Chiếc xe jeep đi qua huyện Hướng Dương,cho Tiêu Kiếm xuống, không hề dừng lại, chạy thẳng lên huyện thành.
Cậu Bảy hỏi tôi đi tìm ai, tôi chỉ nói ba chữ.
“Châu tiên sinh”
Mạnh Túc Tiến đã ác ý như vậy, tôi không có ý định đối đầu với anh ta. Tiểu tử nhà ngươi muốn chơi, thế thì tốt, bổn nha nội này chơi đến cùng với ngươi. Bà nhà nó, huyện Hướng Dương không quản được huyện Thanh An, chẳng nhẽ tỉnh N cũng không quản được?
Cậu Bảy vốn đang vô cùng lo lắng không yên, nhưng khi nghe tôi nói tới mấy chữ này, trong lòng cũng có chút an tâm lại.
“ Đúng, sao ta lại không nghĩ tới chứ?”
Tôi cười, không nói thêm, dựa lưng vào sau ghế, nhắm mắt lại.
Tối hôm qua ngủ muộn quá, đi xe đường dài càng mệt hơn, phải tranh thủ thời gian ngủ một chút. Mới một chút mà cậu Bảy và Lâm Hải Nhân đã gáy được rồi. Chỉ khổ cho Châu Hậu Quần, may mà anh ta sức trẻ, laị là lính, thân thể dẻo dai nên chịu được, đến được trường Đảng đã rất muộn rồi.
Tôi chưa từng muộn thế này mà tới thăm tiên sinh, sợ muộn thế này tiên sinh đã ngủ rồi, bây giờ tạm thời cứ nghỉ tạm tại nhà nghỉ của trường Đảng đã. Cậu Bảy lúc nào cũng đem theo thư giới thiệu của nhà máy linh kiện, nghỉ tại đây cũng không thành vấn đề.
Qui cách của phòng tiếp đón tại trường Đảng đương nhiên tốt hơn tại huyện Hướng Dương rồi, tiền thuê cũng đắt hơn, phòng đơn cũng 5 đồng một đêm, phòng đôi là 6 đồng. cậu Bảy vốn là đặt hai phòng đôi, tôi mỉm cười, đổi một phòng đôi thành hai phòng đơn.
Tôi đã không quen ở cùng phòng với người khác rồi.
Đương nhiên, đây là không quen cùng phòng với đàn ông. Trước đây khi đi làm, cũng làm chủ quản, phòng ở cũng là ở phòng đơn. Cậu Bảy tuy có chút xót tiền, nhưng vẫn nghe theo lời mà đổi phòng. Kết quả là khi nhân viên mở phòng, cậu liền cảm thấy vô cùng sửng sốt. Trên giường là chiếc ga trắng sạch sẽ, tivi 14inch, bên ngoài còn có phòng vệ sinh. Quả nhiên giống như quảng cáo của của loại dầu lạc nào đó trước đây. Đắt cũng có lý thôi.
Hôm nay đàm phán thất bại với Mạnh Túc Tiến. Lâm Hải Nhân vốn vô cùng lo lắng. thấy tôi trực tiếp cho xe tới tỉnh thành. Tuy không biết là cầu cứu thần thành phương nào. Nhưng thấy thần thái của tôi bình tĩnh. Vững chắc như núi. Vô thức sự tự tin đã tăng lên không ít. Anh Hắc Tử lúc đầu có quan hệ với Tuấn thiếu gia, thật sự là không tồi.
Anh ta đi theo Hắc Tử đi tiêu thụ mấy tháng nay, cũng coi như đã thấy một chút về cảnh đời, nhưng những nơi cao sang như nhà nghỉ của trường Đảng này, lại là lần đầu tiên bước vào, trong lòng có chút kích động, lại có thể đề nghị đánh vài ván bài, đặt cược chút tiền coi như trò tiêu khiển trong chốc lát.
Trước đây khi là dân làm công ăn lương, trò giải trí rất ít, đặt cược tiền cũng coi như là một trong những sở thích của tôi, sau khi trải qua rồi, bận rộn với việc trợ giúp cho cha và Nghiêm Ngọc Thành lên chức, bận rộn kiếm tiền cho nhà máy, thì cái sở thích này cũng dần dần mất đi. Nghe Lâm Hải Nhân nhắc tới cái trò này, cảm hứng lại trở về. Chớp mắt cái dáng vẻ mệt mỏi của Châu Hậu Quần được thay thế bằng nụ cười thích thú.
“ Tắm giặt đi ngủ đi”
Tôi dùng mấy câu lưu hành trên mạng của thế hệ sau nói với Lâm Hải Nhân.
Đại Hải béo chớp chớp mắt nhìn, không còn cách nào khác. Lão đại vẫn còn trong ngục, mình lại vui vẻ ngồi đây chơi bài thế này thật sự cũng có chút không thỏa đáng.
Kì thực sau khi cậu Bảy và Châu Hậu Quần ngủ rồi, tôi cũng không thể ngủ được, Đại Hải cũng không thể ngủ được---vẫn còn có 1 tài liệu cần viết.
Đã đến tỉnh thành cáo trạng, tài liệu cũng cần chuẩn bị một chút, nếu không thì lại nhờ tiên sinh cầm bút viết sao?
Dựa vào những điều tối hôm qua Lâm Hải Nhân nói, tôi vừa nghe vừa viết, thay đổi một chút, làm rõ một chút, cũng phải ngồi viết tới hơn hai giờ, tài liệu 1 phần 3-4 ngàn chữ cũng coi như là ổn rồi.
Nếu như hôm nay trên xe không chợp mắt một chút, thì thật sự không thể trụ nổi nữa.
Sáu giờ sáng tỉnh dậy, đã thành thói quen như vậy rồi, cho dù ở đâu thì cũng như vậy cả, sư phụ không có ở đây, tự mình cũng có thể luyện tập. Những nhân viên của nhà nghỉ này nhìn thấy đứa trẻ con này một mình thức dậy luyện tập, đều nhếch miệng cười, cảm thấy rất kì lạ.
Đợi sau khi tập thể dục, tắm giặt xong xuôi. Mấy người cậu Bảy mới lần lượt thức giấc. Trước đó không lâu gọi điện cho tiên sinh, thì được biết tiên sinh đã được đề bạt lên chức phó hiệu trưởng của trường Đảng tỉnh rồi, cấp hành chính được điều đến làm việc tại chính sảnh, nhưng tạm thời vẫn chưa có thêm “ Thường Vụ”. Haha, tiên sinh sửa lại án xử sai, thì ngay lập tức con đường làm quan hanh thông.
Đây cũng là vì sức tàn phá của đại cách mạng quá lớn, rất nhiều cán bộ kì cựu tuy đã sửa lại án xử sai, nhưng thân phận cũng không có thay đổi gì so với trước đó. Tiên sinh năm nay 52 tuổi, làm đến cái vị trí này tại tỉnh thành, lại cũng chính là lúc sức lực dồi dào, trình độ lại cao. Thuận lợi thăng quan tiến chức cũng là điều dễ hiểu.
Tôi đang đi trên con đường dẫn tới nhà tiên sinh, đột nhiên có cách nghĩ kì quặc, nếu như tiên sinh có thể tiến thêm một bước nữa, trên cái chức phó hiệu trưởng hoặc làm một người nắm trong tay thực quyền tại một nơi bên ngoài, điều này cũng không phải tốt sao? ừm, việc này cũng không phải không thể thực hiện được. Cha không phải là từ vị trí của một kỹ sư mà làm lên tới được chức chủ nhiệm của một huyện hay sao? Không phải vượt qua mọi giới hạn mà thăng tiến sao?hay không phải có đứa con có thể liệu trước mọi việc giúp đỡ hay sao chứ!
Biết đâu cách này khi áp dụng với tiên sinh cũng có tác dụng. Tôi càng nghĩ càng cảm thấy có hứng thú, thậm chí còn lẩm nhẩm hát nữa.
“ Tiểu Tuấn”
Là giọng nói vui mừng của Châu tiên sinh.
Ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy tiên sinh đang mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn mầu xanh thẫm, xách theo một chiếc túi công sự, đang đứng ở cửa chính, khuôn mặt rạng rỡ nhìn tôi.
Thật xấu hổ, tôi chỉ chú ý tới làm thế nào để mở rộng con đường công danh cho tiên sinh, cho nên không để ý rằng tiên sinh đã trông thấy tôi rồi.
“ Bác....”
Tôi vui mừng gọi bác, chạy lại phía đó. Nói thật, sau khi trải qua nhiều việc, chỉ có duy nhất trước mặt của ông bà ngoại và trước mặt của tiên sinh và sư mẫu, tôi mới thực sự có tính cách của một đứa trẻ., không có họ, cả con đường mà 40 năm đời người của tôi, họ khá lớn tuổi so với tôi, bất luận là tiền thế hay hiện tại, đều là những tiền bối danh tiếng đúng với thực tế.
Khi so sánh thì tâm lý tuổi tác của Nghiêm Ngọc Thành và cha, chỉ tương đương với tôi mà thôi. Do đó khi càng tiếp xúc nhiều, tôi thường dùng cái thái độ của những người ngang hàng để nói chuyện vơi họ.
“ Bà nó, nhanh ra đây đi, tiểu Tuấn đến đây này...”
Châu tiên sinh không vội vàng nói chuyện với tôi mà liền gọi với vào trong nhà cho sư mẫu. Thật không thể tưởng tượng được trong những ngày tháng qua sư mẫu đã nhớ tôi như thế nào.
“A, tiểu Tuấn đến rồi, ở đâu thế...”
Sư mẫu vội vàng chạy ra mở cửa, chạy ra, thấy tôi hai mắt như ngời sáng. Tôi thì không lỡ làm cho sư mẫu buồn cho nên liền ở lại chơi mấy hôm.
“Sư mẫu, thật trẻ trung xinh đẹp, trẻ hơn bác nhiều lắm đó..”
Tôi cười hi hi nói vui.
“ Đứa trẻ này..”
Sư mẫu liền mỉm cười.
“Được đó, tiểu Tuấn, cháu lại châm chọc bác cơ à?”
Tiên sinh hiền từ nói.
“ Bác cũng rất trẻ ạ, sang năm lại tiến thêm một bước nữa, thì xem như là cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh trẻ tuổi nhất rồi.”
Tôi liền tiện đây nhắc khéo tới cái vấn đề mình đã tính trước.
“ Đừng ăn nói lung tung!”
Tiên sinh trầm giọng xuống, dạy bảo tôi.
Tại trường Đảng này, được gọi là cái cây đại cổ thụ rồi, nhưng những kẻ rèm pha thì ở chỗ nào cũng có, cần tránh những lời này bay ra bên ngoài.
Lúc này cậu Bảy bước vào, mỉm cười, vô cùng vui mừng, nói: “ Châu tiên sinh....Châu sư mẫu...”
"A, là Thành Thắng mà, sao lại tới đây thế này...ưm, lại còn có thêm mấy vị khách nữa, nào vào đây, mau vào trong ngồi đi...”
Trong Liễu Gia Sơn, cậu Bảy là đại đội trưởng của đại đội Liễu Gia Sơn, cũng có quen biết với tiên sinh. Trước đây tiên sinh là “Châu người điên”, bây giờ đã thành cán bộ cao nhất của công xã Hồng Kì, cậu Bảy đương nhiên cũng cẩn trọng một chút. Châu Hậu Quần càng không càn nói gì, cẩn thận xem xét, anh ta tuy là người của đại đội Liễu Gia Sơn nhưng kì thực với Ma Đường Loan của Châu gia mới là cùng họ hàng, dựa theo thứ tự của dòng tộc anh ta, thì đáng là ông.
“Bác, hôm nay không phải đi làm sao ạ”
Vừa vào đến phòng chưa kịp ngồi xuống tôi đã liền hỏi bác ngay.
“ Haha, đi làm đương nhiên vẫn phải đi, nhưng mọi người tới đây, đi muộn một chút cũng không sao”
Người từ dưới quê lên thăm, tiên sinh vô cùng vui mừng.
“ Bác, thư ký và lái xe của bác đâu, sao không đưa bác đi làm?”
Tiên sinh bây giờ là cán bộ của cấp chính phòng , dựa theo quy định thì sẽ có thư kí và lái xe tới đón đi làm.
“Thì đang làm ở văn phòng, phiền thư kí và lái xe làm gì chứ? Cháu nghĩ bác của cháu quan liêu thế sao?”tiên sinh cười mắng.
“Đây không phải vấn đề phiền hay không phiền, đây là cái cần có của kỉ luật chốn quan trường. Bác bây giờ đã làm chức vụ này rồi, nếu như giống như trước kia, thì gọi gì là làm quan nữa, coi như chỉ đi bộ vài bước, đều cần kiệu lớn tám người khiêng. Hồ Đồ Hộ nói rất đúng, tất cả mọi việc cần nghiêm chỉnh thì mới lập thành thể thống được.!” Tôi đưa ra những lời nói trong “Phạm tiến trung cử.”, tiếp tục giảng giải.
“ Cháu nhỏ tuổi, lại có cách giảng giải như thế này. Sau này mà làm quan thật, vẫn cứ như thế này ư?”
Tiên sinh nhằm vào tôi, cố ý lên mặt dạy bảo.
“ Haha, bác, cháu nếu như thật sự làm quan, thì sẽ làm một vị quan vì nhân dân, quan tốt giải quyết những công việc chung, không thể che dấu cho con cháu trong nhà, đi làm những chuyện xấu xa đâu....”
Tôi tiện thể nhắc tới vấn đề này luôn, chuẩn bị nhắc tới hai cha con nhà Mạnh Vũ Hàn này.
“ Tiểu Tuấn, cháu có ý gì thế?”
Tiên sinh thật nhanh trí, lập tức hiểu được ý trong lời nói của tôi, thu lại nụ cười, nghiêm mặt hỏi.
Tôi cũng không nhiều lời, hai tay đưa cho tiên sinh tập tài liệu tối qua đã viết.
Tiên sinh nhận lấy nó, từ từ xem. Đây là thói quen của tiên sinh, xem cái gì khi xem lần đầu tiên thì rất cẩn thận, nếu như tốt, sau khi xem qua, nhắm mắt trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi lại xem thêm lần nữa.
Những người tri thức làm những việc có liên quan tới học vấn, đều làm cẩn thận như thế này.
Chưa đọc được 1 nửa, tiên sinh đã chau mày, càng xem về sau, càng chau mày như một chữ “ Xuyên”. Nhưng tiên sinh kiềm chế rất tốt, không dễ dàng tức giận. Quả nhiên sau khi xem qua 1 lượt, mắt nhắm lại trầm ngâm một lát, lại bắt đầu đọc cẩn thận thêm lần nữa từ đầu tới cuối. Mọi người không ai dám thở mạnh, khi sư mẫu mang trà và hạt dưa lên cho mọi người, cũng rất cẩn thận, không dám phát ra tiếng động mạnh.
“Tiểu Tuấn, tình hình thế nào?”
Tiên sinh xem xong lần thứ hai, từ từ hỏi.
“Sự thực là hôm qua chúng cháu từ huyện thanh an tới...”
Tôi lại tường thuật lại câu chuyện hôm qua cho tiên sinh nghe, không có chút dấu giếm.
“ Hồ đồ!”
Tiên sinh đương nhiên không vui.
"Cái bọn hỗn láo này, những kẻ cặn bã của xã hội, tại sao cháu không lập tức báo cáo ngay cho ủy ban huyện thanh an, còn tự mình nói chuyện với chúng? Thật là hồ đồ!”
Tôi chỉ biết ngượng cười.
Cách nghĩ của tiên sinh không phải chính thống bình thường, 8 năm bên dưới ma đường loan, cũng.chưa từng sửa sai tình hình thưc tế. tiên sinh nắm những chuyện liên quan tới đại cục có tình có lý. Nhưng khi nhắc tới những tình tiết vấn đề liên quan tới huyện thành, thì khó tránh có chút tư tưởng chủ nghĩa hóa.
“Bác, cách báo cáo cho ủy ban huyện Thanh An thật sự không hữu dụng, cục công an đưa ra những tài liệu có lợi cho Mạnh Túc Tiến, Hắc Tử....không, Nhan Hải Quân sẽ trở thành lưu manh đi trọc ghẹo con gái, còn Mạnh Túc Tiến thì lại thành anh hung hiệp nghĩa”
“ Nói hồ đồ, những cán bộ của ủy ban huyện, chẳng nhẽ lại có thể hồ đồ như vậy, đổi đen thành trắng sao?”
Tôi gãi gãi đầu, trước khi tới đây tôi không lường trước được tiên sinh lại “ Bảo thủ” như vậy!
Bây giờ tranh cãi với tiên sinh ủy ban Thanh An xử lý việc có công bằng nghiêm minh hay không, nếu như dựa vào những ý kiến của tiên sinh chuyển tài liệu này tới chỗ của huyện Thanh An thì sự việc phải tới 8-9 phần là sẽ hỏng ngay.
Không nói tới những người khác, người ta sẽ giữ Hắc Tử trong đó mấy tháng, chắc chắn anh ra sẽ phải chịu khổ cực rồi. Không khéo còn không thể chịu được lại nhận tội. Lại đúng như ý của cha con nhà mạnh vũ hàn và Mạnh Túc Tiến, khi thả ra thì là một Hắc Tử nửa sống nửa chết cũng nên, điều này tôi không hề muốn.
Trên quan điểm này, mục tiêu của tôi đã rõ ràng, đầu tiên là phải cứu Hắc Tử, sau đó mới đến giải quyết Mạnh Túc Tiến.
Việc này có liên quan tới anh ta, còn có những việc sau đó nữa, chỉ cần có lòng nhẫn nhịn, cơ hội nhất định sẽ tới. Hắc Tử lại chỉ có 1 mà thôi, nếu như người mất rồi thì những tính toán để làm gì.
Cái này cần làm cẩn thận tuyệt nhiên không thể làm sai.
“ Bác, bây giờ cái quan trọng là không có chứng cứ ạ, cái cô gái bị chọc ghẹo đó thạch tú lệ, là người của thanh an. Cháu sợ không thể ra làm chứng.”
“Đúng vậy, Châu tiên sinh, đối phương là phó thư kí của ủy ban huyện thanh an, người bình thường không dám đối đầu với họ đâu”
Cậu Bảy đứng bên cạnh nói.
Tiên sinh tuy” Bảo thủ”, nhưng tuyệt đối không hề ngốc, sau khi suy nghĩ một hồi, cảm thấy tôi và cậu Bảy nói cũng có lý, liền gật đầu, nói: “Thế ý của mọi người thì nên làm như thế nào?”
“Rất đơn giản, cứ dựa vào thực tế làm chứng cứ, dựa vào pháp luật mà giải quyết.!”
Tôi không hề do dự trả lời ngay lập tức.
“Câu này nói rất đúng!”
Tiên sinh gật đầu đồng ý.
Sư mẫu thì nhìn tôi, cười nhìn như thế nào cũng không đủ.
Tiên sinh và sư mẫu không có con, ba năm cuối sống ở huyện Hướng Dương, tôi thật sự đã đem đến rất nhiều niềm vui cho họ. Trong lòng của sư mẫu, tôi thật sự giống như đứa con độc nhất của họ.
“Nhưng, bác, nói thì dễ làm mới khó. Dựa vào những chứng cứ của cục công an huyện thanh an, sợ là có chút khó khăn. Hôm qua bọn họ đã định tội cho ...Hải Quân rồi.”
Tiên sinh có chút tức giận, “ Hừm’lên một tiếng.
“ Cục công an huyện Thanh An đã không thể điều tra làm rõ, thì để người có thể điều tra đi làm vậy.”
Nghe tiên sinh nói như vậy, tôi có cảm giác vui trong lòng.
“ Bác, có thể tìm được người như vậy sao?”
Vì châu tiên sinh là hiệu phó trường Đảngnên không thể trực tiếp chỉ huy người của cơ quan. Tiên sinh lại “Hừm” một tiếng, lần này là không bằng lòng với tôi. Làm sao, cháu dám xem thường ta chỉ là một thợ dạy học chứ?
Tiên sinh cũng không nói gì, đứng dậy tiến đến chỗ ghế sofa, nhấc điện thoại lên.
“Alô, tiểu Đới à, cậu đi đến lớp bồi dường tìm một học viên tên là Lã Sung, đến nhà tôi một lát.”
“Bác, Lã Sung này là người như thế nào ạ?”
Đợi tiên sinh đặt điện thoại xuống, tôi liền hỏi ngay.
“Anh ta là phó chủ nhiệm của bộ thời sự báo tỉnh, học sinh của đồng sự cũ Triệu Lương Chung của bác.”
Tôi nghe xong vô cùng vui mừng.
Phó chủ nhiệm của bộ thời sự báo tỉnh, tuy chức vụ không cao, nhưng có thể là cấp phó thì quyền lực không hề nhỏ. Thông tin truyền thông khi đó, không nở hoa như sau này, phóng viên đầy đường. Đặc biệt là báo tỉnh, bất cứ một phóng viên thực tập nào đi ra ngoài, đến cơ sở, đều là những nhân vật lớn, là những “ Vị hoàng đế không vương miện” thật sự. Lúc nào đó xuất hiện cái hiện tượng gì minh tinh điện ảnh đánh phóng viên?càng không thể xuất hiện thư kí ủy ban huyện phái cảnh sát phó kinh thành bắt giữ phóng viên đài truyền hình trung ương, trừ khi là vị thư kí ủy ban đó thật sự muốn tự mình tìm tới cái chết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 147: Tỉnh thành cầu viện
Chương 147: Tỉnh thành cầu viện