"Ngươi. Ngươi là tỷ tỷ kết nghĩa của Vân Thanh!"
Mặc dù là hỏi đấy, nhưng hắn vẫn có thể khẳng định, nàng thật là người mà Vân Thanh đã nhắc tới, Vân Thanh?
Nhớ năm đó hắn và Vân Thanh ở cùng một chỗ, tuy chưa lần nào trông thấy tỷ tỷ kết nghĩa của Vân Thanh, nhưng mà hắn vẫn có thể tưởng tượng qua lời nói của nàng, có một lần, hắn hỏi: "Vân Thanh, nàng rất muốn gặp tỷ tỷ của nàng, tại sao lại không đến thăm nàng ta?"
Hắn nhớ mang máng, năm đó Vân Thanh đứng bên cạnh gốc cây hòe( ta cũng không biết cây gì, nó là một vị thuốc Đông Y), vừa cười vừa nói: "Nàng là Hoàng Hậu, ta cũng rất muốn đi a, nhưng không thể tiến vào Hoàng Cung."
Hắn cưng chiều ôm lấy Vân Thanh, cười quỷ dị, khi đó hắn đã là cao cấp Linh Tông, tiến vào Hoàng Cung đối với hắn mà nói cũng không quá khó: "Vân Thanh, nếu như nàng muốn, hôm khác ta mang nàng tiến cung nhé."
Nhớ tới ngày xưa, trên mặt Nguyệt Phong nở ra nụ cười, Vân Thanh của hắn. !
Chẳng qua đã mười sáu năm trôi qua, Vân Thanh bị bắt, hắn vì cứu Vân Thanh mà bị giam cầm suốt mười sáu năm, hắn đã thật lâu không được gặp Vân Thanh, nàng có thể hay không đã nghĩ rằng hắn không cần nàng?
Hắn nhớ kỹ Vân Thanh của hắn đã từng nói qua, đứng ở dưới cây lê, nàng tươi cười nói với hắn: "A Phong, nếu như một ngày nào đó ngươi không quan tâm tới ta, như vậy ta liền không bao giờ gặp ngươi nữa."
Hắn từ phía sau lưng ôm lấy nàng, nhỏ giọng nói ra: "Nguyệt Phong ta có thể không cần gặp bất cứ kẻ nào, chỉ duy nhất không thể không gặp Vân Thanh."
Không thể không gặp Vân Thanh, những lời nói này tại thời đại một nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu khiến cho Vân Thanh nhận được an ủi rất lớn.
"Ha ha. Nguyệt Phong, ngươi còn không biết, Vân Thanh, nàng ta chết rồi."
Âm thanh của Phượng Tiêu tựa như ác ma phá vỡ kí ức ngọt ngào của Nguyệt Phong.
Hắn giống như nổi điên vọt tới trước mặt Phượng Tiêu, Phượng Thanh Dương muốn tiến lên ngăn cản, cầm lấy áo bào của Phượng Tiêu, lúc này ánh mắt hắn như muốn bạo phát: "Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại lần nữa cho ta xem."
"Ta nói Vân Thanh chết rồi, bị ta tự tay giết chết, hặc hặc ~ hặc hặc, Nguyệt Phong, ngươi thấy thế nào, mười sáu năm ngươi không thấy được ánh sáng mặt trời, người ngươi yêu thương cũng đã chết."
Một câu nói “bị ta tự tay giết chết”, xoay quanh trong đầu của Nguyệt Phong, cánh tay đang nắm lấy trường áo bỗng chốc di chuyển lên trên, nhanh chóng bóp lấy cổ Phượng Tiêu, gằn từng tiếng: "Phượng Tiêu, ngươi dám giết Vân Thanh, ta giết ngươi."
Một khắc sau, một cánh tay nhỏ ngăn trở Nguyệt Phong, Phượng Thiên Vũ cười lạnh hai tiếng, nhìn xem Phượng Tiêu nói ra: "Lão già kia, ngươi cho rằng mẫu thân ta cũng giống như lão bà kia sao?"
(Tác giả: Lão bà là chỉ Đỗ Yến! )
"Mẫu thân của ta còn sống, sống rất tốt nữa đó, không biết ngươi đang ở đây cao hứng cái gì a."
Câu nói của Phượng Thiên Vũ giống như hất một chậu nước lạnh vào mặt hắn, giội tỉnh cuồng phong trong lòng Nguyệt Phong, cũng giội tỉnh giấc mộng tươi đẹp của Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu mở to hai mắt, nhìn Phượng Thiên Vũ: "Ngươi nói cái gì, nàng rõ ràng chết rồi, làm sao có thể sẽ sống lại được."
"Vì cái gì không có khả năng?" Liễu Nguyệt châm chọc nói ra, "Phượng Tiêu, ngươi cũng biết ngươi sớm đáng chết rồi đúng không, ta nói cho ngươi biết, Vân Thanh chính là Đại tiểu thư của Vân gia ở Đế Hoàng Thành, qua nhiều năm như vậy, Vân Thanh tuy rằng cùng Vân gia có đoạn tuyệt liên hệ, nhưng không ai biết rõ lão tổ tông Vân gia có bao nhiêu yêu thích đối với Vân Thanh, nếu không phải vì điều tra Nguyệt Phong, ta mới không truyền tin đến Vân gia, bằng không thì Phượng Tiêu ngươi sớm đã bị xé xác rồi."
Lời nói của Liễu Nguyệt như giáng một búa vào trên người Phượng Tiêu!
Đế Hoàng Thành, là địa phương nào. !
Nếu nói Đông Dạ quốc, Vân Thương quốc, Nhật Viêm quốc là thân ở thế tục, thì Đế Hoàng Thành chính là Thánh cảnh, người thế tục không thể tiến vào Thánh cảnh.
Một khắc này, Phượng Tiêu mới biết được hắn đến cùng đã gây ra sự tình gì, hắn chính là nghiệt tử của Phượng gia, ngửa đầu chỉ lên trời cười ha hả, một thừa tướng đương triều dướitình huống như thế, đã điên rồi sao!
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nhìn Phượng Tiêu cười đến điên cuồng: "Điên rồi?"
Không phải chứ, mới có chút xíu như thế đã không chịu đựng nổi rồi sao, nàng còn chưa có chơi chán đâu!
"Tiểu thư, lão gia giống như điên rồi."
Thanh Ngư nhỏ giọng nói ra, nàng cũng không nghĩ tới lão gia cứ như vậy mà choáng váng. . !
Mọi người ở đây nhìn thấy Phượng Tiêu bị điên, cũng không để ý đến một đoàn Hắc Vụ(ta cũng chẳng biết cái gì) đang bay tới.
Hắc Vụ tới gần, đem Phượng Thanh Dương bao bọc ở phía trong, sau đó liền nhanh chóng bay đi theo hướng gió thổi.
Đế Dạ Hiên nhìn đoàn Hắc Vụ, đôi mắt màu đen mênh mông, đưa tay lên, một đạo ánh sáng màu lam bay tới đoàn Hắc Vụ, đoàn Hắc Vụ bị công kích chậm rãi tiêu tán, nhưng bóng dáng của Phượng Thanh Dương đã biến mất.
Tuyết Ảnh nhíu mày: "Không Gian Truyền Tống?"
"Không Gian Truyền Tống?"
Phượng Thiên Vũ nhỏ giọng nỉ non, muốn tạo ra được Không Gian Truyền Tống thực lực ít nhất phải đạt tới cao cấp Linh Tông, nhưng vừa rồi cái đoàn Hắc Vụ kia là không có linh lực đấy, đây là có chuyện gì?
"Vũ nhi, ngươi cũng biết mẫu thân của ngươi ở chỗ nào sao?"
Nguyệt Phong lo lắng hỏi, hắn bây giờ không có tâm tư đi quản cái gì Hắc Vụ kia.
"Phụ thân, cụ thể ngươi hỏi di nương đi, ta cũng không biết." Phượng Thiên Vũ nói xong, lôi kéo Đế Dạ Hiên, nói với Tuyết Ảnh: "Ảnh nhi, ta có việc phải ly khai một chút, ngươi bảo vệ tốt phụ thân có biết không."
Nói xong, lôi kéo Đế Dạ Hiên chạy đến Lan Uyển, chết tiệt, nàng rõ ràng đã quên mất một người, Phượng Thủy Linh, từ hôm đó đến giờPhượng Thủy Linh thủy chung vẫn chưa xuất hiện.
Hai người thẳng đến Lan Uyển, đứng trong sân nhỏ, nhìn thi thể chất đầy đất, Phượng Thiên Vũ nhíu mày, đã có chuyện gì xảy ra?
Những thi thể này trên người có chung một dấu móng tay nhìn rất kinh khủng, trước khi chết hình như bị một thứ gì hù dọa, ánh mắt trừng lớn, biểu lộ sự sợ hãi, các thi thể là đều bị hút cạn máu, dù là Phượng Thiên Vũ nhìn những thi thể này cũng cảm thấy buồn nôn.
"Nha đầu, đây là một loại cấm thuật, bọn hắn đều bị người ta hấp thụ máu, hẳn là người mà ngươi trước kia cắt đôi tay làm đó, "
Đế Dạ Hiên nhìn những thi thể kia, rồi nhớ tới đoàn Hắc Vụ, người khác không biết, không có nghĩa là hắn không biết, cái kia chính là tác phẩm của ác linh ác ma vực sâu, mà tình huống nơi này cũng không khó tưởng tượng, hẳn là đã dung hợp thành một khối với ác linh rồi, như vậy rất có thể đã biến thành quái vật, những dấu móng tay chính là chứng cứ.
Lũ ác linh đã bắt đầu rục rịch, là cái gì khiến cho bọn hắn có thể không úy kị(không sợ) hắn, thậm chí còn ở trước mặt hắn cứu đi hai người của Phượng gia?
Chẳng lẽ cùng Thần Ma lệnh có quan hệ, nếu không phải cùng Thần Ma lệnh có quan hệ, hắn nghĩ không ra nguyên nhân khác. !
"Dạ Hiên, ngươi đang suy nghĩ gì?"
Phượng Thiên Vũ nhìn lông mày của Đế Dạ Hiên nhíu lại, liền hỏi ra, chẳng lẽ Dạ Hiên biết rõ những người này tại sao mà chết?
Đế Dạ Hiên nhìn về phía nha đầu trước mặt hắn, trong lòng cũng không muốn, xem ra sự tình ở đây cũng đã giải quyết xong, hắn phải nhanh chóng trở về Ma giới một chuyến: "Nha đầu, cẩn thận một chút, người nơi này là bị quái vật giết chết, nếu ta đoán không sai, quái vật kia rất có thể chính là nữ nhân mà ngươi đã cắt đi đôi tay."
"Phượng Thủy Linh?"
Phượng Thiên Vũ cũng không có hỏi vì cái gì, mà là trực tiếp tiến vào trong Lan Uyển, bên trong không có người nào, chỉ có những mảnh sứ vỡ nát trải đầy trên mặt đất, còn người nằm trên những mảnh sứ kia chính là Mạc Tuyết, bất đồng chính là, Mạc Tuyết cùng với những người ở phía ngoàikhông giống nhau, nàng cũng không có bị hút khô máu, trên người cũng không có dấu móng tay, ngoại trừ chết đi, toàn thân so với người ở phía ngoài, coi như là hoàn hảo không hao tổn, nhưng mà Phượng Thiên Vũ cảm giác, cảm thấy có cái gì không đúng, chính là muốn tiến lên đi xem, lại bị Đế Dạ Hiên bắt lại.
"Nha đầu, không nên qua, trong cơ thể nàng ta có cái gì đó."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 37: Vân Thanh còn sống
Chương 37: Vân Thanh còn sống