báo người nhà đã đến, vội vã xin nghỉ ra ngoài: “Mẹ anh cùng em trai cũng đã tới, anh dẫn em đi gặp bọn họ.”
“Em sợ gặp mặt sẽ rất lúng túng.” Mạnh Yên có chút chút bối rối, cô chỉ cần nghĩ đến sẽ lại gặp mặt Sở Khả Nhi, trong lòng liền không thoải mái.
Lần này bọn họ có chuẩn bị mà đến, chắc chắn sẽ không làm cho bọn họ được thuận lợi.
Lúc này Diệp Thiên Nhiên đã quyết định: “Cửa ải này chúng ta vượt qua được.” Nếu cô không muốn đi, anh cũng gánh những chuyện đã qua của cô.
“Em biết rồi.” Mạnh Yên cắn môi dưới: “Em chờ anh.”
Mạnh Yên cúp điện thoại sửng sốt mấy giây, đột nhiên bừng tỉnh, vọt vào trong phòng kéo cửa tủ treo quần áo ra, từng món xiêm y bay ra. Lật một hồi lâu cũng không quyết định cái nào, thời gian sắp đến, cô cắn răng lấy ra bộ quần áo mà cô thích nhất.
Cô chạy vào trong phòng vệ sinh, sửa sang lại đầu tóc. và Xức một chút sữa rửa mặt, đánh một ít phấn nhạt và son nước khiến cho cả người lộ vẻ phấn chấn. Lại trở về phòng lấy túi xách, bỏ một ít đồ vào.
Chờ Diệp Thiên Nhiên tới thì cô đã ăn mặc thỏa đáng.
“Tiểu Yên, chúng ta đi nhanh đi.” Diệp Thiên Nhiên đẩy cửa đi vào, ngây ngẩn cả người. Mạnh Yên trước mắt mặc chiếc áo len cao cổ màu đỏ tươi ở bên trong, quần jean màu đen, khoác ngoài là áo choàng màu trắng, chân mang giày ống cao quá gối, trên đầu mang mũ len màu trắng, cả người toát lên vẻ thanh thuần như công chúa Bạch Tuyết.
“Vậy đi thôi, Em chuẩn bị xong rồi.” Mạnh Yên mang túi đeo vai thêu bằng chỉ lông nhung đáng yêu trên lưng.
“Hôm nay thật là xinh đẹp.” Gương mặt Diệp Thiên Nhiên kinh ngạc vẫn như cũ.
“Thế nào cũng không thể bị người khác hạ bệ được!” Mạnh Yên tức giận bĩu môi.
“Ai cũng so ra kém em hết.” Một tay Diệp Thiên Nhiên kéo cô vào trong ngực, cười trêu nói: “Ách, em so với ai? Với mẹ chồng tương lai sao?”
Lúc này Mạnh Yên cũng không có đùa giỡn hăng hái: “Sở Khả Nhi cũng ở đây.” Đôi tay còn có chút tức giận đập anh mấy cái.
“Cái gì?” Diệp Thiên Nhiên ngây ngẩn cả người, ngay sau đó sắc mặt khó coi: “Mẹ anh, bà ấy......” Cũng thật quá mức.
“Mẹ anh muốn chúng ta tới để ra oai phủ đầu.”
Diệp Thiên Nhiên tức cười, đúng là mẹ anh làm chuyện này.
Hai người chạy tới nhà họ Giang, Giang Vũ mắt tinh vượt lên trước xông ra chổ bọn hắn nhỏ giọng nói: “Hai người cẩn thận một chút, Sở Khả Nhi đang lấy lòng bà nội đấy.”
Hai người nhìn nhau một cái, thấy một vẻ khẩn trương ở trong mắt đối phương, hơn nữa là kiên định.
Diệp Thiên Nhiên dắt Mạnh Yên đẩy cửa đi vào: “Ông ngoại bà ngoại, con đã trở về.”
Tầm mắt Mạnh Yên quét qua hiện trường, trừ ông nội Giang cùng bà nội Giang bên ngoài, còn có ba người ngồi phân tán. Một người phụ nữ dung mạo xuất chúng nhìn qua hơn ba mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, mặc trên người bộ đồ công sở quý phái, nhìn một lần liền biết khó có thể sống chung. Bà ta chính là mẹ của Diệp Thiên Nhiên: Giang Duyệt.
Sở Khả Nhi ngồi bên cạnh bà nội Giang, nắm tay bà nét mặt tươi cười như hoa. Thấy bọn họ tay trong tay mà đến, sắc mặt liền trầm xuống. Nhưng che giấu vẻ mặt thật nhanh, gương mặt bình tĩnh tự nhiên.
Người con trai ngồi cạnh ông ngoại Giang, chừng hai mươi hai mốt tuổi, dáng dấp cùng Diệp Thiên Nhiên giống nhau đến ba bốn phần, chỉ là phong cách lịch sự mộtchút. Đây chính là em trai của Diệp Thiên Nhiên: Diệp Thiên Minh.
Ông ngoại Giang ngoắc gọi bọn họ trở lại: “Thiên Nhiên trở lại rồi à? Mẹ con chờ con đã lâu. Tiểu Yên mau tới đây ngồi xuống.”
“Mẹ, Thiên Minh.” Diệp Thiên Nhiên lôi kéo Mạnh Yên ngồi xuống ghế sa lon, anh ngồi phía tay vịn: “Mọi người cũng không nói trước cho con biết, con sẽ đi đón.”
“Con ở trong bộ đội cũng không dễ dàng, dù sao có thể ở gần chúng ta, lại nói đây là của chúng ta, không cần ngồi gần như vậy.” Giang Duyệt chỉ thấy con trai, trong mắt cũng không có người khác.”Nhưng mà con phải cảm ơn Khả Nhi.”
Diệp Thiên Nhiên biết lắng nghe nhưng cũng rất khách khí: “Khả Nhi, làm phiền em.” Nhưng trong lòng có chút không vui.
Trên mặt Sở Khả Nhi có tia uất ức: “ Lúc nào anh A Nhiên thay đổi khách khí như vậy, chúng ta đều là người một nhà mà.”
Diệp Thiên Nhiên không muốn lôi kéo cùng với cô ta ở chung một chổ: “Chúng ta mặc dù tình như anh em, nhưng vẫn là khách khí một chút.”
Lời này cô ả tức giận sắc mặt tái xanh, Diệp Thiên Minh hứng thú nhìn chằm chằm mấy người họ nói chuyện với nhau.
Giang Duyệt lại có chút tức giận, nhưng áp chế cảm xúc không muốn phát tác. Anh là con trai lớn mà bà thương yêu nhất, những năm nay không lớn lên bên cạnh người thân, bà cũng cảm thấy thiếu nợ anh.
Bên kia, Mạnh Yên chào hỏi cùng ông bà ngoại Giang, không thấy Giang Hải Thiên không khỏi hỏi: “Chú Giang đâu ạ?”
Ông ngoại Giang cười nói: “Cháu quên rồi? Sân nhà bọn họ nuôi gà, mỗi khi đến lễ mừng năm mới là thời điểm bận rộn cũng là kiếm lợi nhiều nhất, ba cháu cũng không ở nhà chứ?”
Những tình huống thế này dĩ nhiên cô biết: “Cháu nghĩ là mẹ của anh ấy tới đây, chú Giang sẽ ở nhà nghênh đón đấy.”
“Cũng không phải là người ngoài, không cần phải thế này đâu.” Bà ngoại Giang lớn tuổi, nhưng trong lòng rất hiểu rõ: “Nó hết bận tự nhiên sẽ về nhà, cháu qua chào hỏi cùng mẹ Thiên Nhiên đi.” (#Mèo: Edit tới chổ này tự nhiên nhớ tới vụ đặt tên. Lúc đó có 1 người cmt bảo: “Sau này tớ sẽ đặt tên con mình là Hạ với Nhiên, lót chữ Thiên. Mai mốt đi họp cô giáo sẽ gọi ‘Mời mẹ Thiên Nhiên, mẹ Thiên Hạ…’ á há há)
“Dạ biết, bà ngoại Giang.” Mặc dù Mạnh Yên không biết trong hồ lô của bà ngoại Giang bán thuốc gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.
“A Duyệt, đây là Mạnh Yên.” Bà ngoại Giang tự mình giới thiệu cho con gái: “Tiểu Yên, cháu gọi tiếng dì Giang thôi.”
Mạnh Yên nâng lên nụ cười sáng lạn: “Chào dì Giang, cháu là Mạnh Yên.”
Ánh mắt Giang Duyệt sắc bén liếc cô mấy lần: “Là Mạnh tiểu thư sao, mau mời ngồi.”
Mạnh Yên trong lòng nổi giận, đây cũng quá khách khí.
Diệp Thiên Nhiên không nhịn được mở miệng giải vây: “Mẹ, mẹ gọi cô ấy là Tiểu Yên đi, không cần gọi Mạnh tiểu thư.”
“Cái đứa bé này thật không hiểu chuyện, nào có cái người không khách khí?” Nụ cười Giang Duyệt nhạt nhòa: “Mạnh tiểu thư đừng chê cười, Thiên Nhiên nhà chúng ta từ nhỏ đã bị làm hư rồi, một chút lễ phép cũng không có.”
Thái độ Giang Duyệt đã bày tỏ rõ ràng là không thích cô, Mạnh Yên cũng không còn biện pháp. Cũng thu hồi việc lấy lòng, nhàn nhạt mở miệng: “Anh Thiên Nhiên rất tốt.”
Giang Duyệt khẽ nhíu mày: “Mạnh tiểu thư thật là khách khí, tới uống nước.”
“Cám ơn dì Giang.” Mạnh Yên cũng rất khách sáo.
Giang Duyệt không để ý tới cô nữa, quay đầu lôi kéo tay Sở Khả Nhi nói dài nói ngắn. Sở Khả Nhi thừa dịp bà ta không chú ý, hướng Mạnh Yên lộ ra một ánh mắt đắc ý thắng lợi.
Mạnh Yên cúi đầu uống trà, có một số việc biết rõ sẽ như thế, nhưng trong lòng vẫn là rất thất vọng.
“Thật xin lỗi, Tiểu Yên.” Diệp Thiên Nhiên cúi đầu thay mẹ anh nói xin lỗi.
“A Nhiên tới đây, để mẹ xem thật kỹ.” Giang Duyệt ngoắc Diệp Thiên Nhiên để anh tới gần: “Cái thằng nhóc này cũng không làm chúng ta yên lòng, nghỉ hè cũng không về tới để cho chúng ta xem con thế nào.”
Mới vừa rồi vẫn cùng Sở Khả Nhi nói nhiệt tình, Giang Duyệt coi Mạnh Yên như đồ vật, lúc này lại dùng chiêu này. Lại cũng không phải người ngu, người ở chỗ này người nào không biết ý của bà? Không muốn con trai cùng Mạnh Yên thân cận chứ sao.
Dĩ nhiên Diệp Thiên Nhiên sẽ không đứng dậy: “Trong lúc nghỉ hè con muốn đi làm.”
“Với thân phận của con không cần con phải đi làm, con muốn cái gì mẹ cũng có thể cho con.” Giang Duyệt ám chỉ: “Nhưng con phải đúng mực, tìm bạn bè phải đặc biệt chú ý, loại người tâm bất chính thì càng không được chơi chung.”
Không đợi Mạnh Yên nổi giận, Diệp Thiên Nhiên đã nhịn không được nhảy lên: “Mẹ, người có ý tứ gì? Không cần chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như vậy, Tiểu Yên thật sự là một cô gái tốt.” Trước kia mẹ anh không phải như vậy, tại sao đối với việc này kiên quyết?
Giang Duyệt nổi trận lôi đình nhìn con trai, trong lòng càng thêm chán ghét Mạnh Yên: “Con tuổi còn nhỏ, có vài người dã tâm liền thừa dịp con không hiểu chuyện liền đeo theo......”
“Mẹ, đừng nói thêm nữa.” Từ trước đến giờ Diệp Thiên Nhiên không muốn nghe được người khác nói xấu Mạnh Yên, một hớp cắt đứt: “Mẹ làm cho con rất thất vọng.” Nếu bà ta không phải là mẹ anh, thật muốn đi bộ.
“Dì Diệp, đừng tức giận với anh A Nhiên, anh ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, có chuyện gì dì từ từ nói chuyện với anh ấy.” Sở Khả Nhi vội vàng nhảy ra lôi kéo cánh tay Giang Duyệt: “Anh ấy là người hiếu thuận nhất, sẽ nghe lời của dì mà.”
“Khả Nhi, cháu là đứa bé ngoan.” Giang Duyệt liếc hai người đang ngồi mấy cái: “Nhưng anh A Nhiên cháu hôm nay cánh cứng cáp rồi, sẽ không nghe lời của ba mẹ nữa.”
“Làm sao biết được chứ? Anh A Nhiên chỉ là một lúc hồ đồ.” Sở Khả Nhi hiền lành khuyên: “Nhưng qua mấy ngày này, đầu óc......”
Diệp Thiên Nhiên tức muốn chết, đây không phải là thêm dầu vào lửa sao? “Khả Nhi, chuyện nhà của chúng tôi còn chưa tới phiên người ngoài dính vào.”
Trước kia coi như ầm ĩ thành như vậy, anh cũng sẽ không đối với cô dữ dội như thế. Nhưng lần này anh thật sự không nhịn được, thứ người rắp tâm hiểm ác như vậy, thật là làm cho người ta sợ hãi.
“Anh A Nhiên, lúc nào thì em biến thành người ngoài?” Thân thể Sở Khả Nhi run lên, nước mắt lưng tròng: “Dì Diệp, tự nhiên anh A Nhiên nói cháu như vậy, cháu đi đây, không quấy rầy một nhà cái người đoàn viên.” Nói đến phần sau nước mắt rơi xuống rào rào.
“Đừng nghe lời thằng nhóc thúi kia nói, ở đây còn chưa tới phiên nó làm chủ.” Lòng Giang Duyệt đau không chịu được, vội lau nước mắt cho cô ả: “Con là con gái của mẹ, cũng không phải là người ngoài.”
“Cháu biết rõ dì Diệp thương con, tại sao con có thể để cho mẹ con hai người vì con mà bất hoà được?” Sở Khả Nhi giống như đứa bé đáng thương uất ức cầu toàn*: “Con vẫn nên đi thôi.” Nói nửa ngày, bước chân cũng không nhúc nhích. (*Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục)
Ánh mắt Giang Duyệt khinh thị nhìn Mạnh Yên: “Đi đi chứ? Cũng không phải người liên quan gì thì đi đi.”
Trong mắt Sở Khả Nhi thoáng qua vẻ vui mừng thật nhanh, lập tức bị nước mắt che xuống.
Mạnh Yên ngồi trên ghế sa lon tay chân lạnh lẽo, cô làm gì sai? Bị người khác tìm mọi cách nhục nhã?
Sắc mặt Diệp Thiên Nhiên rất khó nhìn, muốn nói rõ ràng cùng mẹ anh.
“Tốt lắm tốt lắm, hôm nay nhà chúng ta làm hoành thánh.” Bà ngoại Giang đột nhiên đứng lên, lôi kéo tay của con gái: “A Duyệt, con tới đây giúp mẹ.”
Giang Duyệt bị bà ngoại Giang ‘đánh thành mảnh vụn’, kế hoạch toàn bộ lập tức rối loạn: “Mẹ, con.....”
“Thế nào? Không làm?” Bà ngoại Giang thả tay xuống, xoay người rời đi, trong miệng lẩm bẩm nói: “Làm vợ của nhân viên nhà nước, không muốn làm cho chúng ta ăn?”
Nghe lời này Giang Duyệt nào dám phản kháng, vội vàng đuổi theo đi đón tay mẹ mình, lấy lòng không dứt: “Con nào dám? Năm nào con cũng làm. Lần này khó được trở về, nhất định phải làm cho mọi người nếm thử một chút tài nấu nướng của con. Mẹ, mẹ phụ con nhé.”
Vốn Sở Khả Nhi đang cùng Giang Duyệt xướng ca ăn khớp với nhau, muốn đem Mạnh Yên đuổi ra ngoài. Nhưng bị bà ngoại Giang này tạm thời cản đường, cô ta sững sờ đứng chết trân tại chỗ, không phản ứng kịp.
Giang Vũ cũng không muốn để ý thứ người như thế, lôi kéo Diệp Thiên Minh vào thư phòng chơi cờ tướng. Ông ngoại Giang cũng vào phòng bếp giúp một tay.
Diệp Thiên Nhiên lôi kéo Mạnh Yên đi phòng của anh, ôm cô vào lòng: “Tiểu Yên, đừng khổ sở.” Nhưng trong lòng anh lại thật là khổ sở, người mình thích bị mẹ anh chế nhạo như vậy, trong lòng anh kìm nén sự hoảng loạn. Nhưng anh không thể phát tác, nếu không Mạnh Yên sẽ khó khăn hơn, đau lòng hơn.
Mạnh Yên ngăn một hơi ở ngực, lúc này rốt cuộc phát tác: “Tôi thành người có dụng tâm khác rồi hả? Không có liên quan ai? Còn muốn để cho tôi cút ra ngoài? Thật là buồn cười quá.”
Cô nghĩ lần này qua sẽ phải chịu sự lạnh nhạt, thật không nghĩ đến còn có thể chịu nhục nhã thế này.
Tim Diệp Thiên Nhiên thấy đau: “Mẹ anh không hiểuem thôi, ngày còn dài, tự nhiên sẽ hiểu.” Mẹ anh nhục nhã Mạnh Yên, cũng như làm nhục anh. Mẹ anh sẽ không nghĩ đến điểm này sao?
Mạnh Yên vùi mặt vào ngực anh, lệ trong vành mắt đong đầy, âm thanh có chút nghẹn ngào: “Em thấy không cần, em là loại người có dã tâm thì cần gì người khác hiểu?”
Theo tình cảnh hôm nay, muốn mẹ Diệp Thiên Nhiên tiếp nhận cô, sợ là không thể nào. Bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
Tim Diệp Thiên Nhiên đau như bị kim châm: “Nếu không anh để cho em đánh mấy cái? Mẹ anh khi dễ em, em liền khi dễ con trai của bà ta nha.”
“Hì hì” Rốt cuộc Mạnh Yên cũng bị chọc cười, nước mắt vẫn còn ở lông mi: “Em đánh anh thì làm sao? Da dầy thịt cứng ngược lại làm tay em bị thương.” Cũng không phải là lỗi của anh, dù cô giận chó đánh mèo cũng không trách lên người anh.
Diệp Thiên Nhiên thở phào nhẹ nhõm, mềm giọng dụ dỗ: “Em véo mấy cái cho hả giận đi, đừng dùng quá sức.”
“Mới không cần.” Mạnh Yên tiếp tục đầu chôn ở trong ngực anh, quăng những chuyện lộn xộn ra bên ngoài.
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu cửa ầm ĩ, Sở Khả Nhi đứng ở cửa ra vào hô lớn: “Anh A Nhiên ơi, dì Diệp gọi anh đến phòng bếp giúp đỡ làm việc.”
Tác giả có lời muốn nói: chương này vốn là muốn chia ra, nhưng sau lại tính toán một chút vẫn là giữ nguyên, gửi chung luôn. Chuyện này càng ngày càng khó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đời Người Bình Thản
Chương 79
Chương 79