Ngồi ở Nguyễn gia một lúc, hai người mới rời đi.
“Vốn định về nhà cất hành lý trước, rồi mới tìm em, không ngờ lại gặp em ở nhà anh.” Nguyễn Đông Luân vừa lái xe vừa nói: “Xem ra em và mẹ anh đã thân lắm rồi.”
“A...... Mẹ anh tốt lắm.” Cô xấu hổ lúng túng nói với anh.
“Kiếp trước chẳng phải em đã biết rồi sao?” Anh buồn cười nhìn cô một cái, “Ừ, anh nhớ rõ năm ngoái lúc mẹ nằm viện chữa ung thư, hình như từng nói qua có cô gái cùng bà nói chuyện, hẳn là em rồi?”
Cái anh này, trí nhớ tốt như vậy sao? Đáy lòng Khang Đóa Hinh nói thầm.
Hai năm nay thường xuyên chạy qua Nguyễn gia như vậy, một bên là vì cô rất thích mẹ chồng tương lai, nhưng mặt khác cũng là thay anh đang bận làm tròn chữ hiếu, nhưng cô sao có thể không biết xấu hổ nói cho anh biết.
Nhưng cô không nói, Nguyễn Đông Luân làm sao có thể không biết? Chẳng qua bọn anh đã coi người kia là một nửa linh hồn của mình, hai bên không cần nói cảm ơn.
Vì vậy anh cười cười, cảm động trong lòng.
“Bây giờ có muốn đi đâu không?”
“Thế nào cũng được, em không có ý kiến.” Khang Đóa Hinh suy nghĩ, “Nhưng tối hôm nay 6 giờ rưỡi phải về nhà rồi, ba em dặn thế.”
Cô nghiêm trọng đoán ba căn bản biết hôm nay cô gặp Nguyễn Đông Luân, mới cố ý muốn cô về nhà sớm hơn.
Nhưng kinh nghiệm từ kiếp nhắc cô rằng, tốt nhất đừng vì chuyện Đông Luân mà cãi nhau với ba, sẽ chỉ làm ba thêm ghét Đông Luân hơn mà thôi, có khi nếu mình chiều theo ý ba, còn có thể làm cho ba tự cho là thắng Đông Luân, mà mừng thầm. Vì vậy cô cũng không nói thêm gì nữa.
Đàn ông, đôi khi chẳng phân biệt tuổi đều ngây thơ như nhau.
Nguyễn Đông Luân trầm ngâm một lát, “Anh hiểu rồi, nhà em cũng gần đại học Z đi dạo là tốt rồi, tránh để không kịp giờ.”
Bọn họ trở lại đại học Z, dừng xe ở ngoài trường, Khang Đóa Hinh thấy có xe buýt đang dừng ở đầu đường chờ đèn đỏ. Kính chắn gió treo trước tên người lái xe, thoạt nhìn rất quen mắt.
Trong đầu đột nhiên hiện lên gì đó, cô vừa chạy xuống xe vừa vẫy tay với Nguyễn Đông Luân, “Anh, nhanh lên!”
Nguyễn Đông Luân không hiểu dụng ý của cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy theo cô đến xe buýt bên cạnh, cũng bị kéo lên xe.
Thật vất vả mới lấy ra mười lăm đồng tiền lẻ từ ví tiền, vẻ mặt anh hoang mang nhìn bạn gái, “Em muốn đi đâu?”
Không hiểu vì sao bọn họ rõ ràng có xe, còn muốn đi xe buýt.
“Anh còn nhớ xe buýt này không?” Khang Đóa Hinh cười meo meo hỏi.
“Em nói xe số 37?” Anh sửng sốt, “Lúc đầu chúng ta quen nhau ở đây?”
Lần đầu tiên gặp nhau ở kiếp trước của bọn họ, chính là tại xe buýt, mặc dù chuyện đã nhiều năm rồi, nhưng ký ức về ngày đó vẫn rất rõ ràng.
“Đúng vậy. Hôm đó rất nhiều người, kết quả anh không cẩn thận là đổ cà phê vào váy em.” Cô kéo anh tìm chỗ ngồi xuống, nói nói, đột nhiên nở nụ cười, “Khi đó anh lo lắng hơn em, nói anh phải vội đi dạy thêm, không rảnh đi mua bộ đồ mới với em, nên anh ghi lại số điện thoại với tên cho em.”
Đã có cách liên lạc của nhau, thì có lần đầu tiên rồi lần thứ hai hẹn gặp mặt, rồi lại ở cạnh nhau.
“Khụ khụ, thật ra......” Đột nhiên Nguyễn Đông Luân có chút không tự nhiên, thú nhận một bí mật cất giấu trong lòng nhiều năm, “Hôm đó anh có vội đi dạy đâu.”
Chẳng qua anh vịn cớ này để liên lạc với cô thôi.
Lại nói tiếp đây là lần đầu tiên của hai cuộc đời anh, có thể cũng là lần cuối cùng, đến lúc chuẩn bị lần đầu gặp nữ sinh, còn mịt mờ làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra.
“Cái gì? Anh cũng mưu mô lắm nhé!” Đến tận lúc này Khang Đóa Hinh mới biết được chân tướng, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười nhìn anh chằm chằm, “Mọi người đều cảm thấy anh chất phác thật thà, không ngờ còn rất lưu manh!”
Đó là vì tâm cơ của anh, cho tới bây giờ anh cũng chỉ suy nghĩ lo lắng cho những việc có ý nghĩa, như cô hay sự nghiệp của anh, những chuyện khác thì không quan trọng. Nguyễn Đông Luân cong môi, không muốn nói ra lòng mình.
“Kỳ thật, người trêu cũng không phải chỉ mình anh...... Nếu không muốn gặp lại anh, em sẽ không vì chút chuyện nhỏ này, mà hẹn gặp anh đâu.” Khang Đóa Hinh có chút thẹn thùng nháy mắt với anh mấy cái.
“Thì ra chúng ta đã sớm có kế hoạch rồi?” Anh bất giác bật cười, tham lam nhìn đáy mắt cô lóe ra ánh sáng.
“Anh biết không? Lúc ấy cũng là tài xế này lái xe đấy.”
“Em...... Ngay cả tên người lái xe cũng nhớ rõ?”
“Cũng chỉ nhớ rõ người lái xe này thôi.” Cô giơ tay chỉ chỉ bảng tên của người lái xe ở phía trước, “Anh xem, tên anh ta rất đặc biệt.”
“Cố Kim Sinh*?” Tên này hợp với họ này, quả thật rất đặc biệt.
*Kim Sinh = kiếp này
“Vâng, kiếp trước em đã để ý rồi, khi đó chỉ cảm thấy thú vị, nhưng bây giờ lại nghĩ đến chúng ta.” Cô thở dài, “Chuyện kiếp trước, vui vẻ cũng tốt, khổ sở cũng được, quan trọng nhất là cố gắng ở kiếp này.”
Về chuyện đã qua đi, cứ để nó vĩnh viễn lắng đọng lại trong trí nhớ đi.
“Em nói đúng, nhưng anh vẫn thấy may mắn khi chúng ta từng có kiếp trước. Kiếp trước hạnh phúc, khiến chúng ta hiểu được tình yêu, kiếp trước đau khổ, để cho chúng ta hiểu rõ tình yêu cũng cần tổ chức.”
Những thứ đau khổ kia đi qua, thật là đau tận tim gan, nhưng phải trải qua, mới làm cho người ta càng biết quý trọng.
Khang Đóa Hinh nghĩ đến mười năm như giấc mộng kia, cuối cùng gật đầu đồng ý lời anh nói, “Cho nên đời này, chúng ta nhất định càng phải hạnh phúc.”
“Đương nhiên.” Anh cũng không nghi ngờ điểm này.
Cứ như thế, cả buổi chiều, bọn họ bắt xe buýt đi hơn nửa vòng Đài Bắc, cuối cùng dưới ánh mắt khác thường của người lái xe, cười hì hì xuống điểm cuối cùng của chuyến xe, lại đi xe lần nữa về đại học Z.
Buổi tối 6 giờ rưỡi, Nguyễn Đông Luân rất đúng giờ đưa bạn gái về nhà.
Vốn Khang Đóa Hinh muốn anh để cô một mình xuống xe cách hai con đường bên ngoài, tránh để ba gặp được, rồi lại cãi cọ.
Nhưng Nguyễn Đông Luân rất kiên quyết đưa cô về tới cửa nhà, khi cô đang chuẩn bị xuống xe, vừa đúng lúc nhìn thấy ba đang đứng ở cửa nhà, mặt căng thẳng nhìn bọn họ.
“Xem đi, đều tại anh!” Cô quay đầu trợn mắt một cái với anh.
Nhưng cũng chỉ là nói miệng thôi, cô sẽ không giận anh.
Chấp nhận mở cửa xuống xe, Khang Đóa Hinh lẩm nhẩm chuẩn bị tâm lý nghe ba nói, dù sao làm cho ông nói một lúc, hết giận, sau đó chắc sẽ không làm Đông Luân khó xử.
Kết quả, không ngờ cô một lòng muốn giúp anh, anh chẳng những không đi, lại hạ cửa kính xe xuống chào hỏi Khang Hành Đình, “Cháu chào bác trai.”
Từ khi anh tốt nghiệp đi làm, không hề gọi Khang Hành Đình là ông chủ.
Khang Đóa Hinh lo lắng nhìn ba, không ngờ không thấy sự tức giận trên mặt ba, ngược lại thấy ba có mấy phần không được tự nhiên trừng mắt nhìn Nguyễn Đông Luân, nói, “Thằng nhóc này, sao còn không xuống xe?”
Xuống xe? Khang Đóa Hinh và Nguyễn Đông Luân đều sửng sốt, thậm chí Khang Đóa Hinh bắt đầu nghi ba mình có định đánh người hay không, mới muốn bạn trai xuống xe.
Nhưng Nguyễn Đông Luân rất nhanh lấy lại tinh thần, “Bác chờ chút ạ, cháu dừng xe đã.”
Nói xong, anh lập tức dừng xe ở ven đường gần đấy, sau đó bước nhanh đến chỗ hai ba con.
“Ba, ba muốn làm gì?” Khang Đóa Hinh lo lắng kéo kéo ba.
“Con hỏi làm gì, chẳng lẽ sợ ba ăn mất bạn trai con à?” Khang Hành Đình tức giận liếc mắt nhìn vẻ mặt đề phòng của con gái, cảm giác thật rõ con gái lớn không giữ được, “Cuối cùng ba muốn ăn bữa cơm với người theo đuổi con gái của ba, nhìn nó có đủ tư cách hay không?”
“A...... Cho nên hôm nay ba bảo con về sớm một chút......”
“Hừ.” Khang Hành Đình không đáp, ngược lại ánh mắt chuyển tới Nguyễn Đông Luân, giọng nói vẫn còn lành lạnh, “Đừng nói với tôi tối nay cậu không rảnh.”
“Nếu bác tìm cháu, đương nhiên là rảnh ạ.” Nguyễn Đông Luân mỉm cười tiếp lời.
Oa, câu nịnh nọt như thế mà cũng nói ra, thật sự là làm khó anh rồi. Khang Đóa Hinh nhíu mày.
“Như thế này còn không kém cho lắm.” Khang Hành Đình lúc này mới thoáng vừa lòng, dừng một lát lại nói: “Ánh mắt tiểu tử cậu rất độc đáo đấy, lại có thể biết hơn một năm trước xảy ra chuyện.” Ông ở thương trường lăn lộn hơn mười năm, cũng phải thừa nhận mình không bằng người trẻ tuổi lợi hại này.
“Cháu chỉ là bình thường hay quan sát thôi.” Nguyễn Đông Luân không hề kể công, dù sao anh có trí nhớ kiếp trước, vẫn chiếm ưu thế rất lớn.
“Như vậy không tệ.” Khang Hành Đình cuối cùng vừa lòng gật gật đầu, xoay người dẫn đầu đi vào nhà, “Vào đi, cậu nửa năm liền xuất ngũ, con gái Khang Hành Đình tôi cũng không thể không danh không phận đi theo cậu.”
Cái gì mà không danh không phận, lúc trước là ai ngăn cản bọn họ yêu nhau? Khang Đóa Hinh không nói gì, nhưng đầu óc chậm nửa nhịp mới tiêu hóa được câu nói chứa hàm ý kia, ánh mắt bất giác sáng lên, vừa mừng vừa sợ.
“Ba, ba đồng ý chuyện của chúng con?” Ba chấp nhận bọn họ qua lại với nhau sao?
Khang Hành Đình ho nhẹ, “Lúc trước ba từng cùng tiểu tử này đánh cược, nếu Ích Phát khoa học kỹ thuật xảy ra việc, chứng minh cái nhìn của nó rất tốt, thì ba đồng ý chuyện của các con.”
Đương nhiên là ông tự tìm cớ cho mình thôi, ba người đều hiểu rất rõ.
“Ba!” Khang Đóa Hinh vui vẻ cầm tay ông, đương nhiên cô sẽ không ngu xuẩn đến mức lúc này lại đi phá ba, nếu chọc ông thẹn quá hóa giận có thể rất thảm, vì vậy nghẹn ngào nói: “Cám ơn ba.”
“Có gì mà cảm ơn? Tôi chịu thua.” Khang Hành Đình giả vờ giận dữ trừng mắt nhìn cô, chi là mình nuôi con gái hai mươi mấy năm, cứ bị lừa gạt chạy đi như vậy, thật sự không thể chịu được.
Nhưng đứa nhỏ Nguyễn Đông Luân này, đúng là làm cho ông khồng nhìn ra được khuyết điểm gì, muốn kiếm cớ nhưng không được, ai, quên đi quên đi, con cháu đều có phúc của con cháu.
“Bác trai cứ yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không để Đóa Hinh phải tủi thân, chỉ cần bác đống ý, bất cứ lúc nào cháu cũng muốn cưới cô ấy về.” Nguyễn Đông Luân hứa hẹn.
“Khó mà làm được, kết hôn là đại sự, không thể vội vàng, vẫn là chờ con bé tốt nghiệp rồi nói sau.” Khang Hành Đình lắc đầu, “Hôn lễ của các con nhất định phải bàn bạc kỹ lưỡng.”
Nguyễn Đông Luân rất nhanh nói: “Chuyện này cháu và Đóa Hinh tôn trọng ý kiến cảu bác và bác gái, nhưng dù thế nào, cháu cũng phải lấy được Đóa Hinh.”
“Đó là tốt nhất rồi.” Khang Hành Đình hừ hừ, “Đóa Hinh con một năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp, thời gian còn dai, tôi chờ cậu xuất ngũ, trước hết hai đứa cứ đính hôn đi.”
Đính hôn? Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt người kia.
“Vâng, bác trai.” Lúc này mặc dù bình tĩnh như Nguyễn Đông Luân, trong giọng nói cũng nghe ra vui sướng.
“Hắc, đừng vui mừng quá sớm, Khang Hành Đình tôi gả con gái như vậy, dù là đính hôn hay kết hôn, nếu cậu không làm cho tôi vừa lòng, tôi cũng không đồng ý đem con gái gả cho cậu.”
“Bác yên tâm, nhất định cháu sẽ làm thật tốt.” Nguyễn Đông Luân lập tức cam đoan.
“Hừ, nếu cậu phản bội Đóa Hinh, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.” Khang Hành Đình tạm dừng một lát, giọng điệu lại đột nhiên nhanh trùng xuống, “Buổi tối nhân tiện bàn luôn chuyện đính hôn đi.”
Khang Đóa Hinh và Nguyễn Đông Luân mắt nhìn nhau, nhìn nhau cười.
“Vâng, bác trai.” Nguyễn Đông Luân lặng lẽ cầm lấy tay bạn gái.
Tình yêu qua hai cuộc đời của bọn họ, cuối cùng cũng được bậc bề trên thừa nhận!
Hai năm sau
“Chị, buổi chiều có rảnh không?” Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Phương Ngữ Lâm.
Khang Đóa Hinh nhìn đồng hồ báo thức, “ Hôm qua chị vừa nộp bài, chắc là rảnh, làm sao vậy?”
Tốt nghiệp xong, hai đời cô đều không có chí lớn, không nghĩ đi làm người phụ nữ siêu phàm, nhưng cũng không muốn giống đời trước không có việc gì làm sâu gạo, cuối cùng tìm việc ở nhà chỉnh sửa bản thảo, soạn thảo công văn, tuy tiền lương ít, nhưng dù sao cô cũng không thiếu tiền.
“Chúng ta đi dạo phố đi!” Phương Ngữ Lâm hưng phấn nói.
“Được, vậy tối nay gặp.” Khang Đóa Hinh cùng em học hẹn giờ rồi treo điện thoại lên, rồi lại gọi điện cho Diệp Cầm Mĩ, “Mẹ, mẹ và em họ muốn đi dạo phố, mẹ có muốn mua gì không, tiện con mang đến cho mẹ...... Chỉ thuận đường thôi, có gì phiền đâu ạ? Con nhớ lần trước mẹ nói kem giữ ẩm dùng hết rồi, con mua giúp mẹ...... Ôi, con có tiêu pha gì đâu, tiền toàn do Đông Luân kiến, dựa vào tiền đánh bản thảo của con mà nuôi nhà mình chắc sẽ chết đói mất? Được rồi được rồi, nói chung con mua bộ dưỡng phẩm cho mẹ, cứ vậy nhé.”
Cùng mẹ nói điện thoại xong, Khang Đóa Hinh liền lập tức đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị xuất phát.
Từ sau khi kết hôn với Đông Luân, bọn họ liền chuyển đến chung cư cao ốc này.
Không gian bên trong hơn ba mươi bình, mặc dù không bằng biệt thự Khang gia, nhưng một gia đình nhỏ sống là rộng rãi, hơn nữa cũng không tồi, cách Khang gia chỉ cần 10 phút đi xe, thuận tiện đi lại.
1 bình = 36 m2
Lúc trước vừa ý chỗ này, Nguyễn Đông Luân một hơi mua hai căn hộ đối diện nhau, đều đăng ký bằng tên Khang Đóa Hinh, một căn bọn họ ở, một hộ để cho Diệp Cầm Mĩ. Như vậy chăm sóc rất tiện, lại không đến mức mất riêng tư của nhau.
Diệp Cầm Mĩ là bà mẹ chồng tốt, rất ít tham dự vào cuộc sống của đôi vợ chồng nhỏ, nhưng bình thường ban ngày Khang Đóa Hinh ở nhà một mình, lúc không cần làm việc, cũng sẽ nói chuyện phiếm với bà, quan hệ hai người phụ nữ rất tốt.
Khang Đóa Hinh thay quần áo xong, thoa chút son môi đơn giản, vui vẻ ra khỏi nhà.
“Thật không ngờ cuối cùng chị và anh Đông Luân lại ở bên nhau.” Lúc dạo phố, Phương Ngữ Lâm đột nhiên xúc động nói.
Lúc này Khang Đóa Hinh mới đột nhiên nhớ ra lúc trước Phương Ngữ Lâm từng thầm mến Đông Luân, nhất thời có chút xấu hổ, “Ách, chuyện duyên phận...... Rất khó nói......”
Phương Ngữ Lâm cười một tiếng, “Chị căng thẳng gì chứ, em không trách chị mà! Lúc trước khi em bị anh Đông Luân từ chối, chưa chắc chị đã nhận ra anh ấy đâu!”
Đây là việc không thể, cô và Đông Luân đã kết hôn mười mấy năm rồi! Khang Đóa Hinh yên lặng nghĩ.
“Nhưng mà anh ấy nói với em, trong lòng anh ấy đã có người rồi, anh ấy rất yêu rất yêu cô gái kia, cho dù cô ấy bỏ anh, anh ấy cũng không thể nhận lời với người khác......” Phương Ngữ Lâm quay đầu đi, vừa nghĩ vừa nói: “Không ngờ, anh ấy lại ở bên chị. Nhưng như vậy cũng tốt, nước phù sa không chạy ra ruộng ngoài!”
Khang Đóa Hinh quả thật dở khóc dở cười, sao không thừa nhận mình chính là cô gái kia đi? Hơn nữa vì sao muốn dùng câu nói quỷ dị “phù sa không chảy ra ruộng ngoài” nói cô và Đông Luân?
“Tóm lại, chị cần phải cẩn thận, đừng để anh ấy làm chị thành thế thân của người khác!” Phương Ngữ Lâm nghiêm túc khuyên nhủ: “Nhất định phải chắc chắn là anh ấy thật sự yêu chị mới được.”
“Chị biết rồi, cảm ơn em đã nhắc nhở.” Rất buồn cười nhưng Khang Đóa Hinh cũng rất cảm động.
Thích một người, có rất nhiều cách bày tỏ, giống như Vương Yên Hoa và Hứa Tĩnh Á vậy, đầy ác ý và xâm chiếm, liều lĩnh chỉ vì đến được với đối phương, cũng có giống như Phương Ngữ Lâm, nhìn đối phương hạnh phúc, bản thân cũng thấy hạnh phúc.
“Nhưng em thấy anh Đông Luân đối xử với chị tốt lắm.” Phương Ngữ Lâm than nhẹ, vẫn có vài phần hâm mộ.
“Đúng vậy, ai bảo sổ tiết kiệm của anh ấy ở chỗ chị, dám không tốt với chị, chị rút hết sạch tiền luôn.” Khóe môi Khang Đóa Hinh cong lên.
Phương Ngữ Lâm cười to, “Chị quả nhiên thông minh.”
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa dạo phố, mua mấy bộ quần áo, Phương Ngữ Lâm đi toilet, Khang Đóa Hinh nhân cơ hội này chọn mĩ phẩm thay mẹ chồng.
Đang lúc cô bị cửa hàng làm cho đầu óc choáng váng, không thể quyết định mua cái gì, lại đột nhiên nghe được một âm thanh --
“Em là...... Khang Đóa Hinh?”
Cô hoang mang ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông trước mặt thì kinh ngạc.
Bộ dạng đối phương cũng không tệ lắm, có chút quen mắt, nhưng cô thật sự nhớ không nổi đã gặp ở đâu, “Ngại quá, xin hỏi anh là......”
“Thật là em?” Vẻ mặt đối phương vui vẻ, “Trời ạ, đã lâu không gặp, không nghĩ em trở nên xinh đẹp như vậy...... Nhưng làm sao mà em đã quên anh rồi, anh là Vương Trung Duy đây.”
Vương Trung Duy? Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới đem tên này nghĩ tới Trần Phong đã lâu trong trí nhớ gợi ra, “A, anh là đàn anh khóa trên ở trường trung học!”
Thật sự không thể trách cô nghĩ lâu như vậy, đối với cô mà nói trường trung học đã là kiếp trước, đã là chuyện hai mươi năm trước, hơn nữa Vương Trung Duy lớn hơn cô hai tuổi, cô mới chỉ gặp qua anh ta vài lần.
“Em đang đi làm sao? Hay vẫn còn đi học?” Không ngờ đàn em ở trường trung học nay trở nên xinh đẹp như vậy, trong mắt anh ta không che giấu được sự tán thưởng.
“Trước mắt đang chỉnh sửa bản thảo cho một nhà xuất bản.” Cô nhàn nhạt khách sáo, “Không nghĩ gặp đàn anh ở chỗ này, thật khéo.”
“Đương nhiên, chỗ này là của nhà anh.” Vương Trung Duy lập tức nói: “Em muốn mua gì? Anh đưa em đi.”
“Ơ?” Khang Đóa Hinh có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì không có gì lạ, dù sao trường cô học xem như là nửa trường quý tộc, con nhà giàu không ít, “Cám ơn đàn anh, nhưng thật ngại dùng tiền của anh, em tự mua là được rồi.”
Đã không quen, cô cũng không muốn nợ ân tình của người ta, cô lại không thiếu tiền.
“Sao lại khách sáo như vậy?” Vương Trung Duy quay đầu về phía người bán hàng nói: “Cô ấy vừa nhìn gì, gói lại cho cô ấy đi.”
“ Sao em lại không biết xấu hổ vậy được? Em không thể tùy tiện lấy đồ của người khác được.” Cô lấy thẻ tín dụng đưa cho người bán hàng, ý bảo cô ấy giúp cô tính tiền.
“Với đàn anh thì khách sáo cái gì? Anh nhớ trước kia em nhìn anh có thẹn thùng mặt đỏ đâu!”
“Đó là......” Khang Đóa Hinh hơi hơi đỏ mặt.
Ai, bộ dạng Vương Trung Duy vốn đẹp mắt, lại biết cách ăn mặc, nữ sinh trung học nhỏ bé nhìn thấy nam sinh đẹp trai nói chuyện với mình, khó tránh khỏi có vài phần thẹn thùng, nhưng muốn nói có tình cảm thực sự, cũng quá miễn cưỡng rồi.
“Tốt lắm, em đã khăng khăng trả tiền, vậy thì anh sẽ mời em uống tách cà phê!” Vương Trung Duy luôn được phụ nữ hoan nghênh, không cho rằng cô sẽ từ chối, “Nhưng sao em lại mua thục linh cơ làm dưỡng phẩm?”
Anh ta nói một câu ý đồ rõ ràng như vậy, nếu Khang Đóa Hinh còn không hiểu, thì sống quá uổng phí hai đời này.
“Cái này không phải là em dùng.” Cô nhíu mày, nghĩ nên làm thế nào không dấu vết từ chối anh ta, lại đột nhiên nhanh trí, “Em muốn mua để tặng mẹ chồng. Ngại quá, đàn anh, chỉ sợ hôm nay không tiện uống cà phê với anh, tối nay em còn muốn lấy cái này làm dưỡng phẩm cho mẹ chồng.”
“Em kết hôn rồi?!” Vương Trung Duy ngẩn ra, khó có thể tin, “Làm sao có thể? Em vừa mới tốt nghiệp đại học mà?”
Thời đại nào rồi mà có người kết hôn sớm như vậy?
“Đúng vậy. Em và chồng đã quen nhau từ năm nhất rồi, tốt nghiệp xong thì kết hôn luôn.”
“Anh không tin, nếu không sao em không đeo nhẫn cưới?” Hắn trừng mắt nhìn bàn tay trắng nõn của cô, “Đây là em từ chối lý do của anh, bộ dưỡng phẩm kia thật ra là mua cho mẹ em?”
“Đàn anh à, sức tưởng tượng của anh rất phong phú, em không đeo nhẫn cưới là vì sợ phiền thôi.” Cô thở dài.
Trời sinh cô mơ màng, nếu không cẩn thận để làm mất nhẫn, tuy Đông Luân sẽ không trách cô, nhưng cô sẽ đau lòng chết mất.
Thấy bóng dáng Phương Ngữ Lâm rốt cuộc cũng xuất hiện ở trong đám người, Khang Đóa Hinh vội vàng lấy lại thẻ tín dụng từ chỗ người bán hàng kí tên lên giấy tờ, “Thật có lỗi, em họ em đến đây, em phải đi tìm cô ấy rồi.”
Nói xong, cô cầm lấy dưỡng phẩm, vội vàng giống như chạy nạn đến chỗ Phương Ngữ Lâm.
Vương Trung Duy trừng mắt nhìn bóng lưng giai nhân chạy đi, đây là lần đầu tiên anh ta bị phụ nữ cự tuyệt, ngược lại kích thích tính cách không chịu thua của anh ta.
Khang Đóa Hinh đúng không?
Anh ta cũng biết một chút về cô qua lời bạn bè trung học, lúc tốt nghiệp bọn họ có sổ lưu niệm, tra cách liên lạc của cô rất dẽ, chạy được hòa thượng chứ không chạy được miếu.
Nghĩ đến đây, anh ta mới vừa lòng thu hồi tầm mắt.
“Chị họ, người đàn ông kia là ai thế, hình như vẫn nhìn chị?” Phương Ngữ Lâm tò mò liên quay đầu liên tục.
“Không biết, có thể là nhận sai người.” Mặt Khang Đóa Hinh không chút thay đổi nói.
“Thật không?” Cô nghi ngờ, “Người kia rất tuấn tú nhé! Chị thật sự không biết?”
“Anh ta có đẹp trai hay không liên quan gì đến chị?” Khang Đóa Hinh có chút bất lực.
“Nhiều hiểu biết về soái ca, luôn có lợi.” Phương Ngữ Lâm cười hì hì nói.
“Chị là phụ nữ đã kết hôn.” Nhưng cô cũng sống lâu mười năm, sao so với em họ còn có sự khác nhau ?
“Ai nha, kết hôn thì vẫn có thể thưởng thức soái ca thôi! Nói sau, chị không thích cũng không sau, có thể giới thiệu cho em, em rất thiếu.”
“Em cái cô nhỏ này......”
“Cái gì đây, em cũng chỉ ít hơn chị mấy tháng thôi?” Phương Ngữ Lâm hừ hừ.
Hai người vừa cười đùa, vừa ra khỏi bách hóa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quay Về Tuổi 17
Chương 8
Chương 8