TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
Chương 16: Một đêm này, thật không dễ chịu!

Từ Kiến Bình vừa bước vào, cơn tức liền dâng trào, cây chổi giương cao, cũng không bật đèn, trực tiếp nhào vào, hung hăng đập tới.

Vốn là bởi vì đề tài này bà cùng Văn Đình Tâm đã tranh cãi một thời gian, không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, cũng thật là trùng hợp quá mức!

Cây chổi không chỉ nhắm vào một mình Văn Đình Tâm, lần này, Từ Kiến Bình đập tới Cao Tài.

"Gây nữa! Ông mẹ nó lại nháo một lần nữa!" Đập cây chổi hai lần trên người Cao Tài, "Lần trước còn chưa đủ, bữa nay còn gây ra chuyện như vậy, ông cho rằng mình còn chưa đủ đáng ghét sao!"

"Làm, tôi đã làm gì hả, người đàn bà này!" Giơ lên cánh đón lấy cây chổi, rất nhanh, Cao Tài bật dậy, hướng xuống phía dưới gầm dường trốn đi.

"Con nhóc chết tiệt kia, mày cũng thật bỉ ổi" cây chổi lại hướng về phía Văn Đình Tâm, liên tiếp nện xuống, hung dữ trừng mắt, lại nói phủ đầu, Từ Kiến Bình trực tiếp chặn họng nói, "Buổi tối ngủ không khóa cửa! Mày mẹ nó cũng là cố ý !"

Bị bà ta hung hăng đánh không biết bao nhiêu cái, Văn Đình Tâm khẽ cắn răng, cũng không hề nói nhảm, trực tiếp kéo chăn mền che ở trên người, cúi đầu xuống, rồi lao nhanh xuống giường.

"Con nhỏ chết tiệt kia! Mày xem tao hôm nay có đánh chết mày không! Tao sẽ đánh chết mày!" Nhấc chân đuổi theo, cây chổi giơ cao, toàn bộ hướng về phía Văn Đình Tâm, hoàn toàn không để ý đến Cao Tài.

Tình trạng như vậy, Văn Đình Tâm hoàn toàn đã lường trước, kinh nghiệm nhiều, nên cũng không có cái cảm giác đau khổ thất vọng gì. Cô chỉ biết là, ở thời điểm này, không chạy mới là ngu ngốc!

Cả người che kín trong chăn, cúi đầu đầu, dùng ý thức chạy ra khỏi phòng, không quan tâm tới Từ Kiến Bình ở phía sau đã nổi điên, xuyên qua phòng ăn, trực tiếp chạy ra ngoài. . .

"Con nhóc chết tiệt kia! Mày trở lại cho tao!" Giơ cây chổi, Từ Kiến Bình không ngừng đuổi theo phía sau, "Đừng mơ tưởng tới việc chạy trốn! Khoản tiền kia tao cũng không cho phép mày nuốt riêng!"

Hai người phụ nữ một trước một sau chạy ra khỏi nhà, phía sau cửa, Cao Tài thò đầu ra, nuốt nước miếng một cái, "Này con mẹ nó. . ."

Cũng tốt cũng tốt, Từ Kiến Bình tốt nhất là cứ đuổi theo đi, hắn đỡ phải nghe càm ràm.

Lúc rạng sáng, đường trong thôn lầy lội, Văn Đình Tâm ném chăn mền đi, co chân chạy như điên.

Dưới chân không có giầy, giẫm trên bùn đất ướt nhão, chán ghét sợ. Dọc theo đường chạy trốn, cô còn dẫm lên vật gì đó bén nhọn, đau đến mức cô phải xuýt xoa.

Mệt mỏi vô cùng, thở tới hổn hển, nhưng cô biết rõ cô không thể ngừng. Bởi vì Từ Kiến Bình đang đuổi sát phía sau lưng cô.

"Con nhóc chết tiệt kia, mày đứng lại đó cho tao!" Cây chổi còn nắm trên tay, Từ Kiến Bình một phút cũng không chịu dừng lại, đuổi theo bước chân của cô.

Nếu như là trước kia, Từ Kiến Bình dù có chạy theo, với tính tình nhát gan bà cũng chẳng chạy được bao xa. Nhưng bây giờ, có khoản tiền kia tồn tại, bà tuyệt đối không thể để cho con nhóc kia có cơ hội chạy trốn.

Con nhóc kia tính tình càng ngày càng mãnh liệt, vô cùng có khả năng một lần chạy đi sau đó vĩnh viễn không trở lại. Nói như vậy, khoản tiền kia, liền bốc hơi!

Mang theo ý nghĩ như vậy, Từ Kiến Bình dường như có thêm động lực, dưới chân càng thêm tăng tốc.

Khoảng cách giữa hai người không xa lắm, nhưng sau một góc quẹo, Văn Đình Tâm đã bỏ rơi bà.

Từ thùng rác bên cạnh thò đầu ra, nhìn hình ảnh Từ Kiến Bình dần chạy xa, Văn Đình Tâm vỗ vỗ ngực, thở một hơi.

Bàn chân dẫm lên đồ vật, cô nhìn thoáng qua, máu chảy đến đỏ tươi, thịt đau nhức, "A ~ má ơi ~ thật xui xẻo tận cùng. . ."

Oán trách, tay cũng không ngừng cởi áo khoác xuống đem bàn chân bọc lại sau đó đứng lên, lại sợ một chân khác cũng dẫm lên đồ, liền cởi luôn bộ quần áo ngoài bọc lại.

Cô trên người cái gì cũng không có, chỉ có ba cái áo, hai cái quần, dùng để đề phòng Cao Tài . . .

Dè dặt đứng dậy, hít vào một hơi khí lạnh, từng bước một hướng về phía nhà Ngô Vượng Đạt bước đi.

Hơn nửa đêm hô to nhà cháy, lập tức đem Ngô Vượng Đạt từ trong mộng đánh thức dậy.

Từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, Ngô Vượng Đạt cực kỳ bất đắc dĩ với con nhóc kia. . .

Lập tức, Ngô Vượng Đạt dẫn cô vào trong nhà.

Lầu hai, vợ con của hăn đều đang ngủ, cũng không có phòng trống, nhìn cả người Văn Đình Tâm chật vật, Ngô Vượng Đạt cũng không biết nên an bài như thế nào cho tốt.

"Không có chuyện gì, chú Đạt, cháu đi tolet một chút, buổi tối sẽ ngủ bên ngoài ghế một đêm. Chú hãy mau đi ngủ đi, không quấy rầy chú nữa", khập khiễng đi vào trong, Văn Đình Tâm lấy ở bên dưới quầy hàng quần áo và giầy mới mà Nam Thế Dương mua cho cô.

May là cô thông minh, đem những vật này cất ở đây, thật không nghĩ tới, mình sớm có thể dùng đến. . .

"Nhóc con, cửa hàng theo hướng đón gió, buổi tối gió mạnh, ghế nằm lại là chiếu, cháu sẽ bị lạnh." Ngô Vượng Đạt gãi gãi đầu, tinh thần có chút hao tổn "Gần đây ẩm ướt như vậy, chăn bông nhà chúng ta đều nấm mốc hai ngày nay, không thể đắp."

"Không có chuyện gì, chú Đạt, so với việc ngủ ở ngoài trời, điều kiện này coi như đã là khá tốt." Cầm lấy một bộ quần áo, Văn Đình Tâm nhìn hắn cười cười, "Cám ơn chú nha, phần ân tình này, cháu về sau nhất định sẽ báo đáp gấp trăm lần."

Nhìn thấy con nhóc đi về phía nhà vệ sinh, Ngô Vượng Đạt vừa nhìn đã thấy nhiều miệng vết thương, cảm thấy trong lòng sợ sệt. . .

Nhóc con nếu ở trong nhà hắn xảy ra chuyện thì phải làm sao?! Nhị thiếu gia ngộ nhỡ truy cứu, hắn có như thế nào cũng không thể giải thích nha. . .

Nghĩ sâu xa một chút, Ngô Vượng Đạt đi vòng qua bên quầy, gọi điện thoại cho Nam Thế Dương.

Lúc Văn Đình Tâm gọi cho nhị thiếu gia, Ngô Vượng Đạt có lưu ý một chút, còn vụng trộm ghi số điện thoại ra tờ giấy. Không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại có cơ hội gọi đến số này ~

Hơn nửa đêm, không nghĩ tới nhị thiếu lại tiếp điện thoại, hơn nữa cầm máy vô cùng nhanh. . .

"Alô, nhị, nhị thiếu sao?" Cùng nói chuyện điện thoại với thiếu gia, Ngô Vượng Đạt căng thẳng đến mức tay cũng phát run, "Thật ngại quá, muộn như vậy còn quấy nhiễu cậu, là do con bé Đình Tâm xảy ra chút chuyện, khả năng, khả năng vô cùng khó khăn. . ."

Lời nói vừa dứt, bên kia điện thoại, đã truyền tới tiếng hỏi dồn dập. . .

Trong phòng vệ sinh, Văn Đình Tâm âm thanh "hít hà" kêu đau vang lên, cảm giác trên người rất dơ, nhưng không dám dùng sức kỳ cọ. Toàn thân bị thương, lòng bàn chân còn có máu, toàn thân trên dưới đau đớn, làm cho cô cũng không biết đến cùng là đau nhức ở đâu. . .

Chỉ có thể dè dặt, một chút một, nhẹ nhàng lau sạch.

Từ tối hôm phát sinh ra chuyện đó, bất ngờ, cô không thể đoán được mọi chuyện lại phát sinh thêm một lần nữa, dường như trong khoảng thời gian này ở kiếp trước, chưa từng xảy ra chuyện như vậy. . .

Như vậy rốt cuộc hiện tại vì cái gì lại đưa tới chuyện này, không thể nào đoán được.

Giờ phút này, điều duy nhất cô biết rõ là, đêm nay, cô sẽ không thể sống tốt như trước. Ngủ qua đêm trong cái ghế của cửa tiệm, hoàn toàn là đang khiêu chiến sức chống cự của chính mình, nói không chừng sẽ bị bệnh thật.

Tắm rửa giặt quần áo mất cả tiếng, mặc quần áo cũng tốn mười mấy phút, động tác nhẹ nhàng, muốn tránh đi miệng vết thương, cho nên vô cùng không dễ dàng.

Nam Thế Dương mua cho cô là giày thể thao, lòng bàn chân của cô lại đang bị thương, nhìn nhìn, cảm thấy cũng không thể mang. Đành phải để Ngô Vượng Đạt cho mượn một đôi dép.

Đại khái sau khoảng hơn một tiếng, Văn Đình Tâm mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, khi đó, Ngô Vượng Đạt đã lên lầu tiếp tục ngủ.

Trên ghế lạnh buốt có để một tầng dày chăn mền, dường như bị nấm mốc, có chút thối. Nhưng Văn Đình Tâm cũng không thèm để ý, cứ vậy ngồi xuống.

Cảm thấy vô cùng tốt vì Ngô Vượng Đạt có thể giúp một chút, nếu không đêm nay, cô nhất định phải ngủ ở ngoài đường.

Từ dưới quầy hàng lấy ra thuốc trị thương mà Nam Thế Dương mua cho cô, vén tay áo lên, Văn Đình Tâm cắn răng, cẩn thận thoa.

Dưới ánh đèn lờ mờ, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn trên ghế dựa, co ro cúm rúm, nghĩ lại, cảm thấy vô cùng đau lòng.

Cánh tay trị thương tốt, cô suy nghĩ không biết làm sao mà bôi thuốc phía sau lưng, đang lúc này, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đặt thuốc xuống,sau đó đứng dậy, từng bước một gian nan đi về phía cửa, Ngô Vượng Đạt trước khi lên lầu đã dặn dò cô lát nữa mà có người gõ cửa thì hãy mở, cô là nghe lời làm theo.

Cửa lớn vừa mở ra, nhìn thấy một thiếu niên đứng phía trước, cảm giác cảm động lại dâng lên. . .

Đọc truyện chữ Full