TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 153: Đại cương thi hành biện pháp chính trị

Giang Hữu Tín có bước đi mới, tôi phải thúc đẩy việc này cho tới cùng, thêm thời gian cho Giang Hữu Tín chuẩn bị, đây cũng là tình cảm của cha và Nghiêm Ngọc Thành giành cho anh ta.

Một thanh niên 24-25 tuổi, hầu như chỉ làm công tác cơ sở, đột nhiên đảm nhiệm thư kí của công xã Hồng Kì, thì cần có chút thời gian chuẩn bị.

Sau khi nhận thông báo chuyển công tác, bộ trưởng tổ chức, ủy ban thường vị huyện ủy Vũ Thu Dương đích thân đưa Giang Hữu Tín đến nhậm chức tại công xã Hồng Kì. Như thế này là đã rất cho anh ta thể diện, những tình hình thông thường, chỉ có những cán bộ cấp chính khoa mới có thể được Vũ bộ trưởng làm thế này. Với tư cách của phó khoa trẻ tuổi như Giang Hữu Tín, ban tổ chức đưa đi như thế này là ngoại lệ.

Xem ra chú ý tới cái thân phận ‘ Giang thư kí”

Thời đại của Vương Bản Thanh, phó chủ nhiệm đầu của ủy ban cách mạng Trịnh Hưng Vân quản lý nhân sự,Vũ Thu Thanh trở thành quân cờ bị vây hãm của Trịnh Hưng Vân, sắp xếp vào cái vị trí bộ trưởng tổ chức, trở thành bộ trưởng tổ chức duy nhất không được xếp vào vị trí lãnh đão của những phó chủ nhiệm của khu vực bảo châu 7 huyện 1 thành phố, cấp hành chính cũng chỉ là cấp phó khoa. Nhưng đến khi Nghiêm Ngọc Thành và cha lên chức, thì anh ta rất nhanh chóng được lên cấp phó huyện.

Vũ Thu Dương vẫn là nợ cha 1 ân tình.

Giang Hữu Tín không chỉ đơn thuần là thư kí của Liễu chủ nhiệm mà còn có thể trở thành con rể của chủ nhiệm. Nhân tiện trả cái ân tình này chắc chắn không bị thiệt thòi.

Ngoài bộ trưởng Vũ ra, cùng tiễn Giang Hữu Tín còn có 1 người, haha, chính là bổn nha nội này.

Dựa vào quan hệ giữa tôi và Giang Hữu Tín, ngày đầu tiên anh ta nhậm chức, bổn nha nội này có thể không đi sao? Ngay cả cái bản báo cáo anh ta diễn thuyết trong buổi lễ nhậm chức cũng là do nha nội này và anh ta gộp lại viết, rồi mới đưa cho cha thẩm định.

Đảng ủy của công xã Hồng Kì có tất cả 7 ủy viên, ngoài Trương Mộc Lâm ra, có 2 bí thư. Vẫn là phó bí thư kiêm chủ nhiệm ủy ban cách mạng công xã Châu Quan Hùng, phó bí thư chuyên trách bên đảng Trần Vĩ, đều là những cán bộ trẻ tuổi nhanh nhẹ khoảng 30 mấy tuổi. Khi Nghiêm Ngọc Thành làm chủ nhiệm tại công xã Hồng Kì, Châu Quan Hùng là phó chủ nhiệm xếp sau cha, Trần Vĩ là sau này được điều đến.

Lần này công xã Hồng Kì có sự thay đổi về người lãnh đạo, lại điều chỉnh đúng không phải “ Thời Kỳ” nữa, nên có chút ngạc nhiên.

Trương Mộc Lâm được điều đên vị trí phó cục trưởng cục thuế mà ai ai cùng ngăm nghe. Cũng là từng nhiều lần thực hiện công tác chuẩn bị với Nghiêm Ngọc Thành và cha. Dựa vào tài năng của Trương Mộc Lâm. Thực sự không xứng đáng với nhiệm vụ quan trọng như thế này. Tuy biết chỉ là cấp phó khoa của cục thuế huyện, nhưng lại có thực quyền. đơn vị phúc lợi lại tốt. Rất nhiều những chủ nhiệm của ủy ban cách mạng ở một vài khu vực khá xa đều tình nguyện giảm danh giá trước “ Chịu thiệt”!

Được điều đến nơi mà ai cũng mong muốn. Có lẽ chỉ có 1 ý ----tất cả có một ý nghĩa—đi theo hai vị Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài. Cho dù là trước đây hay bây giờ cùng đi. Thì chúng tôi cũng không thể quên đồng chí đâu!

Nghiêm Ngọc Thành tuy không đáng chơi cái phương thức này. Nhưng người trong chốn quan trường. Làm sao lại không làm việc vì bản thân mình chứ?

Nên dùng những mánh khóe nho nhỏ. Cùng lắm khi dùng cái mánh này thì bóp chặt cái mũi của mình lại là được.

Trương Mộc Lâm vô cùng đắc ý, thích thú vô hạn. Chỉ đợi Giang Hữu Tín nhanh chóng đến để giao nhận. Đích thân đưa vợ và con nhanh chóng để đón nhận những ngày tháng “ Người trong thành”

Nhưng Châu Ngụy Hùng và Trần Vĩ hai người này lại khó tránh trong lòng có chút bực tức, oán thầm. Đặc biệt là Châu Ngụy Hùng. Làm việc tại công xã Hồng Kì lâu năm như vậy. Những tưởng mình có thể thuận lợi mà tiến bước. Tiếp nhận vị tri của Trương Mộc Lâm. Thật không ngờ bị thư kí của Liễu chủ nhiệm lẫng tay trên mất.

Hêng, thì ra Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài cũng đều là những “ Hôn quan”!

Cần xem xem cái tên trẻ tuổi Giang Hữu Tín này là “ Thợ dạy học”, rốt cuộc có khả năng gì. Nếu như anh là sơn đỏ thêu gối, chỉ dựa vào cái mặt trắng nhỏ làm cho cha con gái Liễu chủ nhiệm vui vẻ, thì không cần trách tôi Châu Ngụy Hùng không phù hợp!

Anh cho rằng công tác cơ sở dễ làm như vậy sao?

Cái làm cho Trần Vĩ không vui, cŨng giống như cái làm cho Châu Ngụy Quân không thoải mái vậy. Nếu như Châu Ngụy Quân có thể thuận lợi tiến thêm 1 bước, không phải anh ta càng có cơ hội tiếp cận gần hơn nữa với cái vị trí chủ nhiệm ủy ban cách mạng sao? Giang Hữu Tín này dựa vào cái gì mà và nhảy vào, cản trở “ Con đường thăng tiến” của anh ta!

Với tình hình này, tôi và Giang Hữu Tín sớm đã phân tích vô số lần rồi.

Tất cả mọi người đều đang đợi để trông thấy những năng lực của vị bí thư mới, thì cũng phải để họ trông thấy vậy

Chiếc xe jeep dừng lại ủy ban khu Đài Sơn, đón thêm phó thư kí quản lí tổ chức nhân sự ở đây, cùng đi tới công xã Hồng Kì. Công xã Hồng Kì là trực thuộc khu Đài Sơn, một lãnh đạo nhậm chức ngay cán bộ trưởng Vũ cũng đích thân đến đón, khu Đài Sơn cũng cần thể hiện thái độ coi trọng.

Tại phòng đại hội Công xã Hồng Kì, tất cả những cán bộ công xã sớm đã tập trung tại đây rồi. Trương Mộc Lâm cùng toàn thể ủy viên ủy ban đảng đang đứng bên ngoài chào đón.

“Chào bộ trưởng Vũ, chào bí thư Hoàng, chào bí thư Giang………….”

Trương Mộc Lâm cười híp mắt, cùng với ba người Vũ Thu Thanh bắt tay.

Khó khăn bắt tay, nói khách khí vài câu, sau đó Trương Mộc Lâm dẫn chúng tôi vào bên trong hội trường. Tất cả mọi người trong hội trường đều đứng dậy, vỗ tay. Giang Hữu Tín nhìn 1 lượt, thấy cả bí thư chi bộ đại đội Liễu Gia Sơn có trong đó.

Vốn đã thấy kì lạ, một công xã nhỏ bé như công xã Hồng Kì, lấy đâu ra nhiều cán bộ thế kia, ngay cả bí thư chi bộ đại đội mà Trương Mộc Lâm cũng gọi tới. Không ngờ, Trương Mộc Lâm đã tặng cho Giang Hữu Tín cái thể diện lớn lao như vậy, đây cũng coi như là đáp tạ cái sự hậu ái của Nghiêm Ngọc Thành và cha.

Khi Trương Mộc Lâm đang hăng say nói những câu chào mừng, thì có 1 chiếc xe jeep khác cũng đang từ từ tiến vào phía bên ngoài của hội trường, chiếc xe mở ra, một người mặc chiếc áo màu xám nhạt, quần màu xanh, chân đi giày da, mái tóc ngọn ngàng, từ trên xe bước xuống nhìn xung quanh một lát, rồi mới từ từ đi vào .

Nhân vật đi cá nhân thế này không ai khác chính là Liễu Tuấn tiên sinh.

Tôi xuống xe, lái xe tôi Kiến Trung liền cho xe chạy tới một chỗ ít người trông thấy, lấy bộ sách tiểu thuyết tôi tặng ra, cứ thể ngồi đọc.

Người lái xe này cũng làm việc rấT tốt.

Tôi không cùng đi với Ngô Thu Dương, vì là không muốn gây chú ý với mọi người.

Bố cục của công xã Hồng Kì, tôi đương nhiên rất rõ. Phòng hội nghị có cửa sau, và thường không đóng. Nguyên nhân rất đơn giản, vạn nhất cuộc họp kéo ra quá dài thì một số những cán bộ muốn trốn về cũng không thể cứ đi ra trước mặt lãnh đạo mà về được. Nhưng hội nghị kéo dài 3-4 tiếng cũng là thường có, nhất định cần có cửa giành riêng rồi.

Tôi mở cửa sau, âm thầm chen vào, tìm chỗ bác Năm ngồi cùng, nhưng không gây chú ý cho bất kì ai.

Bác Năm ngẩng đầu nhìn thấy tôi, vui vẻ mỉm cười.

Bác cũng biết Giang Hữu Tín được coi trọng, trong cuộc họp chào mừng nhìn thấy tôi nha nội này, thấy có chút không bình thường. Đứa cháu trai này thật sự không đơn giản, trong huyện xảy ra chuyện đại sự gì cũng có hình bóng của tiểu Tuấn.

Tôi lần bước đi vào, chưa tới mấy phút, thì những lời chúc mừng của Trương Mộc Lâm đã hết, bây giờ là đại biểu Ngô Thu Dương ủy ban huyện tuyên bố quyết định nhậm chức. Trương Mộc Lâm này cũng thật biết điều, biết hôm nay ai là nhân vật chính, nói năng cũng rất cô đọng.

Ngô Thu Dương là một người thận trọng, xưa nay chưa từng nhiều lời. Nghe nói tại ủy ban thường vụ huyện, chỉ cần không đề cấp tới vấn đề nhân sự thì cũng chẳng xem xét thêm vào, không muốn nói thêm 1 chữ. Tất cả chỉ là gật đầu , lắc đầu, giơ tay , không giơ tay biểu đạt ý kiến, ngay cả câu “Vâng” hoặc “ Không” cũng giảm.

Ủy ban thường vụ huyện tôi không có cơ hội tham gia, đây coi như là một lần chứng kiến rồi.

Tuyên bố xong quyết định nhậm chức, Ngô Thu Dương cũng không nói thêm câu nào.

Mọi người yên lặng trong vài giây mới ý thức được Ngô bộ trưởng đã nói xong, liền vội vàng vỗ tay, bác Năm vỗ tay rất to. Lãnh đạo tiếc lời như thế này, thật sự rất ít gặp.

“Các đồng chí, sau đây, mời bí thư Giang lên báo cáo!”

Trương Mộc Lâm nhiệt tình mời.

Bên dưới lại dâng lên 1 trào pháo tay, không nhiệt tình như lúc nãy, cũng coi là tạm được. Ngồi trên chỗ chủ tịch Châu Ngụy Hùng và Trần Vĩ, cũng đang vỗ tay, nếu hy vọng tiếng vỗ tay đó là sự nhiệt tình thì sợ là khó có thể. Chẳng qua khuôn mặt vẫn tràn đầy nụ cười mãn nguyện. Dù sao bộ trưởng Ngô và bí thư Hoàng vẫn đang ở đây, không thể để Giang Hữu Tín vừa đến nhậm chức ngày đầu tiên thì đã để cho các vị lãnh đạo trông thấy cái thấy độ không đoàn kết rồi.

‘ Ngô bộ trưởng, bí thư Hoàng, bí thư Trương, các đông chí , chào mọi người……”

Giang Hữu Tín mở đầu rất bình thường, ngay câu nói đầu tiên đã rất bình thường, cảm ơn tổ chức các lãnh đạo tín nhiệm. Điểm thứ hai cũng chẳng có gì, vẫn là nói về công lao của Trương Mộc Lâm. Dưới sự lãnh đạo của bí thư Trương công xã Hồng Kì, ngày ngày tốt hơn, quần chúng nhân dân an cư lạc nghiệp. Đây cũng là những ý nên có, Trương Mộc Lâm nghe xong mỉm cười, không ngừng gật đầu.

Nhưng cán bộ bên dưới thì có chút thất vọng về trình độ của Giang Hữu Tín, coi anh ta có trình độ cao, cả một bài văn đều là những câu trong hoạt động chính văn của huyện Hướng Dương, còn tràn lan trên báo tỉnh, những tưởng là được nghe nhưng lời làm kinh ngạc vậy mà không ngờ cũng chỉ là những từ ngữ rỗng tếch.

“Sau đây, tôi những công tác tư tưởng sau này của công xã Hồng Kì chúng ta. Đầu tiên là tất cả mọi người đều phải làm ruộng……..”

Giang Hữu Tín vẫn không lo lắng, bình tĩnh nói.

Bên dưới thì hang loạt những lời xì xầm bàn tán.

Lời của bí thư Giang có chút kì lạ. mọi người đều phải làm ruộng, chẳng nhẽ bây giờ tất cả mọi người đều đang ngồi chơi hay sao? Từ sau khi tiến hành chế độ sản xuất khoán, tính tích cực trong lao động của tất cả xã viên đều là từ không thành tăng cao, nhà nhà hộ hộ, đều bỏ ra công sức vào trách công việc của nhà mình, những hiện tượng đi muộn về sớm, thì đã không còn nữa.

Bí thư Hoàng và Trương Mộc Lâm vô cùng kinh ngạc, Châu Ngụy Hùng và Trần Vĩ nhìn nhau, nơi khóe miệng lộ ra nụ cười xem thường.

“Mọi người có thể cảm thấy những câu nói này có chút vấn đề. Kì thực nói trắng là cũng rất đơn giản, ý của tôi là không những thanh niên làm ruộng, mà ngay cả người già phụ nữ thậm chí trẻ em sau khi nghỉ học cũng phải làm ruộng ,Làm cái gì chứ? Tập trung phát triển nghề nuôi trồng thủy sản, nghề trồng cây và các nghề phụ gia đình khác !”

À à, thì ra là như thế!

Đây đều là những điều tôi và Giang Hữu Tín đã bàn bạc, sau khi anh ta nhậm chức đây chính là động tác đầu tiên.

Dựa vào những kinh nghiệm trước đây, sau khi thực hiện chế độ trách nhiệm sản xuất, thật sự là sản lượng lương thực đã tăng lên rất nhiều, mở rộng những cái mà đại bộ phận quần chúng nhân dân đều có thể ăn no bụng, nhiệm vụ chưng thu lương thực cũng có thể thuận lợi hoàn thành. Nhưng những vấn đề này cũng không thể dễ dàng coi thường, trừ khi mức độ cao của các vấn đề quyền sử dụng đất, cái đặc biệt hơn là giá cả lương thực giảm, nông dân thu thập không cao. Hạng mục về yêu cần phân bón và thuốc nông nghiệp, chính là cái đã vấn đề khó khăn với những cán bộ cơ sở và quần chúng xã viên.

Rất rõ ràng, chỉ dựa vào việc bán lương thực thì không thể giải quyết vấn đề. Sản lượng lương thực càng cao, giá cả lại giảm rất nhanh, tình hình “ Lương thực rẻ hại nông dân” là không thể tránh khỏi. Chỉ dựa thêm trợ cấp tài chính thì không có cách giải quyết.

Do đó, trước đó cần phát triển trồng cây và nuôi trồng thủy sản, thì là nhiệm vụ cấp bách hiện nay.

Từ khi Nghiêm Ngọc Thành và cha làm chính trị, thu nhập tài chính của Huyện Hướng Dương đã tăng nhiều, không thấp như trước đây, kiến thiết căn bản có lẽ là một nghèo hai trắng (công nông nghiệp và khoa học kỹ thuật kém phát triển) thu nhập tài chính càng tăng, nhưng những nơi cần tiêu tiền cũng rất nhiều.

Vì việc cần làm bây giờ quá nhiều, chỉ tranh thủ được ít thời gian.

Khi tôi và Giang Hữu Tín thương lượng bàn bạc, căn bản không dự định nhắc tới vấn đề tài chính của huyện. cha đã quá nhiều việc khó khăn rồi, làm con cái, chẳng nhẽ lại đổ thêm dầu vào lửa? chỉ có thể dựa vào những con đường đang có để mở ra 1 con đường khác thôi.

“ Nhà nhà hộ hộ đều cần nuôi lợn, gà, các loại.., còn thếm nuôi dê, nuôi bò….sang năm cấy lúa cấy mạ, mở rộng toàn công xã về việc trồng mạ nuôi cá. Việc này, các ban ngành công xã và các đại đội đều cần coi trọng. Trách nhiệm xã viên của công xã, đều cần năm vững một đến hai đại đội, với tư cách điểm liên hệ của mình, bí thư chi bộ đại đội trưởng của công xã và các đại đội kí kết trách nhiệm, xác định nhiệm vụ, rõ ràng trách nhiệm. hoàn thành nhiệm vụ hoặc là hoàn thành nhiệm vụ trước hạn, không hoàn thành nhiệm vụ, nên nhường cho người có năng lực làm, nếu như nhiệm vụ toàn công xã không hoàn thành, tôi sẽ thôi không làm chức bí thư này nữa!

Giọng của Giang Hữu Tín vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút bực tức nào, nhưng tất cả mọi người đều nghe rất chú ý.

Trước mặt của bộ trưởng bộ tổ chức Ngô nói ra “ Nhường vị” hai chữ này, thì vị bí thư mới này, vẫn thật sự không đánh bóng những ngày tháng tới.

“Bộp bộp bộp…”

Trên phía bàn chủ tịch đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, nhưng lại là tiếng vỗ tay từ phía của Ngô Thu Dương.

Im lặng trong phút chốc, cả khán phòng cùng vang lên tiếng vỗ tay.

“Các đồng chí, đã nói không có nông dân thì không ổn định, không có công nhân thì không giảu có. Nghiệp trồng cây và nuôi trồng thủy sản đương nhiên cần có sự phát triển mạnh, sự phát triển của doanh nghiệp tập thể và cá nhân cũng là một trong những hạng mục quan trọng…”

Đợi cho những tiếng vỗ tay lặng lại, Giang Hữu Tín uống ngụm nước, nói ra điều thứ hai trong đại cương thiết lập chính trị.

Tôi kéo tay áo bác Năm, đưa cho bác tờ giấy. Bác Năm mở ra xem, mỉm cười gật đầu, đột nhiên giơ tay.

“Bí thư chi bộ Tấn Văn, có lời muốn nói”

Bác Năm đến nhà tôi rất nhiều lần, Giang Hữu Tín cũng quen biết, mỉm cười nói.

“Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của bí thư Gang, cần đẩy mạnh phát triển doanh nghiệp, tập thể và xã viên quần chúng mới có thể nhanh chóng giàu lên được. với điểm thứ 1 mà Giang bí thư vừa nói, đẩy mạnh phát triển nuôi trồng thủy sản, tôi giơ hai tay đồng ý. Liễu Gia Sơn của chúng ta, sang năm tiếp tục xây dựng thêm một công xưởng thức ăn gia súc, chuyên sản xuất thức ăn cho lợn gà…”

Giang Hữu Tín nhìn sang nha nội người ngồi bên cạnh bác Năm, nhẹ nhàng gật đầu hiểu ý.

“Nói rất hay, bí thư chi bộ Tấn Văn, tôi thay mặt ủy ban cách mạng và ủy ban đảng, chân thành cảm ơn những thành ý cao cả đó!”

Ngô Thu Dương lại lần nữa vỗ tay.

Việc này, ngay cả Châu Ngụy Hùng và Trần Vĩ vốn tỏ ra thái độ không đáng nơi khóe miệng cũng cùng vỗ tay rất nhiệt tình.

“Tôi cần nói điểm thứ 3, chính là sưa đường. muốn giàu, trước tiên phải sửa đường…”

Ha, thật không hổ thẹn là Giang bí thư thành phần tri thức lớn ở bên cạnh chủ nhiễm Liễu nhiều năm, nói cái gì cũng ra cái ấy. Nhưng , mọi người vẫn tỏ ra 1 điểm nghi ngờ.

Sửa đường?

Thế cái để sử đó chính là dùng tiền!

Vì có trong tay máy nhà máy của huyện Hướng Dương, tình hình tài chính của công xã Hồng Kì tốt hơn những công xã khác, nhưng cũng còn khá xa để đạt trình độ giàu có nhiều tiền để tu sửa đường.

‘ Tôi biết sửa đường là một hạng mục cần rất nhiều tiền, nhưng cho dù có khó hơn nữa. từ nay về sau tài chính của công xã cần tiết kiệm triệt để, không nên tiêu thì kiên quyết không tiêu, tranh thủ trong thời gian 3 năm, cần làm xong đường công, thôn nối thôn, cho dù sợ không có tiền sửa thành đường xi-măng, đường nhựa thì cũng phải sửa thành đường đá, đường máy cày, kiểu gì cũng phải sửa cho được. Chỉ có đường thông, những thứ chúng ta sản xuất mới có thể vận chuyển đi được, sản phẩm bên ngoài mới có thể vào được. Đây chính là đại sự cần làm ngay, nhất định phải làm cho tốt!”

Giang Hữu Tín nói như đinh đóng cột, không một chút do dự.

Nhìn Châu Ngụy Quần và Trần Vĩ kinh ngạc, tôi biết, cái uy này đã lập được lên!

Đọc truyện chữ Full