TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi
Chương 26-1: Săn sóc khác thường

Trưởng Tôn Ngưng chun chun cái mũi, cô nghe thấy được mùi hương quen thuộc, sau cơn mưa không khí thơm ngát mùi cây cối, còn có hỗn hợp mùi hương thân thể mạnh mẽ thuộc về đàn ông này là mùi hương đặc biệt chỉ có trên người 'Cây tùng' của cô, mở mắt ra, quả nhiên cô đang ở trong phòng của Hoa Tử Ngang.

Cô cảm giác mình thật sự đã ngủ rất sâu, rất đã, mãi đến ngày giữa trưa thứ hai mới tỉnh, lập tức bổ sung lại toàn bộ giấc ngủ của mấy ngày trên núi Ô Lan kia.

Cô mơ hồ nhớ lại, tối hôm qua thật sự không chịu đựng được đau đớn y hệt như hình phạt xé xác, vừa vào cửa đã té xỉu rồi. Cảm giác một chút, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ mặc dù còn rất đau, nhưng đã ở trong phạm vi có thể thừa nhận.

Xoay người xuống giường đi giải quyết nhu cầu sinh lý, thuận tiện chăm sóc dì cả ở phía dưới, sau đó lại nhanh chóng lùi về nằm trên giường. Vẫn là người bình thường tốt nhất, lúc thân thể không thoải mái, muốn ở trên giường bao lâu cũng được, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có những việc vớ vẩn như bị súng bắn tỉa ở phía xa nhắm vào đầu mình. Một chữ, sảng khoái, đau đớn cũng đáng.

Ai? Dưới chân có cái gì vậy? Trưởng Tôn Ngưng chui vào trong chăn, mò mẫm hồi lâu mới lấy ra được một túi nước ấm 'Đầu heo', cô không khỏi cười khúc khích vui vẻ, đây là Hoa Tử Ngang để à? Hoàn toàn không giống với phong cách của anh.

Đang nghĩ tới, Hoa Tử Ngang đã mở cửa tiến vào, bưng một chén cháo nóng thơm lừng đang bốc lên hơi nóng ngùn ngụt."Tỉnh rồi à!" Đặt cháo lên trên tủ đầu giường, anh ngồi xuốngbên giường.

"Ừm." Trưởng Tôn Ngưng gật đầu thật mạnh: "Ông xã, em rất nhớ anh."

"Nhớ tôi mà lại biến mình thành như vậy? Cô, cái cô gái này cũng thật không khiến cho người khác bớt lo." Hoa Tử Ngang trách cứ nói, hiển nhiên anh hoàn toàn không có chú ý, trong lúc không ý thức được, mình đã bắt đầu quan tâm đến cô gái nhỏ luôn ỷ lại vào mình này rồi.

"Anh cũng không nhớ tới, người ta là con gái đó." Trưởng Tôn Ngưng uất ức tự mình nói thầm nho nhỏ, diễn đàn lê quý đôn, kéo chăn lên đến trên mũi, chỉ lộ ra cặp mắt đáng thương tội nghiệp nhìn chăm chú vào Hoa Tử Ngang.

"Còn đau không?" Giọng điệu Hoa Tử Ngang dịu dàng, thuận tay lại kéo chăn xuống, che kín như thế, cũng không sợ nghẹn đến hỏng sao. Thẹn thùng thì cứ thẹn thùng đi, anh cũng sẽ không cười nhạo cô, bình thường thì giống con cọp bá đạo mười phần, lúc này lại dịu ngoan tựa như con mèo con, thật sự là một cô gái nhỏ biến hóa liên tục.

"Đau ...." Trưởng Tôn Ngưng kéo giọng ra thật dài, bày tỏ cô đang rất đau rất đau."Ông xã, ôm em một cái, an ủi tâm hồn nhỏ bị thương của em một phen đi. "

Lời mà Hoa Tử Nghiêu nói đã khiến trong lòng Hoa Tử Ngang trở nên thông suốt, cũng không từ chối Trưởng Tôn Ngưng nhào lên nữa, còn thuận thế dụi cô vào trong ngực mình.

"Mỗi lần, đều đau như vậy sao?" Hoa Tử Ngang nói xong, cảm giác trên mặt mình cũng nóng bừng bừng, mặc dù quan hệ giữa hai người đã thân mật hơn người bình thường rất nhiều, nhưng anh cũng không cảm thấy đã thân mật đến trình độ tất cả bí mật riêng đều có thể chia sẻ, chuyện này anh cũng không có kinh nghiệm, cảm thấy rất thẹn thùng, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng hỏi.(từ nay sẽ xưng hô anh-em, chứng tỏ quan hệ đã qua một tầng mới nhé)

"Ừm." Chủ động quan tâm là hiện tượng tốt, Trưởng Tôn Ngưng gật gật đầu, cọ đến nỗi trong lòng anh cũng ngưa ngứa.

"Trước đây em trải qua nó như thế nào?"

"Gắng gượng." Trưởng Tôn Ngưng cũng không biết trước kia làm sao mà 'cô'chịu đựng được cái loại trình độ đau đớn mà ngay cả cô còn chống đỡ không nổi này, nhưng theo tính cách 'cô' trước đây, chỉ sợ cũng chỉ có thể gắng gượng mà vượt qua, ngượng ngùng nói với người ta, thậm chí không dám đi khám bác sĩ.

Cánh tay Hoa Tử Ngang căng thẳng, dường như vô cùng đau lòng, lại ôm một hồi, mới buông cô ra, bưng cháo bát lên, không nóng không lạnh, nhiệt độ vừa vặn."Ăn ít cháo đi." Sắc mặt cô tái nhợt, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ còn kém hơn so với lần bị cảm nặnglúc trước, nhìn mà khiến cho người ta lo lắng không thôi.

Trưởng Tôn Ngưng mừng rỡ hưởng thụ Hoa Tử Ngang tự mình phục vụ, từng muỗng từng muỗng đưa tới trên môi cô, mặc dù động táccó chút vụng về, nhưng lại rất chăm chú, mỗi lần đôi mắt buông xuống, hàng lông mi dài mà rậm lại chớp một cái, giống như bươm buớm đang nhảy múa, khiến người ta rất hâm mộ. Một người đàn ông, sao lại có một đôi mắt còn xinh đẹp hơn phụ nữ? Ngay cả lông mi cũng đáng ghen tị như vậy.

Đọc truyện chữ Full