TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
Chương 29: Trẻ đấu già!

Editor: Lão Tà

Đây là lần đầu tiên Nam Thế Dương cùng ông nội cãi lộn, còn ngay lúc ông đang nghỉ trưa.

Ông nội hắn mặc dù tuổi đã lớn, nhưng rất chú ý đến thời gian nghỉ ngơi, nếu như không được ngủ sảng khoái,sau khi dậy tính tình sẽ kém đến mức nổi giận. Nam Thế Dương nhao nhao ầm ĩ như vậy, dù cho cánh cửa có cách âm tốt thế nào, cũng không ngăn cản được bao nhiêu âm thanh.

Hai người vệ sĩ sợ ông chủ tỉnh giấc sẽ nổi giận, nên một người lắc lắc Nam Thế Dương, một người cưỡng chế bịt miệng của hắn, dùng giọng nói cực nhỏ cảnh cáo, "Nhị thiếu, thật thất lễ. Nhưng ông chủ đang nghỉ ngơi, kính xin nhị thiếu lúc khác lại đến."

"Đừng, đừng,…" ra sức lắc đầu, lúc này hai vệ sĩ giữ càng chặt, hắn lại càng phản kháng mạnh, miệng vừa rảnh một chút liền la hét, "Ông nội! Đừng. . ."

"Nhị thiếu, cậu còn như vậy chúng tôi sẽ không khách khí đâu!" Vệ sỹ bỗng tăng thêm lực, làm cho trên cánh tay Nam Thế Dương nổi lên một vệt màu đỏ rõ ràng. Ai kêu người thiếu niên này quá cố chấp không nghe lời.

"Có muốn khiêng nhị thiếu đi chỗ khác không? Người vệ sỹ ở bên phía đối diện nháy mắt hỏi.

"Được!" Trợn tròn mắt nhìn về phía vệ sỹ kia, Nam Thế Dương quả thực tức phát điên. Lấy sức lực toàn thân phản kháng lại bọn họ.

Đáng nói, vệ sỹ của ông nội quả thật có loại quyền lực này, đối với bất kỳ ai đều có thể động thủ!

"Khiêng đi." Một người vệ sỹ khác gật đầu đồng ý, "Tóm lại không thể ầm ĩ đến ông chủ."

Chủ ý đã định trước, hai người vệ sỹ đồng loạt giơ tay, thoáng cái liền trực tiếp đem Nam Thế Dương khiêng lên. Nhưng, thừa dịp miệng được giải phóng khỏi bàn tay kia, Nam Thế Dương lại hắng giọng rống to, "Mở cửa! Ông nội, mở cửa! Ông mau đi ra!"

Giọng hét quả thực vô cùng lớn, tại trong hành lang cũng có thể nghe được. Hai người vệ sỹ bị hù dọa đến mức cứng người, lập tức khiêng hắn lên sau đó chạy như điên, lấy tốc độ nhanh nhất vượt qua ngã rẽ của hành lang.

Sau khi bóng dáng của bọn họ biến mất khoảng một phút, cửa phòng của ông cụ liền mở rộng ra, 'Vèo' một tiếng, một cây quải trượng bay ra, đập vào khoảng không...

"Ông, ông chủ, bên ngoài không có ai." Bên giường người giúp việc nhặt cây quải trượng trở lại, cúi đầu bẩm báo, thân thể bị hù dọa đến mức phát run, trên trán mồ hôi đều chảy ra.

Trên giường, sắc mặt của ông cụ khó coi đến cực điểm, nhưng không tiếp tục nổi điên, chỉ kéo chăn lại tiếp tục nằm xuống.

Chăn trùm kín cả người, Đôi mi nhíu chặt, nhớ tới tên nhóc thối kia vừa xông tới định chất vấn ông, bên trong trái tim cảm thấy khó chịu vô cùng. Tên nhóc thối đó lại vì một người phụ nữ mà làm phiền tới giấc ngủ của ông! Người phụ nữ đó lại còn xuất phát từ Nam giao nữa! Thật đúng là to gan vô cùng!

Nếu như không phải hiện tại tên nhóc thối đó đã được mang đi, ông nhất định sẽ ra ngoài dạy dỗ hắn một trận!

"Hừ!" Từ bên trong chăn truyền ra một tiếng kêu đau, làm cho mấy người giúp việc bên giường trong lòng đều hoảng sợ. Ông chủ mà tức giận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!

Bên ngoài phòng, hai vệ sỹ khiêng Nam Thế Dương chạy thẳng một đường, vô cùng khẩn trương, một hồi lâu, khi xác định là ở khoảng cách này ông chủ sẽ không nghe được mới dừng lại. Ai ngờ, lúc vừa mới để Nam Thế Dương xuống đất, hắn đã nhanh chóng co chân muốn chạy.

Một trước một sau, hai vệ sỹ cật lực đuổi theo, cuối cùng cũng bắt được hắn. Giằng co qua lại, làm hai vệ sỹ võ nghệ cao cường cũng phải mệt mỏi.

"Nhị thiếu à, cậu không cần đi gây chuyện ầm ĩ với ông chủ." Vệ sỹ kia ấn chặt Nam Thế Dương đang cố giãy dụa, mệt mỏi thở, "Ông chủ đem cô gái kia đuổi đi, cô ta đi đâu ông chủ làm sao mà biết được".

Nhắc tới cô gái kia, Nam Thế Dương mới dừng phản kháng lại, trừng mắt về phía người đó, "Tại sao lại đuổi đi? Đuổi đi khi nào, các người đều thấy sao?"

"Đúng, nhị thiếu." Vệ sỹ kia gật đầu, thấy hắn đã tỉnh táo lại, cũng buông lỏng tay ra, "Sáng sớm, ông chủ nghe nói không có chìa khóa phòng nhị thiếu, liền kêu chúng tôi phá khóa đi vào. Sau khi phát hiện ra cô gái kia, ông chủ đã rất tức giận. Cô gái kia bị ông chủ mắng một trận, rồi bị đuổi ra khỏi nhà. Sau đó, ông chủ cũng không quản tới chuyện này nữa".

"Ông nội mắng cô ấy thế nào? Cô ấy đi đâu các người có chú ý hay không?" Tiến lên giữ chặt hai vai một vệ sỹ, nghe được chuyện xảy ra lúc sáng, Nam Thế Dương tâm tình đều trở nên vô cùng căng thẳng .

Cô là bị ông nội đuổi ra ngoài . . .

Ông nội hắn nói chuyện vốn khó nghe, cũng không biết đã nói với cô ấy những thứ gì. . .

Không biết, cô có để ý đến những lời đó không. . .

Nghĩ như vậy, Nam Thế Dương thực rất muốn đi tìm ông nội hỏi thử, nhưng có hai vệ sỹ đứng trước mặt, hắn nếu muốn đi tới, thật đúng không phải là chuyện dễ dàng gì.

"Nhị thiếu, cậu có thể đi hỏi bảo vệ, có lẽ hắn sẽ biết cô gái kia đi hướng nào ." Đưa ngón tay chỉ về phía cửa chính, lập tức, Nam Thế Dương liền co giò chạy đi.

Nhìn bóng dáng hắn chạy xa, hai vệ sỹ thở phào nhẹ nhõm.

Từ trong nhà chạy thẳng tắp đến cửa chính, Nam Thế Dương không hề chạy lệch dù chỉ một chút, thời điểm chạy qua đại sảnh, Dư Dương còn không phản ứng kịp.

"Nhị thiếu?" Đưa tay níu áo khoác của Nam Thế Dương, 'Xoẹt' một tiếng, áo khoác đồng phục bị xé rách, lộ cả áo trong ra ngoài.

"Cút ngay!" Nam Thế Dương trước tiên lảo đảo một cái, sau đó xoay người tiếp tục chạy, thoáng cái không thấy đâu cả. . .

"Nhị thiếu, đi đâu vậy hả?" Rống lên một tiếng, cũng không nghe đáp lại, bóng dáng rất nhanh biến khỏi tầm mắt của hắn.

"Không phải nói đi tìm cô gái kia sao? Chẳng lẽ cô ta bị đuổi đi?" Cúi đầu hoài nghi, chợt, trông thấy một tấm thẻ cứu trợ rơi trên mặt đất, Dư Dương ngơ ngẩn, "Nguy rồi!"

Lập tức, một bóng dáng lao ra khỏi phòng, chạy vô cùng vội vàng. Nghĩ đến nhị thiếu là người mù đường, Dư Dương cảm thấy đầu mình càng đau...

Một mạch đuổi tới cửa chính, đâu còn hình bóng của người thiếu niên đó nữa...

Chết tiệt! Thẻ cứu trợ đều ở trong tay hắn! Nhị thiếu nếu như bị lạc đường, làm sao có thể tìm được đây!

"Ông Trương, điều người làm, chia ra đi tìm nhị thiếu mau!"

Một tiếng ra lệnh này, lập tức huy động ra rất nhiều người của Nam gia….

...

Lúc đó, trong mái đình nhỏ của công viên, Văn Đình Tâm cùng người kia đang nói chuyện rôm rả đến mức cười ha hả.

Thời điểm này, nhóm người làm của Nam gia đang khẩn trương tìm kiếm Nam Thế Dương, hắn lại đang kiếm cô hoảng đến mức điên khùng, thế nhưng cô lại hồn nhiên không phát hiện ra. . . .

Ông chú lang thang này là một người đàn ông vô cùng dễ nói chuyện, cùng với Văn Đình Tâm hơn ba mươi tuổi đầu, đề tài nói chuyện chung về gia đình xã hội rất nhiều.

Có thể là để giết thời gian, cũng có thể là để kéo dài thời gian, trong lòng cô nghĩ, nếu như ông ta chịu nghe cô nói, hy vọng có thể dẫn ông ta đi gặp Nam Thế Dương...

Ông chú lang thang đó nói cho cô biết, ông ta đã lưu lạc vài chục năm ở bên ngoài, chỉ vì một mục đích đó chính là tìm kiếm con trai.

Đưa cho cô một tờ quảng cáo, trên đầu chính là hình của một cậu bé khoảng chừng bốn tuổi, nhóc con cười tươi, nhìn vô cùng hoạt bát dễ thương.

"Cô bé, cái này cũng cho cô có thể giúp chú để ý một chút." Ông ta lại móc ra một tấm ảnh thiếu niên khoảng chừng mười mấy tuổi, đưa lên cho cô, "Đây là ảnh của thằng bé. Tôi đã mời chuyên gia phân tích ảnh của tôi và vợ mà ra, nói không chừng thằng bé lớn lên sẽ có bộ dạng như thế này".

"Được" Văn Đình Tâm đưa tay tiếp nhận. Nhìn hình ảnh của bé con bốn tuổi, và hình ảnh lúc thiếu niên, thành thật mà nói, có vài phần giống ông chú lang thang kia. Cũng có vài phần giống Nam Thế Dương, "Cháu nhất định sẽ giúp chú để ý, nhưng là, chú tới bây giờ vẫn đang tìm sao? Kế tiếp sẽ đi đâu tìm vậy?"

"Đương nhiên phải tìm, tôi đã tìm vài chục năm, nhà cũng không cần, vợ cũng mất, làm sao có thể không tìm chứ." Nói xong, ông ta đứng dậy vỗ vỗ bụi đất khắp người, đeo ba lô lên.

Quay đầu lại hướng về phía cô nhếch miệng cười một tiếng, mặt mũi tràn đầy tang thương, "Cô bé, cháu nên biết rằng có người để đi tìm cũng là một loại hạnh phúc. Ít nhất cũng chứng minh được rằng trên đời này còn có người không vứt bỏ cháu".

Nghiêm túc chú ý lời nói của ông chú lang thang, cô cảm thấy rằng lời nói ấy rất có đạo lý.

Mà sau khi câu nói đó vang lên không đầy một lát, lại vô cùng trùng hợp, cô nghe được có người đang tìm mình, ở rất gần, còn lớn tiếng kêu tên cô - - "Văn Đình Tâm!"

Đọc truyện chữ Full