Hiệu quả cách âm của cửa hàng Nhân Dân chỉ xếp vào loại vừa nhưng ít nhất cũng có hiệu quả phòng “ Vách tường có tai” hai bên. Không chút nghi ngờ, tôi triệu tập Trình Tân Kiến và mấy người nữa lại đây. Đương nhiên, còn có cả Mã Văn Tài.
Tôi chỉ gọi Trình Tân Kiến, Hắc Tử và Phương Khuê. Ngay cả Tiêu Kiếm, Đại Hải, và Đại Cương đều không gọi tới. Cái gọi là “ Pháp không truyền cho 6 cái tai” có vài việc vẫn cần khống chế phạm vi 1 chút. Tên tiểu tử Phương Khuê này tuy là đồ ăn hại, nhưng có một ưu điểm mà Trình Tân Kiến và Hắc Tử không có là –anh ta miễn cưỡng cũng có thể xem như là “ Nha nội”, hoặc cũng có thể tiếp cận Mạnh Túc Tiến.
Vì để yên tĩnh làm việc, tôi đánh tiếngi với giám đốc nhà hàng Nhân Dân Tiêu Khánh An cố gắng không cho người ra vào chỗ bên cạnh và đối diện với gian của chúng tôi. ông an gật đầu, thận trọng.
Bây giờ Nghiêm Ngọc Thành đã chuyển công tác lên thành phố Bảo Châu, Tiêu Chí Hùng điều đến khu Phù Dung, chỗ dựa lớn nhất của ông ta đã không còn nữa. Đương nhiên phải nhanh chóng theo “ Liễu thiếu gia” rồi.
Mạnh Vũ Hàn trong cuộc họp đầu tiên tại ủy ban thường vụ huyện đã gặp phải khó khăn, sớm đã truyền khắp huyện Hướng Dương, có lẽ những cán bộ biết sự việc này đều cảm thấy thương xót. Huyện Hướng Dương này, vẫn là thiên hạ của Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, bí thư mới muốn nắm quyền, vẫn còn sớm đó cũng không biết có có cái ngày đó không nữa.
Tôi biết rõ Trình Tân Kiến thèm rượu, cho nên cũng không vội mở lời cứ để ông ta uống vài chén mao đài, ngấm rượu rồi mới nói. Tửu lượng của Hắc Tử và Phương Thích cũng không kém cạnh, thêm bổn nha nội ba người liên thủ, miễn cưỡng có thể uống đến tận cùng với Trình Tân Kiến.
Rượu quá ba tuần, thức ăn quá 5 vị ( mỗi lần đều 2 câu này.ha ha)
“Tiểu Tuấn, có gì sai bảo, cậu cứ nói đi!”
Trình Tân Kiến tửu lượng không tồi, chỉ là uống xong mấy chén thì hai má đã đỏ lên như trái táo đỏ rất đáng yêu. Làm cho người khác dễ hiểu lầm lời nói đó là do ông ta đã say.
Hắc Tử và Phương Khuê đều ngừng uống, cùng nhìn về phía tôi.
Nhưng nhìn chưa được 2 giây. Phương Khuê không nhịn được nữa liền gắp miếng thịt nướng cho vào miệng.
“Mạnh Túc Tiến hôm nay đến cửa hàng bánh mì rồi”
Tôi lãnh đạm nói.
“Mã Văn Tài và anh ta cùng đến, ăn nói hồ đồ với Lương Thiếu Lan, bị Lương Tú Cúc mắng cho 1 trận”
“Bịch” một tiếng, Hắc Tử đập mạnh đôi đũa xuống bàn, tỏ ra rất tức giận.
Mối hận của anh ta và Mạnh Túc Tiến vẫn chưa giải quyết xong. Nếu như không phải Mạnh Túc Tiến ở huyện Thanh An, hơn nữa cha anh ta là Mạnh Vũ Hàn làm quan khá lớn thì dựa vào tính cách của Hắc Tử e rằng không thể dễ dàng tha cho anh ta như vậy.
Đôi tay gắp thức ăn của Phương Khuê có chút run run, sắc mặt cũng thay đổi.
Tôi cười nói: “ Phương Khuê, nếu như anh sợ, bây giờ có thể đi, không ai ngăn anh đâu!
Phương Khuê lập tức cười, nói: “ Anh Tuấn, nói như vậy là xem là người ngoài rồi….”
Trình Tân Kiến biết anh ta sợ, cũng cười khểnh một cái.
“Phương Khuê, nhìn biểu hiện của cậu, cậu sợ cái uy của hắn à! Mạnh Vũ Hàn thì làm sao chứ? Ông ta dù là con rồng lớn mạnh, đến huyện Hướng Dương cũng ngoan ngoãn rồi. Chưa nghe nói tới cuộc họp thường ủy sao, ông ta đã khổ sở như thế nào chứ?”
Phương Khuê xem đó như là lời khuyến khích, lập tức cười theo, nói: “ Tôi không sợ, tôi sợ cái gì?”
Tôi cười nói: “ Mọi người đều là huynh đệ cả, tôi cũng không giấu giếm làm gì nữa. Trêu chọc Mạnh Vũ Hàn tại cuộc họp thường ủy là do cha tôi và bác Nghiêm đó. Làm sao trêu chọc Mạnh Túc Tiến, thì đó là việc của chúng ta rồi.”
“Nói đúng lắm. Cái tên tiểu tử này dám đến huyện Hướng Dương ra oai, cần phải cho nó xem!”
Trình Tân Kiến khí thế phừng phừng.
Hắc Tử là người không nhiều lời, “hừm” một tiếng từ trong mũi. Ánh mắt sáng lên nhìn thái độ của tôi.
“Anh Trình, đánh hắn ta 1 trận, thậm chí đập gãy hai chân hắn, đều không phải việc tôi nghĩ tới”
Tôi nhấc chén rượu uống một ngụm, cái vị cay cay nóng nóng của rượu mao đài chảy vào trong cổ họng làm cho nó như đang nóng dần lên, từ từ nói.
“Thế… cậu còn muốn làm cái gì?”
Trình Tân Kiến không hiểu.
Tôi giơ chén rượu lên, một hơi uống cạn, hít thật sâu.
“Tôi muốn anh ta và cha anh ta, cũng cút khỏi huyện Hướng Dương…”
“Câu này nghe rất hay!”
Hắc Tử“Bộp” một cái, hai chén rượu bị đập mạnh vỡ tan.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vốn cho rằng Hắc Tử chỉ là một người chỉ biết tới những trò dùng vũ lực, bây giờ xem ra anh ta không chỉ là một tay có võ nghệ mà còn có cả khí công nữa. Đây cũng khó trách tại sao mười mấy tên mang theo vũ khí đánh đuổi theo, mà anh ta lại có thể toàn thân mà chạy.
“Cậu nói đi, chúng ta phải làm như thế nào?”
Trình Tân Kiến hỏi.
“Hắc Tử, anh tạm thời gác lại chuyện của công ty Thông Đạt, trở lại con đường cũ. Tôi muốn biết động hướng của Mạnh Túc Tiến mọi lúc, xem anh ta đi lại với những ai…”
Hắc Tử gật đầu.
“Nhưng anh nên nhớ, chỉ là theo sát anh ta, không có việc gì thì không động vào anh ta….đặc biệt là anh, không thể dính vào đó, hiểu chứ?”
“ Hiểu, nếu có động vào hắn, thì sẽ thông báo trước cho cậu.”
“Đúng rồi”
Tôi rất hài lòng với sự nhanh nhạy của Hắc Tử.
"Anh Trình, theo tính toán của tôi thì tên Mạnh Túc Tiến này rất khó đoán, đại đội trị an cũng cần để mắt tới hắn. Giống như Hắc Tử, không được tùy tiện động vào hắn”
Trình Tân Kiến coi như là một trong những người tôi tín nhiệm nhất, cho nên không cần nói vòng vo làm gì.
Trình Tân Kiến cũng gật đầu.
Phương Khuê cũng rất đáng yêu, có chút lo lắng hỏi.
“Cậu quan trọng nhất rồi”
Tôi cười nói.
Phương Khuê lập tức cười tươi cười rạng rỡ, không ngờ được tôi lại có thể đánh giá anh ta cao như vậy.
“ Anh đó, cần thường xuyên qua lại tiếp cận Mạnh Túc Tiến, đưa anh ta đi ăn, đi uốngcần tiền thì đến tìm Hắc Tử….Hắc Tử, tiền ….anh cần dùng bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!”
“á?”
Phương Khuê và Hắc Tử đều cảm thấy rất kinh ngạc.
“Phương Khuê, cần ăn, cần uống,cần tiêu tiền đều không thành vấn đề, nhưng tôi cảnh cáo anh, anh bây giờ là cảnh sát nhân dân, tự mình không thể dính vào trong đó. Cần biết độ dừng, đừng để bước vào quá sâu không thể thoát ra được đâu!”
Phương Khuê tuy là kẻ vô dụng, nhưng khá nhanh nhẹn, cười nói: “Yên tâm đi. Anh Tuấn, tôi biết nên làm gì mà”
Anh ta coi như người nằm vùng nội ứng vậy.
Tôi lại nhấc chén rượu lên uống một ngụm, ánh mắt mơ màng.
Mạnh Túc Tiến có lẽ có nằm mơ cũng không ngờ được, thiên la địa võng nhằm vào anh ta đã được mở ra.
Mạnh Túc Tiến sau khi đến huyện Hướng Dương lần thứ hai gặp phải việc mở cuộc họp bí thư trước khi mở ra cuộc họp toàn ủy ban huyện trong im lặng, là cuộc họp văn phòng bí thư tất cả có 6 người tham gia: Mạnh Vũ Hàn, Liễu Tấn Tài, Đường Hải Thiên, bộ trưởng tổ chức Ngô Thu Dương, thư kí huyện ủy Lã Chấn và thư kí của Mạnh Vũ Hàn Trương Thiếu Quân.
Vì cuộc họp của văn phòng bí thư lần này là bàn bạc về vấn đề điều chỉnh cán bộ , Ngô Thu Dương và Lã Chấn, Trương Thiếu Quân phụ trách ghi chép.
“Lần này mời mọi người tới đây, là cần bàn bạc về vấn đề điều chỉnh cán bộ.”
Mạnh Vũ Hàn cười ha ha.
Mấy ngày nay ông ta đều xuống cơ sở, rám nắng hơn nhiều, nhưng xem ra tinh thần lại khá tốt.
Cha và Đường Hải Thiên liền cười đáp lễ mang tính lịch sự.
Mạnh Vũ Hàn gật đầu với Ngô Thu Dương : “ Mời bộ trưởng Ngô giới thiệu qua về tình hình căn bản của những đồng chí này”
Kì thực Mạnh Vũ Hàn đã lộ rõ ý đề bạt cán bộ với Ngô Thu Dương, Ngô Thu Dương ngay trong đêm đã trao đổi tin tức với cha và Đường Hải Thiên rồi. Tuy là vi phạm quy tắc của tổ chức nhưng không thể không làm.
Ngô Thu Dương tuy là người rất tuân thủ theo nguyên tắc, nhưng thi thoảng cũng vi phạm quy tắc 1 lần, ha ha.
Mấy người đầu tiên, đều là điều chỉnh những cán bộ phó chính khoa và vị trí điều chỉnh cũng không thật quan trọng, căn bản cha và Đường Hải Thiên đều không có ý kiến gì, mỉm cười gật đầu đồng ý.
Mạnh Vũ Hàn như thế đã phát huy được cái trò khôn vặt của mình, đặt lên trên vài người, chủ yếu là chắc chắn sẽ thông qua, cũng là vì tạo cái hòa khí không nên mới đầu đã tạo áp lực.
Trên thực tế, cha và Đường Hải Thiên cũng không dự định để mấy người này bên Mạnh Vũ Hàn. Tuy nói một vài người trong đó có khuyết điểm này khuyết điểm kia, trước đây Nghiêm Ngọc Thành không dùng tới, đã không có liên quan tới cục diện, thì cũng nên cho bí thư ủy ban huyện chút thể diện.
Cái gọi là xiểm nịnh, không phải là lấy hết quyền lực của người ta, làm như thế hoàn toàn không chính thức, cũng không phù hợp với quy cách quan trường. Mạnh Vũ Hàn là do khu vực cử đến, nói rõ quyền vẫn thực sự là của ông ta, sự việc làm quá mức, sẽ rấy lên lòng “ Phẫn uất của quân địch” tại khu vực mà thôi. Cho dù xem như là bí thư long thiết quân khen ngợi cha đi chăng nữa, thì trên phương diện đại nguyên tắc “ Cấp dưới phục tùng cấp trên”, cũng là không thể hàm hồ được.
Nội bộ đảng không cử, vô cùng ngạc nhiên.
Đây là lời của lãnh đạo vĩ đại. Nhưng bè phái là bè phái, xếp hàng là xếp hàng, đại nguyên tắc không thể không xem trọng, đại phương hướng không thể không thống nhất, nếu không thì đã loạn rồi.
“Xét tới đồng chí bí thư ủy ban khu Phù Dung hiện nay tào bách niên, sức khỏe không tốt, thường xuyên phải nhập viện vì bệnh tật, đã ảnh hướng nghiêm trọng tới công tác chính của khu vực này, bí thư mạnh đề nghị điều đồng chí bách niên đảm nhiệm chức vụ phó cục trưởng cục lương thực kiêm bí thư tổ chức đảng, vẫn duy trì cấp chính khoa.”
Ngô Thu Dương chăm chú nói, mắt không nhìn nghiêng đi đâu.
Cha trầm giọng nói : “ Đồng chí Tào Bách Niên sức khỏe yếu là sự thật, thực tế cũng ảnh hưởng nhất định tới công việc, nhưng thái độ làm việc của đồng chí này vẫn còn rất tốt, tận tụy cần cù, điều đến đảm nhiệm công tác tại cục lương thực, thì có phải có chút không thỏa đáng?”
Đường Hải Thiên cũng nói : “ Thật sự là có chút không thỏa đáng”
Mạnh Vũ Hàn không hề tức giận, mỉm cười nói: “ Thế ý kiến của chủ nhiệm Liễu và bí thư Đường thế nào? Điều đến làm vị trí nào thì hợp lý?”
Chỉ cần hai vị đồng ý điều động công tác của bách niên là được rồi, để ở vị trí nào có thể bàn bạc. bí thư khu ủy ban khu Phù Dung, trong nội bộ 1 huyện coi như là quyền cao chức trọng, điều đến ngồi vào vị trí lạnh lẽo đó, như thế khác nào giáng chức lưu đày. Hơn nữa người ta chỉ là sức khỏe không tốt, còn lại thì không phạm sai lầm gì.
Cha nhìn Đường Hải Thiên không nói gì.
Đường Hải Thiên là phó bí thư đảng, thay đổi nhân sự trong nội bộ đảng, cha thường xem trọng ý kiến của ông ta. Trước đây khi Nghiêm Ngọc Thành còn đương chức thì cũng như vậy rồi.
Đường Hải Thiên uống 1 ngụm trà, suy nghĩ đột nhiên nói với Lã Chấn: “Trưởng thư kí Lã, anh thấy để Bách Niên làm phó chỗ anh có được không?”
Bí thư trưởng ủy ban huyện dự thính trong cuộc họp văn phòng bí thư chỉ là thông lệ, Lã Chấn trước nay chưa từng nhiều lời, không ngờ Đường Hải Thiên đột ngột hỏi tới mình, ngạc nhiên một lát vội cười nói: “ Việc thay đổi cán bộ, vẫn là theo sự quyết định của 3 vị, tôi kiên quyết phục tùng!”
Thực tế, thư kí ủy ban huyện chỗ có nhiều chỗ có ít, thêm 1 phó thư kí cũng chẳng ảnh hưởng mấy, Bách Niên điều trở lại huyện, cách sắp xếp này rõ ràng là để ông ta chữa khỏi bệnh, tạm thời cũng không thể đề cập đến vấn đề phân công công tác cho phó trưởng thư kí. Còn sau khi trị khỏi bệnh sẽ sắp xếp công tác mới như thế nào, đến khi đó bàn cũng không muộn. Vì trưởng thư kí huyện là ủy ban thường vụ huyện, cán bộ cấp phó huyện, Bách Niên làm phó cho Lã Chấn cũng đương nhiên, không có bất kì ai cảm thấy bị giáng chức đi đày cả.
Mạnh Vũ Hàn cười nói : “ Trưởng thư kí Lã cũng không tồi đâu, quả nhiên tuân thủ nguyên tắc tổ chức”
Câu nói này nói ra thật không che dấu gì, Lã Chấn gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong, cười ngại ngần.
Cha và Đường Hải Thiên đều nghiêm mặt lại.
Mạnh Vũ Hàn ý thức được mình không nên nói những gì, cười một cách che đậy, nói: “ Tôi thấy ý kiến của bí thư đường rất hay, hãy để đồng chí Bách Niên đảm nhiệm chức phó thư kí trưởng đi”
Ngô Thu Dương ngừng lại vài giây, thấy hai vị phó thư kí không biểu hiện khác gì, thì hắng giọng, nói tiếp: “ Bí thư Mạnh kiến nghị chức bí thư ủy ban đảng khu vực Phù Dung sẽ do phó bí thư hiện nay là Tiêu Minh Thiên đảm nhiệm”
Trong đầu Cha và Đường Hải Thiên lập tức hiện ra hình ảnh beo béo của Tằng Khắc Kỉ, trên mặt có vết sẹo. Vị phó bí thư Tằng này, trước đây là phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng của khu Phù Dung, thuộc người tuyến Vương Bổn Thanh, khả năng lớn nhất là nịnh nọt ngoài ra uống rượu cũng là thế mạnh, những năng lực khác thì cũng không quan trọng.
Vụ án lần trước, người này cũng có liên đới trong đó. Nhưng vấn đề không thật nghiêm trọng, ủy ban kỷ luật huyện có nguyên tắc ” Phạt trước sau trị bệnh cứu người”, chỉ tiến hành cảnh cáo trong nội bộ đảng, để ông ta vượt qua khó khăn, giữ lại cái vị trí phó bí thư ủy ban khu vực, phân quản công tác hậu cần của cơ quan, thống nhất cạnh tranh có thể tiếp tục phát huy thế mạnh uống rượu.
Thử nghĩ 1 khu vực lấy nông nghiệp làm nòng cốt cần quản lý bao nhiêu việc liên quan chứ? Khu vực phân Tằng Khắc Kỉ quản lý hậu cần của cơ quan, tương đương với việc dựa đó mà đứng vững.
Người như thế này, không biết đã dùng những thủ đoạn nịnh nọt gì mà kết giao được với Mạnh Vũ Hàn, lại còn có thể để ông ta tiến cử vào vị trí quan trọng là bí thư ủy ban khu vực nữa?
Lần này cha không trưng cầu ý kiến của Đường Hải Thiên nữa, trực tiếp nói: “ Tôi phản đối”
Khuôn mặt tươi cười của Mạnh Vũ Hàn giảm bớt tươi vui không ít.
Cha không nhìn ông ta, tiếp tục nói: “ Tằng Khắc Kỉ người này, căn bản không làm công tác chính thức, giao cho ông ta cái vị trí quan trọng như vậy của khu vực Phù Dung, thì không được.”
Ngô Thu Dương và Đường Hải Thiên đều coi như là người cùng làm lâu năm với cha, nên hiểu phong cách trong lời nói của cha, một là một, hai là hai, thói quen của cán bộ kỹ thuật, vấn đề quan trọng trước nay không hề do dự hồ đồ, thấy cha nói trực tiếp như vậy, không thấy chút kì lạ nào.
Lã Chấn và Trương Thiếu Quân lại có thay đổi sắc mặt. Tuy thấy là không được, chẳng nhẽ không thể nói uyển chuyển 1 chút, cho Mạnh Vũ Hàn chút thể diện?
Nụ cười trên khuôn mặt của Mạnh Vũ Hàn liền biến mất, nghiêm mặt không nói gì.
“Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Liễu Tấn Tài, Tằng Khắc Kỉ không phù hợp đảm nhiệm lãnh đạo của khu Phù Dung”
Đường Hải Thiên đã thể hiện rõ quan điểm.
Sự việc đã đến nước này, cuộc họp văn phòng bí thư đều không thông qua, Mạnh Vũ Hàn không có thể thể nắm quyền biểu quyết trong cuộc họp thường ủy, như thế 9 phần chỉ có thể là tự mình bôi nhọ mình.
“Tôi đề nghị sẽ do đồng chí Tiêu Minh Thiên đảm nhiệm chức vụ này”
Cha nói.
Tiêu Minh Thiên hiện là phó bí thư khu Phù Dung kiêm bí thư đảng ủy trấn Phù Dung, 30 tuổi, một cán bộ trẻ rất có năng lực.
“Tình hình của đồng chí Tiêu Minh Thiên. Tôi chưa rõ. Tạm thời hoãn đề nghị đã’
Mạnh Vũ Hàn nhìn lạnh lùng, đi ra khỏi phòng họp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 160: Đụng chạm lần thứ hai
Chương 160: Đụng chạm lần thứ hai