Việc này, có cần nói với cha tôi hay không?
Tôi hỏi Giang Hữu Tín đang ngồi đối diện.
Để dụ Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài vào tròng, tôi đã bỏ ra thời gian hơn nửa năm, vận động rất nhiều sức người sức của, đầu tư một khoản tiền lớn đến hàng nghìn, kết quả mà tôi đợi là thế này đây. Ở cả kiếp, tôi chưa từng thiết kế một cái tròng nào lớn đến thế này để đối phó với người khác, áp lực tâm lý không phải là nhỏ. Về mặt bản chất, tôi là loại người lười nhác có cũng được chẳng có cũng xong. Những kinh nghiệm đã trải qua ở kiếp trước, làm cho tôi có ý nghĩ buông xuôi tùy tiện, lần này lại “trù bị tâm lý” kỹ đến thế, thực ra khó nhất không phải là chiến thắng đối phương mà là chiến thắng bản thân mình.
Muốn từ “cây cỏ” có thể biến đổi thành “thiếu gia nhà quan”, không phải thân phận chuyển đổi xong là được, từ thói quen tư duy đến phương thức làm việc đều phải thay đổi, đây cũng là nguyên nhân tôi mời Giang Hữu Tín đến đây bàn việc.
Tôi cần có người khẳng định, có người ủng hộ.
Giang Hữu Tín trầm ngâm một lúc, vẫn chưa trả lời tôi.
Giờ đây hắn là phó bí thư huyện ủy khu Đài Sơn kiêm phó chủ nhiệm Đảng Ủy, cũng đã là người nổi tiếng rồi, vào thời kỳ mẫn cảm, tôi không tiện đi đến Đài Sơn để tìm hắn , chỉ đành gọi Phương Kiến Trung đi đón hắn đến tiệm bánh mỳ của Lương Xảo.
Đây là chỗ ở an toàn nhất của tôi, dù là thương lượng chuyện gì, Xảo Nhi và chị Thiếu Lan đều không nói ra ngoài, Lương Tú Cúc cũng không làm vậy.
Mấy ngày nay vì bắt Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài, cả huyện Hướng Dương đều náo loạn cả lên. Giang Hữu Tín tất nhiên đã biết từ sớm, nhưng không ngờ việc đó có liên quan đến tôi, nên ngay lập tức do dự chưa nói được gì là điều rất dễ hiểu.
“Tôi thấy, chưa cần nói cho chủ nhiệm Liễu ngay.”
Đã trầm tư xong, Giang Hữu Tín chầm chậm cất tiếng.
“Việc này, trước mắt chủ nhiệm Liễu và bí thư Đường đang đứng ở vị trí rất có lợi, ra vào tự do. Nếu nói với họ rồi, thì họ càng nặng nề hơn, nếu không làm tốt thì có thể gây hại nữa...”
Tôi gật đầu.
Thực ra đây cũng là ý kiến của tôi, chỉ là tôi cảm thấy việc lớn như thế này mà lại giấu không nói cho cha biết thì dường như cũng không tốt lắm.
“Tiểu Tuấn, việc này, cậu định thu dọn chiến trường thế nào?”
“Thu dọn chiến trường?” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao phải thu dọn chiến trường? Điều tra bản án thế nào thì xử lý như vậy. Đó đều là việc của cơ quan tư pháp. Dù tôi có muốn can dự đi chăng nữa thì cũng không được.”
“Vậy tốt rồi, để cho cơ quan tư pháp xử lý đi vậy. Chúng ta đứng nhìn là được rồi.”
Tôi cười.
“Chỉ nhìn thôi có lẽ cũng chưa được. Vẫn phải làm một chuyện gì khác nữa, đốt một đám lửa, sắp chuẩn bị mở đại hội Đảng đổi nhiệm kỳ và tuyển cử rồi.”
Câu này mới gọi là đánh vào trọng điểm.
Giang Hữu Tín mặt trầm ngâm, hỏi: “Kế hoạch của cậu là?”
“Tôi muốn đem nội tình việc Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài bị bắt loan báo ra một cách nhanh nhất. Tốt nhất là làm đến độ tất cả mọi người đều biết.”
Điểm cốt yếu của câu này là ở chữ “Nội tình”. Việc Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài bị bắt đã có không ít người biết, nhưng nội tình sự việc thế nào, thì lại tam sao thất bản. Có bản cách sự thật đến hàng dặm. Hầu hết là những người chỉ nghe lời đồn. Sức tồn tại của lời đồn không lâu, phồng lên mấy ngày rồi lại xẹp xuống, dần dần bị người ta đưa vào quên lãng. Nhưng giờ cách đại hội đàng khai mạc còn một tháng, tuyên truyền mấy ngày rồi lại xịt, không đạt được đến hiệu quả tốt nhất, vì thế cần phải tuyên truyền “nội tình mới nhất” ra ngoài, phải không ngừng xuất hiện “điểm nóng”, mọi người mới chú ý đến chuyện này. Nói trắng ra, đó là “thống nhất tuyên truyền và báo cáo”, làm cho sự bất mãn của quần chúng tăng dần lên, đến đại hội Đảng khai mạc là có thể đạt đến cao trào.
Đến lúc đó, Mạnh Vũ Hàn còn đủ tự tin để ngồi trên ghế chủ tịch hay không?
Để ai là bí thư ủy ban huyện? Tôi nghĩ khu nhất định sẽ nghĩ đến việc “dân ý”.
Giang Hữu Tín lại chìm vào suy nghĩ, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ vào bàn. Hắn làm bí thư cho cha hai năm, ngay cả thói quen này cũng là học của cha. Tôi rất nhẫn nại, gắp từng miếng thịt bỏ vào miệng, nhai chầm chậm, không thúc giục hắn .
“Bắt Mạnh Dược Tiến, thả Mã Văn Tài.”
Nghĩ ngợi một lúc lâu, Giang Hữu Tín mới nói được một câu.
Tôi cũng nghĩ, rồi giơ ngón tay cái ra.
Không thể giữ quá nhiều địch, đây là điều thứ nhất, vừa muốn hạ bệ Mạnh Vũ Hàn, lại muốn đuổi Mã Trí Khoan, sướng thì sướng thật đấy, nhưng sợ lãnh đạo huyện bực mình. Làm như vậy, muốn người ta tin rằng đằng sau lưng việc này không có cha hoặc Đường Hải Thiên chẳng bằng khó hơn đi lên giời hay sao? Mấy ông chức to ở trên khu, có ông nào không phải tinh ranh như quỷ? Để giấu được tất cả các ông, làm không cẩn thận mất mặt như chơi, không bằng dồn tất cả lực lượng tập trung vào tấn công Mạnh Dược Tiến.
Thực ra, Mã Trí Khoan làm việc ở huyện Hướng Dương nhiều năm, đã có thâm căn cố đế ở đây, mạng lưới quan hệ vô cùng phức tạp, không giống như Mạnh Vũ Hàn vừa đến không lâu, gốc rễ bám ở đây còn non lắm. Vây quanh ông ta chỉ là một đám người tiểu nhân hám lợi, nếu o ép Mã Trí Khoan quá đáng sợ rằng sẽ phản tác dụng mất.
“Phân hóa ra, đánh từng người một.”
Giang Hữu Tín lại thêm một câu.
Tôi cười: “Đúng là phải làm như vậy, để cho họ chó tự cắn chó, tự đánh lẫn nhau.”
.....
Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài từ khi dính vào vụ này, Mạnh Vũ Hàn và Mã Trí Khoan nhất định không thể cứ để đó mà không giải quyết. Nhưng hai người áp dụng hai phương thức không giống nhau. Giống như chúng tôi đã phân tích, Mạnh Vũ Hàn ở huyện Hướng Dương vẫn chưa có gốc rễ sâu là mấy, bình thường có một đám nịnh nọt vây quanh ông ta. Đến giờ phút quan trọng, mới phát hiện ra tất cả những tên này đều không dựa vào được, không có tác dụng gì cho mình. Hết cách, đành phải đi xin cứu viện ở cấp trên, đến cầu cứu Lưu Văn Cử.
Sự buồn bã của Lưu Văn Cử có thể biết được, không biết chủ nhỏ này của mình rốt cuộc là ăn cơm hay là ăn cỏ. Phải bỏ ra biết bao công sức mới có thể đẩy ông ta lên đến chức bí thư ủy ban cách mạng huyện, không biết dùng bao quan hệ để điều Liễu Tấn Tài đi ba tháng, coi như đã tạo được cơ hội lớn. Khó khăn lắm mới vững được bàn chân của mình ở vị trí đó, ai ngờ đến lúc quan trọng lại lòi ra hai cái án “cờ bạc” và “chơi gái”.
Thật là mất mặt!
Bí thư ủy ban cách mạng huyện và thị của khu Bảo Châu có tám người, chỉ một mình nhà Lão Mạnh mình có nhân tài đến vậy!
Lưu Văn Cử mặc dù chán nản, nhưng bị vợ dùng nước mắt nước mũi thuyết phục một trận, chẳng còn cách nào đành phải đứng ra lo liệu việc này. Ông ta cũng biết rằng, giờ đây người có thể can thiệp vào chuyện này ở huyện Hướng Dương chỉ có Liễu Tấn Tài và Đường Hải Thiên, nhưng đi tìm hai vị này giúp thì còn khó hơn là cởi giầy tự đánh vào mặt mình mấy nhát. Lưu Văn Cử nghĩ đi nghĩ lại, nhấc điện thoại gọi cho ủy viên địa ủy, bí thư ủy ban chính pháp khu kiêm sở trưởng sở công an Mao Ích Nông. Mao Ích Nông là cấp dưới của bạn học cũ Lưu Văn Cử, chẳng lẽ lại không nể mặt mình hay sao?
Mao Ích Nông nhận được điện thoại của Lưu Văn Cử, đầu óc ngay lập tức choáng váng.
Thời điểm mẫn cảm thế này, tất nhiên ông ta không đồng ý tham dự vào sự tranh đấu của huyện. Mặc dù việc này xem ra chỉ là một cái án bình thường, không có biểu hiện gì Liễu Tấn Tài và Đường Hải Thiên tham gia vào đo, nhưng người có thể ngồi lên vị trí bên trên như bí thư Mao này, đầu óc ai chẳng nhanh nhạy vô cùng? Mạnh Vũ Hàn là chú của Lưu Văn Cử, Liễu Tấn Tài mới là ái tướng của Long Thiết Quân, hình như giờ đây Nghiêm Ngọc Thành cũng là ủy viên địa ủy, đắc tội với bên nào đều không mang lại kết quả tốt đẹp!
“Bí thư Lưu, viêc này tôi vẫn chưa biết....Ha ha, tôi gọi điện thoại đi hỏi đã rồi chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Nhưng Lưu Văn Cử đã gọi điện đến rồi, nhất định không thể để việc này trôi qua như vậy được.
Không ngờ, Mao Ích Nông lại cười ha ha nói với ông ta như vậy.
Lưu Văn Cử ngay lập tức thấy không vui, trước kia Mao Ích Nông không có thái độ thế này, dù là gặp mặt hay nói chuyện trong điện thoại, đều tỏ ra rất tôn kính, nhất nhất gọi ông ta là “bí thư Lưu”, rồi còn gọi rất thân thiết nữa kìa. Nhưng nghĩ lại cũng khó trách người ta, giờ đây người ta đã là cán bộ lớn rồi, chẳng lẽ lại giống với đám nhãi nhép hay sao? Hơn nữa bản thân mình đang cầu cạnh người ta, nên thái độ chắc chắn phải khiêm nhường một chút.
Điện thoại của Mao Ích Nông tạo cho Lương Quốc Cường không ít áp lực, dù sao thì Mao Ích Nông cũng là lãnh đạo cấp trên của ông ta. Thế là Lương Quốc Thành nói rõ tình hình vụ án qua điện thoại cho Mao Ích Nông, rất khách khí mời “Bí thư Mao chỉ thị”
Ai mà biết được Mao Ích Nông chỉ nói vỏn vẹn năm từ, mà một từ trong số đó lại là “hừ” mũi mà ra: “Ừm, tôi nắm được rồi.”
Lương Quốc Thành đặt điện thoại xuống, nghĩ một hồi lâu, vẫn chưa hiểu được rốt cuộc bí thư Mao có ý gì, nhưng bí thư Mao đã gọi điện đến rồi, thì sự việc này càng phải làm cẩn thận hơn nữa, nhất định phải làm nó biến thành “án thép.”
Còn về Mã Trí Khoan, ở khu ông ta không có chỗ dựa vững chắc như vậy, chỉ có thể ra tay từ nội bộ cục công an.
Mã Trí Khoan làm việc ở huyện Hướng Dương lâu năm, các hệ thống đều có mấy người bộ hạ trung thành có thể dùng. Không lâu sau, sự án đã có sự phản hồi rất rõ ràng.
Mã Trí Khoan bực tức đến độ mắt long lên!
Tin tức từ nội bộ cục công an cho biết, Mãnh Dược Tiến đem tất cả tội trạng đổ lên đầu Mã Văn Tài, bản thân mình làm ra bộ dạng “Khổ hạnh bị lừa”, nghe nói bí thư Mao còn đích thân gọi điện thoại đến cho Lương Quốc Cường nữa.
Quan hệ giữa Mao Ích Nông và Lưu Văn Cử, Mã Trí Khoan cũng biết.
Bọn khốn này!
Mã Trí Khoan đi đi lại lại trong phòng khách, vợ của ông ta nhìn ông ta nước mắt lưng tròng.
Lúc vừa bắt đầu biểu hiện của Mã Văn Tài còn tốt, những điều nên nhận hắn đã nhận hết, thậm chí những điều không nên nhận, hắn cũng vơ vào, làm người thật là có nghĩa khí!
Mấy ngày sau, khẩu cung của Mã Văn Tài đã hoàn toàn thay đổi, gần giống với khẩu cung của Mạnh Dược tiến, người chủ mưu vẫn là Mạnh Dược Tiến, bản thân mình chỉ là người đi theo mà thôi, đánh bạc uống rượu cùng với hắn.
Khẩu cung của Mã Văn Tài vừa thay đổi, vụ án lại rộ lên những đợt sóng mới.
Tại lẽ bắt ngay tại trận, nên coi như là “chứng cứ rành rành”, muốn lật đổ toàn bộ vụ án là không thể được. Bắt ngay tại hiện trường mười bày người con trai con gái, nếu muốn làm giả, thì cũng chẳng ai có đủ nhẫn nại để thay đổi khẩu cung của tất cả 17 con người đó cho giống nhau. Từ khi giống như ở huyện Thanh An, cục công an từ trên xuống dưới đều đồng tâm nhất trí, hoặc là có thể tìm ra được một người thế tội, ra chịu tội cho thiếu gia Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài. Tiếc là huyện Hướng Dương không phải huyện Thanh An, Lương Quốc Cường không phải là loại dễ đối phó như vậy.
Đã không trông chờ được vào việc lật lại toàn bộ vụ án, thì sự tranh chấp về người phạm tội chính và tòng phạm trở nên rất mực quan trọng. Ai cũng đều biết rằng, vụ án đoàn thể thế này, chủ phạm và tòng phạm có mức độ tội phạm rất khác nhau.
Đồng minh đã kết từ lâu của Mạnh Vũ Hàn và Mã Trí Khoan, đến giờ nhất định sẽ bị rạn nứt.
Trong đại hội bí thư thảo luận về đại hội đảng và trù bị nhân lực, Mã Trí Khoan sa sầm nét mặt, từ đầu đến cuối không đánh mắt sang nhìn Mạnh Vũ Hàn lấy một lần. Mặt Mạnh Vũ Hàn cũng đen như đít nồi, ánh mắt nhìn thẳng về đằng trước, đến tận khi bí thư trưởng huyện ủy Lữ Chấn báo cáo xong, vẫn không có chút phản ứng gì.
Lữ Chấn khó xử, nhìn sang cha rồi lại liếc sang Đường Hải Thiên, mong hai vị này lên tiếng cứu giúp.
Những sự việc trong nội bộ đảng, cha vẫn không chủ động phát ngôn, ông nhấc chén trà lên, chậm rãi thưởng thức từng ngụm một.
Đường Hải Thiên thấy có gì không đúng, ho một tiếng rồi nói: “Bí thư Mạnh, về việc tuyển cử đại biểu Đảng, ông có chỉ thị gì không?”
“A....ừm, việc này ấy à....những đồng chí làm công tác trù bị cứ làm theo thường lệ hàng năm là được rồi mà....”
Mạnh Vũ Hàn khô khốc nói một câu này.
Đường Hải Thiên quay sang gật đầu với Lữ Chấn.
“Trưởng bí thư Lữ, cứ làm theo chỉ thị của bí thư Mạnh đi nhé!”
Tiếp sau đó là Ngô Thu Dương bắt đầu báo cáo điều động hoặc đề bặt cán bộ trong từng bộ phận. Đáng lẽ ra vấn đề này là vấn đề Mạnh Vũ Hàn và Mã Trí Khoan quan tâm nhất, nhưng hôm nay hình như cũng chẳng còn hứng thú nữa rồi. Cơ bản hai người đó chỉ gật đầu biểu thị đồng ý, còn những lời khác thì không có câu nào.
......
“Giai đoạn này, rất náo nhiệt đấy.”
Thấy sự việc từng bước từng bước diễn biến theo dự liệu của tôi, bổn thiếu gia vô cùng hứng khởi, bỗng nhiên lại nói với Lương Xảo về “đại sự” này.
Thời khắc quan trọng, như theo đề nghị của Giang Hữu Tín, mọi người đều phải hành sự cẩn thận, không được gặp nhau nhiều, có việc gì thì nói chuyện qua điện thoại là được rồi. Mặc dù thông qua tổng đài nghe điện thoại, tính bảo mật kém, nhưng không có sự can thiệp của cơ quan tư pháp,có lẽ cục điện thoại cũng không đến nỗi ngồi đó nghe trộm điện thoại của người ta.
“Vậy sao? Có chuyện gì náo nhiệt thế?”
Thấy tôi vui vẻ, Lương Xảo cũng vui theo, cười hì hì hỏi.
“Hề hề, huyện Hướng Dương của chúng ta sắp có kịch hay để xem rồi.”
Giờ đây đã là giữa tháng tư, mười ngày sau, đại hổi đảng và đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc sẽ khai mạc, đã có thông tin lan truyền về đây rồi. Địa ủy đã có ý đổi người. Mạnh Vũ Hàn không thích hợp đảm nhậm chức vụ bí thư huyện ủy huyện Hướng Dương nữa. Vì nhìn tình hình lúc bấy giờ, nếu địa ủy kiên quyết giữ Mạnh vũ Hàn ở lại huyện Hướng Dương, rất có thể bị rớt đài trên đại hội Đảng.
Những cán bộ và quần chúng ở tầng dưới, có thái độ bất mãn rõ rệt với ông con quý tử nhà ông ta! Đây đúng là trùng hợp!
Nếu ông ta không tham gia tuyển cử được ở ủy viên huyện ủy, thì làm sao có thể chen chân vào thường ủy huyện ủy, tiếp tục giữ chức bí thư huyện ủy nữa chứ?
Kiến quốc hơn ba mươi năm, chưa từng có trường hợp cán bộ được chỉ định rớt đài trên đại hội Đảng. Nếu sự việc này xảy ra, không còn nghi ngờ gì, sẽ gây ra hậu quả khó lường.
Mạnh Vũ Hàn dù cho có bị rớt đài như vậy chăng nữa, thì cha và Đường Hải Thiên chưa chắc đã được hưởng lợi gì từ vụ đó.
Ý đồ của địa ủy không thể thực hiện được trên huyện Hướng Dương nữa, hai vị các ông chẳng lẽ không bị chỉ trích gì hay sao? Vì tranh đoạt quyền lợi, nguyên tắc của tổ chức cũng bất cần rồi? Chắc chắn chẳng ai tin, ở đằng sau chuyện này không có sự xuất hiện của hai ông.
Vì thế giờ phải đánh cược, đánh cược xem địa ủy có mạo hiểm lần này hay không. Xảy ra tình hình này, sợ rằng Long Thiết Quân và Chu Bồi Minh đều bị quở trách, Lưu Văn Cử có lẽ cũng không chạy được. Tỉnh ủy nhất định sẽ nghi ngờ năng lực lãnh đạo của họ! Đến lúc đó nếu liên lụy đến cả Liễu Tấn Tài và Đường Hải Thiên thì phải làm sao?
Mạnh Vũ Hàn không làm bí thư huyện ủy huyện Hướng Dương nữa, đó là kết quả nên có nhất.
Giờ đây đã làm mọi việc gian nan đến thế này rồi, đừng nói Long Thiết Quân và Chu Bồi Minh không đồng ý chơi tiếp với ông ta nữa, có lẽ Lưu Văn Cử là người giúp ông ta lên cũng sẽ nhụt chí. Nếu cứ cứng đầu mà lao về phía trước, được mất không biết thế nào!
Nghĩ đi nghĩ lại, phần thắng vẫn lớn lắm.
Thấy Lương Xảo cười hì hì đi về phía tôi, mặt đỏ hồng, xinh đẹp ngất trời, tôi lại động lòng “háo sắc”, nhân lúc Lương Thiếu Lan và Lương Tú Cúc không chú ý, nhún chân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô ấy.
Lương Xảo vừa bất ngờ vừa thấy ngọt ngào, cúi thấp đầu cười mỉm không thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 176: Mưa núi sắp đến
Chương 176: Mưa núi sắp đến