TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi
Chương 20-1: Dùng lời nói đẩy lùi đám phụ nữ nông thôn

"Ai nha, thím nó, thím xem thím này sao nói hoài mà vẫn không thông chứ, thật là bảo thủ mà. Cho dù thím không tính toán cho mình, thì cũng phải suy nghĩ cho con trai thím đi chứ. Con trai của thím cũng đến tuổi cưới vợ rồi, tuy nói là sinh viên đại học, nhưng cứ nhìn cuộc sống nghèo khổ nhà thím xem, còn có tình huống của cậu ấy nữa. Không phải cười nhạo thím, nhưng mà làm gì có con gái nhà ai lại bằng lòng làm con dâu nhà thím cơ chứ, cứ theo đà này, có lẽ con trai của thím đành phải cô quạnh cả đời thôi."

"Nhưng chỉ cần thím để cho Tiểu Ngưng gả cho Lưu Mãnh nhà thím thì Kiều tình huống lập tức sẽ thay đổi, cuộc sống nhà thím Kiều đứng số một số hai toàn thôn, đó là điều quá rõ ràng rồi, đất đai vài chục mẫu, trâu bò thành đàn. Tuy nói đầu óc đứa nhỏ Lưu Mãnh kia không được tốt lắm, nhưng cũng là người có năng lực lao động cày cấy. Hơn nữa, thật lòng mà nói, gả chồng không phải muốn có một cuộc sống ổn định sao, nhưng nếu có nhiều yêu cầu lại không đặt ở trên người thím vậy thì có ích lợi gì. Nếu như Tiểu Ngưng gả cho Lưu Mãnh, thì bọn họ sẽ giúp đỡ các người, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ❉n♫ đến lúc đó cuộc sống khổ sở của thím cũng sẽ kết thúc rồi. Chị Mã, thím Kiều, các người nói phải haykhông?" Chị Mã này là con dâu của trưởng thôn.

"Đúng, đương nhiên rồi."

"Phải lắm, chính là lẽ này."

Trưởng Tôn Ngưng vừa tiến vào hang động đã nghe Trương Phượng Tiên nước miếng bay đầy trời làm cho Trưởng Tôn Thục Nhã đau đầu, bên cạnh có một người tuổi tác xấp xỉ với bà và một người phụ nữ khác tuổi tác hơi lớn hùa theo. Trưởng Tôn Thục Nhã thì nhíu mày, bộ dạng vô cùng mất kiên nhẫn.

Thấy Trưởng Tôn Ngưng đi đường mệt mỏi tiến vào, Trưởng Tôn Thục Nhã cũng tìm được lý do chuyển hướng đề tài, vội vàng tiến lên hỏi han ân cần, cả trái tim bị treo trên cao cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.

"Đã trở lại rồi à, bên ngoài lạnh đó, uống một chút nước ấm đi."

Trưởng Tôn Ngưng mới vừa nhận cốc nước, chưa kịp uống vào miệng, lập tức có người không vừa mắt nói: "A, đến cùng cũng là con gái ruột của mình có khác, chúng ta đến lâu như vậy, đừng nói tới nước ấm, ngay cả giọt nước lạnh cũng chẳng có mà uống. Người ta nghèo nàn thì cũng nghèo nàn đó, nhưng không ngờ ngay cả cư xử cũng đều kém như vậy."

Người nói chuyện là Lý Lan, con dâu của trưởng thôn, bình thường bà ta luôn bưng cái tư thế con dâu của thôn trưởng, đã quen làm trời làm đất, nói ra toàn lời đanh đá chua ngoa. Thật không biết bà ta đến đây làm cái gì, chẳng lẽ Trưởng Tôn Ngưng cô lại sợ một người đàn bà nông thôn chanh chua sao?

Trưởng Tôn Thục Nhã thấy mấy người Trương Phượng Tiên không có ý tốt, vốn lười phải hầu hạ, cho nên nán lại rất lâu cũng chưa có rót nước, bây giờ bị Lý Lan nói một cái, trên mặt cũng không nén được giận, vừa muốn đi lấy cốc nước đã bị Trưởng Tôn Ngưng ngăn lại.

Để cốc nước của mình xuống, đút hai tay vào trong túi áo, một bộ dáng tùy ý, ý cười như có như không, chậm rãi mở miệng: "Vẫn còn trong tháng giêng, ba vị tới cửa có mang theo quà không? Nếu không có, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ❉n♫ nghĩa là ba vị đây thất lễ trước, bây giờ suy xét lại, chẳng phải là kẻ xấu lại đòi kiện trước hay sao!"

"Cô . . .." Cho dù Lý Lan có đanh đá, cũng chỉ là một người phụ nữ sinh trưởng ở nông thôn, chưa thấy qua việc đời, cho nên dáng vẻ, suy nghĩ không được nhanh nhẹn giống như Trưởng Tôn Ngưng, lời nói sắc bén chặt chẽ cẩn thận như vậy, chỉ một câu đã khiến cho người vốn chiếm lí như bà ta nghẹn họng không thôi, sao còn bác bỏ cô không hợp đạo lí được nữa.

Ngày thường người trong thôn đều xem mặt mũi cha chồng bà ta mà không thèm so đo, nhưng Trưởng Tôn Ngưng lại không ưa tật xấu này của bà ta, người tới có ý xấu thì như thế nào, so sánh cũng không sai. Hai người khác nghe xong, sắc mặt cũng tối lại, nhưng dù họ có bới móc nữa thì như thế nào? Mục đích của bọn họ vốn không phải trong sáng gì, còn hy vọng xa vời Trưởng Tôn Ngưng lấy lễ đối đãi sao, đúng là nằm mơ .

"Cái gọi là có qua có lại, dĩ nhiên là không có lễ thì tự nhiên cũng không cần lui tới rồi." Nói xong, lại bưng cốc nước lên uống một ngụm.

Trương Phượng Tiên thuộc loại người gió chiều nào xoay chiều đó, rất gian xảo, cặp mắt đảo quanh lập tức cười nói: "Ôi, thím Kiều em xem, quả nhiên là con gái 18 thay đổi lớn, càng đổi càng dễ nhìn. Xem xem bé Ngưng hiện tại không chỉ trở nên xinh đẹp duyên dáng yêu kiều tựa như với đóa hoa, lại còn có một cái miệng nhỏ hết sức lanh lợi, tính tình quả thực là bổ trợ cho Lưu Mãnh nhà thím, đúng là trời đất tạo nên một đôi, phải không."

"Đúng rồi, Lưu Mãnh nhà tôi vốn trung thực, hiền lành, thật thà, cư xử cũng rất thành thật, lại sống kiên định." Thím Kiều có vai vế lớn ở trong thôn, thực tế cũng chỉ lớn hơn Trưởng Tôn Thục Nhã mười mấy tuổi thôi, kỳ thật bà ta cũng là một người thành thật, nhưng lại thích có lợi. Con trai ngốc hơn ba mươi của bà ta không kiếm được vợ, lập tức đánh chủ ý lên trên người Trưởng Tôn Ngưng có gia cảnh nghèo nàn.

"Đáng tiếc, con người của tôi từ nhỏ đã thích những chuyện tình mạo hiểm, kích thích." Lời Trưởng Tôn Ngưng đã nói đều là lời thật lòng, cô thích cuộc sống yên tĩnh tốt lành trong thôn núi, nhưng có khi cũng nhớ nhung nhịp điệu vội vã của thành thị.

Trưởng Tôn Ngưng nói tiếng phổ thông đúng chuẩn, lời nói, từng âm tiết đều khiến cho người ta nghe được đặc biệt rõ ràng. Ví như đổi thành người biết thời thế, nếu người ta đã nói lời từ chối dịu dàng, bà ta sẽ biết điều mà ngừng lại, diễn đàn lê quý đôn, không đến mức không biết xấu hổ dây dưa đến tận cùng. Nhưng thật sự có một ít người rõ ràng hiểu được còn giả bộ lú lẫn, có bậc thang vẫn không chịu xuống, thế nào cũng phải nhảy xuống mới chịu.

"A, bé Ngưng à, đây là em không hiểu chuyện rồi, chị dâu nói với em một câu. Đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, tình huống nhà em như thế nào tự em cũng rõ ràng. Trước kia, một mình mẹ em mang theo chị em hai người, chịu bao nhiêu mệt, ăn bao nhiêu khổ. Hiện giờ em đã trưởng thành, cũng nên chia sẻ bớt cho thím không phải sao. Hơn nữa với tình huống đó của em trai em, em cũng phải suy xét cho cậu ấy nữa không phải sao? Lui một bước, nói đi thì nói lại, cuộc sống nhà thím Kiều không có gì để so đo, Lưu Mãnh lại nghe lời trăm phần trăm, em gả đi, sẽ bớt lo rất nhiều nha, còn có thể giúp trong nhà." Trương Phượng Tiên dùng giọng nói lanh lảnh của mình tận tình khuyên bảo thuyết phục cô.

Đọc truyện chữ Full