Đi ra bên ngoài, tôi lại cảm thấy đang có ánh mắt theo dõi mình ở phía sau, vội quay lại thì chỉ thấy cái đầu lấp sau khoang ghế ngồi tuy không rõ mặt nhưng có lẽ đó là nữ giới.
Ra khỏi cửa khách sạn, cảnh sát cho mấy tên đó vào khoang xe ô tô, thấy chúng tôi chỉ có 8 người mà có tới 3 cái xe, thì cái kiêu ngạo của ông ta cũng phải thu lại chút ít.
Đến đồn cảnh sát Giang Tân lộ, cảnh sát phân nhau để điều tra, một nhóm cán bộ đi thẩm vấn những tên côn đồ kia, còn vị cảnh sát kia họ Ngưu, cùng người phó thẩm vấn chúng tôi.
“Nói đi, sự việc như thế nào?”
Cảnh sát Ngưu hằm hằm hỏi chúng tôi, nhìn thái độ như chúng tôi là hung thủ vậy. Tôi quay đầu đi không để ý đến ông ta, bà nhà nó, chẳng qua đây là thành phố Nam Phương nếu như đây là khu vực Bảo Châu thì ông dám có thái độ như vậy sao.
Lúc này, đương nhiên là phải do người có chức vụ ra mặt đối phó rồi.
Lương Kinh Vĩ tiếp lời, nói: “chúng tôi đang ở khách sạn..” mới nói đến đây, cảnh sát Ngưu không khách khí mà chặn lời anh ta, nói: “Tôi không hỏi anh, hỏi cậu ta!”
Lương Kinh Vĩ lúc này vẫn bình tĩnh, nói: “Đồng chí Ngưu, chúng tôi đều ở đó, do ai trả lời không giống nhau sao?”
Ông Ngưu đập bàn, tức giận nói: “Là anh đang thẩm vấn hay là tôi? Tôi hỏi ai, thì người đấy trả lời! mấy người nhìn cho rõ, đây là đồn cảnh sát, cơ quan chuyên chính, là chỗ để mấy người đến làm loạn à”
Ha ha, quả nhiên rất có khí chất nhà quan.
Lương Kinh Vĩ cũng đang phẫn nộ, tôi liền vội vàng nhìn anh ta ra ý. Vị cảnh sát Ngưu này, nếu như không phải bình thường đã có thói quen tỏ ra quyền uy thì chắc là có những lý do khác, nhớ lại những chi tiết xảy ra tại khách sạn, một đám lưu manh xông vào đòi chém giết lại còn nói ra cái tên “Anh Xuân nữa”, có lẽ người mà sở này cử đến có quan hệ với đám người kia. Thành phố Nam Phương là khu vực nóng về thế lực xã hội đen, cái kiểu “Cảnh sát thông đồng” cũng không phải đơn giản, mỗi lần dẹp đám loạn thế này nhất định sẽ động tới một cái ô dù khác.
Hiện nay tuy là những năm 86, thế lực xã hội đen vẫn chưa thực sự hình thành, nhưng cũng đã có manh nha từ lâu. Cứ để cho cảnh sát Ngưu này biểu diễn vậy, để kệ cái danh của ông ta. Lương Kinh Vĩ vô cùng thông minh, lập tức hiểu ý của tôi, hạ hỏa, lãnh đạm nói: “Đồng chí Ngưu, đồng chí đâu có thấy chúng tôi làm loạn? cơ quan chuyên chính là đánh kẻ phạm tội, bảo vệ người dân, không phải bảo đồng chí ra uy !”
Cảnh sát Ngưu lại đập bàn lần nữa: “Cẩn thận chút đi!”
Chỉ có nhìn thấy chứng minh thư của Hà Mộng Khiết, cho nên cũng không biết Lương Kinh Vĩ cũng là quân nhân. Hà Mộng Khiếtcũng định nói xen vào, thấy sự tình thế này, tức giận mà quay đầu đi, nói với Lương Kinh Vĩ: “Kinh Vĩ, chúng ta đi thôi”
Giọng điệu như bỏ qua cho một con ruồi đáng ghét vậy.
“Đi?ha ha, việc chưa làm sáng tỏ muốn đi? Đừng cho rằng cô là quân nhân thì muốn lam gì thì làm nhé!”
Tôi nhìn ông ta, lắc đầu.
Con người này nhìn Mộng Khiếtnhư vậy rõ ràng là quân nhân, lại còn tỏ thái độ thế. Nếu như ông ta biết lai lịch của chị ta, không biết sẽ có thái độ thế nào.
Hà Mộng Khiết quay đầu lại, cười nói: “Thế cảnh sát Ngưu muốn xử lý chúng tôi thế nào?”
Cảnh sát Ngưu cau mày, đang định nói, thì có tiếng xe ô tô từ ngoài vọng vào, một người đàn ông mặc áo đen, khuôn mặt có nhiều vết sẹo, đem theo vài người nữa, hùng hổ tiến vào bên trong.
Cảnh sát Ngưu lập tức giống bật lên giống như lò xo vậy, vội vàng chạy ra cửa, mỉm cười chào đón.
“Anh Xuân, anh đến rồi..”
Anh Xuân khoảng 40 tuổi, dáng vào loại trung bình, nhưng nhìn người này đã thấy sự hung ác nham hiểm.
Hắc Tử cũng là người có cùng xuất phát điểm như anh Xuân này, nhưng tư thái lại hoàn toàn trái ngược anh hùng tài giỏi, vị anh Xuân này trái lại chỉ có khí chất của kẻ đâm thuê chém mướn, nhìn cái là có thế nhận ra.
Anh Xuân vừa bước vào sở cảnh sát Giang Tân lộ, tự nhiên như đi vào nhà của mình, coi việc cúi mình chào hỏi của cảnh sát Ngưu là lẽ đương nhiên, chỉ mỉm cười gật đầu đáp lại, rồi oai vệ ngồi xuống.
Bốn người đi cùng đều ăn mặc nhất loạt giống nhau, áo khoác đen, khí chất lưu manh lộ hết ra ngoài, đừng sau lưng anh Xuân, giống như những tên đàn em thường xuât hiện trong phim xã hội đen của những năm sau này. Nhưng đứng đó cũng chỉ đứng thế mà thôi, đâu có đừng đụng chân đụng tay gì, khí chất lưu manh không thể che giấu được,
Lương Kinh Vĩ và hà Mộng Khiết nhìn nhau, không hẹn mà cùng nắm chặt sung lục, “rắc” tiếng sung lên đạn.
Nếu nói mấy thứ đồ này, không cần nói tất cả đều tay không, thì chỉ cần dựa vào vợ chồng Lương Kinh Vĩ, Hắc Tử và tôi, bốn người cũng đủ để đối phó rồi, không đáng để phải lôi mấy thứ này ra. Nhưng cảnh sát Ngưu lại đứng về phe bọn chúng, sở cảnh sát chỗ nào cũng thấy mùi thuốc sung, thận trọng một chút vẫn hơn.
Thấy cảnh sát Ngưu vội vàng đứng dậy chào anh Xuân như vậy, hà Mộng Khiết nhấc điện thoại trên bàn lên ấn một số điện thoại. Không lâu thì điện thoại được kết nối, đầu bên kia là tiếng của một người đàn ông với giọng nói rất kiên định , cứng rắn.
“Tôi là Hà Trưởng Chính đây”
“Cha, là con, Mộng Khiếtđây. Con đang ở sở cảnh sát Giang Tân lộ của thành phố Nam Phương, bị mấy tên lưu manh hành hung, bọn chúng và cảnh sát cùng một giuộc với nhau, đều mang hung khí…”
Hà Mộng Khiếtkhông nói những chuyện xảy ra trước đó.
“Cha biết rồi”
Hà Trưởng chính liền lập tức giập máy.
Tôi mỉm cười. hai tay ôm đầu ngồi xuống, thậm chí còn ngẩng mặt vênh váo nữa. trưởng Hà chắc cũng đang đóng quân tại thành phố này. Từ sau khi biết Lương Kinh Vĩ trở thành con rể ngoan của ông ta, thì tôi đã chú ý tới sơ yếu lý lịch của ông ta. Hà Trưởng Chính chỉ cần có cái tên thì có thể tìm được chút manh mối. là con trai của Hà Chính Đồ, như vậy cha mẹ của quân trưởng Hà không cần hỏi cũng biết là những anh hùng tham gia trường chinh. Tìm hiểu kỹ hơn nữa thì ông bà của hà Mộng Khiếtlà những nhân vật quan trọng của họ Hà, tuy trong thời kì chiến tranh lập quốc địa vị cũng không thật rõ ràng nhưng sau này thì lại là những người có quyền cao chức trọng. Đặc biệt có thể làm người ta yên tâm. Ông tổ của hà Mộng Khiết là cán bộ cấp dưới của Nam Tuần trường, trong những năm kháng chiến theo Nam Tuần Trường vào sinh ra tử, vô cùng được coi trọng. bây giờ tuy đã lui về tuyến hai, nhưng vẫn được xem là lão trung thần.
Có lai lịch quân sự như thế này, anh Xuân coi như chỉ là trò chơi mà thôi? Cảnh sát Ngưu lại càng chẳng là gì?
Mộng Khiếtlà nữ nhi sinh ra trong gia đình gia giáo, nếu như đổi lại là bổn nha nội, ngang ngược một chút, thì e rằng cảnh sát Ngưu đã lĩnh đủ rồi.
“Chính là mấy người đánh trọng thương người của tôi?”
Anh Xuân nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, nói bằng giọng trầm trầm.
“Đúng, anh Xuân…”
Cảnh sát Ngưu gật đầu tán thành, đưa cho anh Xuân 1 điếu thuốc, đích tay châm thuốc cho anh ta, cái dáng vẻ đó đâu có khác gì với kẻ lịnh nọt chứ. Cũng không biết anh Xuân có bản lĩnh gì hay không, lại có đủ đức hạnh để thành cảnh sát vậy!
“Nguyên nhân như thế nào?”
Anh Xuân thổi khói thuốc lá, hỏi.
“Không biết, vẫn chưa hỏi, trong đó có 1 nữ quân nhân..”
Cảnh sát Ngưu báo cáo tình hình, rồi chỉ chỉ vào Mộng Khiết.
Hà Mộng Khiếtcười nhạt. anh Xuân nhìn theo phía tay cảnh sát chỉ, ánh mắt lập tức hơi sững lại. Không hỏi thêm câu nào, người phụ nữ Mộng Khiếtcó dáng người thon thả, trong nét thanh tú lại có chút thông minh, thật là một người phụ nữ chuẩn.
“Thế à, quân nhân lại tùy tiện đánh người?”
“Đúng, đúng, người trong quân đội cũng phải nghiêm trị chừng phạt…”
Tôi nghe thấy câu trả lời này, cười thành tiếng.
Hai vị, mà có thể nói “Nghiêm trị chừng phạt” sao, nếu như vậy thì thế giới này đảo lộn hết rồi!
“Như vậy,ông hỏi cho rõ đấy, rốt cuộc là nguyên nhân gì. Tôi đưa người đi trước, những chuyện khác sau này hãy nói.”
“Được, được, anh nói thế nào thì làm như thế!”
Chúng tôi nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên. Vị cảnh sát họ Ngưu này cũng thật là hay, cứ như vậy mà dám thả người ư? Thấy cảnh sát Ngưu đến một phòng khác, không lâu sau thì đưa ra 4 tên kia. bọn họ vừa trông thấy anh Xuân liền vui mừng goi “Anh Xuân”, cúi đầu có chút hổ thẹn.
Anh Xuân “Hơ” một tiếng mắng: “Đồ vô dụng, thật làm tôi mất mặt quá…cứ về trước đã, tôi sẽ trừng phạt mấy người!”
“Khoan đi!”
Lương Kinh Vĩ nói. Anh Xuân liền ngạc nhiên quay đầu lại.
“Mấy người này là thủ phạm, không ai được đưa đi!”
Anh Xuân “Hư” một tiếng, thần thái rất đáng chẳng quan tâm.
Cảnh sát xung vội vàng lên tiếng: “Cậu là ai mà dám to tiếng như vậy hả!”
Lương Kinh Vĩ đứng dậy, từ từ bước lại, cho tay vào túi áo, nhìn cảnh sát Ngưu, lạnh lung nói : “Gọi sở trưởng đến đây!”
Tôi và Hắc Tử đứng hai bên Lương Kinh Vĩ, hà Mộng Khiếtđứng sau cùng, tay cũng cho vào trong túi.
Cảnh sát xung cười lớn, nói: “Tôi chính là sở trưởng!”
Lúc này, mấy vị cảnh sát khác cũng lạnh lung cười theo.
“Hi hi, coi như ông là sở trưởng, cũng không thể đồng lõa với tội phạm, như vậy đâu gọi là hành động theo pháp luật nữa chứ!” Lương Kinh Vĩ cười nói: “Nếu ông thẻ người, tôi bảo đảm chức này của ông không giữ được đến mai đâu!”
“Khấu khí lớn quá nhỉ, cục cảnh sát này là cho anh mở ra à? Cục trưởng là người thân của anh ư?”
Anh Xuân tiếp lời. Lương Kinh Vĩ không them để ý đến lời nói đó.
“Anh là cái thá gì? Câm mồm lại!”
Sức chịu đựng của Lương Kinh Vĩ cũng có hạn. tôi tán đồng nói: “Anh Kinh Vĩ, nói rất hay!”
“Mày tìm đến cái chết rồi!” anh Xuân dọa nạt. mấy người đó liền vội vàng rút sung ra, nhưng họ nhanh đến đâu cũng không bằng Lương Kinh Vĩ được, một đầu sung đã chĩa thẳng về phía đầu của anh Xuân, hà Mộng Khiếtlên trước 1 bước, chĩa sung vào mấy tên đàn em.
“Ai dám động đậy, ông đây không tha đâu” Lương Kinh Vĩ lạnh lùng lên tiếng, không đợi anh Xuân nói những lời vô ích, một cú đấm thúc thẳng vào bụng anh ta,làm anh Xuân không đứng vững, khụy ngay xuống đất.
“Hai tay ôm đầu, nằm áp xát xuống đất!”
Hà Mộng Khiếtnói với mấy tên đàn em. Thấy cái uy phong của đại ca bị chế ngự, hai chân quỳ dưới đất, đầu lại bị chĩa sung vào, mấy tên đó cũng không dám kháng cự, ngoan ngoãn làm theo, mặt sát đất, làm lộ ra những hung khí cài phía sau túi.
Anh Xuân có lẽ chưa từng bị thế này? Cũng có ý đồ phản kháng lại, nhưng lòng súng của Lương Kinh Vĩ lại đang chĩa thẳng vào đầu anh ta.
“Tiểu tử, súng của ông đã bỏ bảo hiểm, cẩn thận không chết đó!”
Nghe thấy câu này, quả nhiên anh Xuân không dám động đậy thêm nữa.
Người mà dám nổ sung tại sở cảnh sát không phải tầm thường, xem ra hôm nay gặp đúng phải chỗ khó rồi.
“Á,á anh…anh làm cái gì thế? Đây là sở cảnh sát đó!”
sở trưởng Ngưu phải mất một hồi mới định thần lại, hét lên.
“Biết là sở cảnh sát thì ông yên lặng chút đi, đợi quân của cha tôi đến ông vẫn còn có cơ hội để giải thích đó!”
Vốn là định đi thu toàn bộ sung của sở trưởng và các cán bộ ở đây, nhưng dù sao cũng là quan quân, có lẽ vừa nãy khi bọn họ gọi điện thoại là cầu viện binh, nhưng không ngờ lại là “Quân” chính thống. với khí phách của bộ đội cũng không biế sở trưởng có được lĩnh giáo qua hay chưa, nhưng ít nhất cũng phải nghe qua rồi.
“Huynh đệ, là hiểu nhầm hiểu nhầm..”
Khi nãy trước mặt anh Xuân còn tỏ ra hùng hồn, đến khi người ta rơi vào thế bí thì lại thay đổi thái độ.
Lương Kinh Vĩ lạnh lùng nói: “Ai bảo ông cho người gây khó dễ cho chúng tôi?”
“Huynh đệ..”
“Im mồm! ai là huynh đệ của ông, ông dựa vào cái gì?”
“Tôi tôi…”
Bổn nha nội cười lớn. cái anh Xuân này, có thể xem là “Tuấn kiệt” biết nắm thời cơ, đổi giọng mà vẫn ăn nói lưu loát.
“Thật là hiểu nhầm, tôi…chúng tôi vốn là muốn tìm khách tại phòng 1118, không ngờ lại tìm sai…”
Lương Kinh Vĩ cười nói: “Tìm nhầm chỗ? Nếu như chúng tôi yếu thế hơn thì có lẽ hôm nay không có lúc mà nói chuyện thế này?”
“Đâu có thể? Các vị tài giỏi như vậy, chúng tôi không phải đối thủ của các vị mà..”
Anh Xuân nói tránh, vừa nói vừa ra hiệu cho sở trưởng Ngưu.
Sở trưởng liền hiểu ý, tiến lên 1 bước, cười nói: “Xin hỏi ngài tên gì, thuộc đội nào?”
Lương Kinh Vĩ cười lớn: “Bây giờ mới nghĩ tới việc hỏi tôi? Tôi họ Lương, đội 6, quân đoàn X!”
Sở trưởng thở dài, vốn là cho rằng là quân đội khu vực tỉnh hay cũng là thuộc thành phố nam phương này, tuy cũng dễ đối phó, hoặc có quan hệ phức tạp với cấp trên, ai ngờ lại là quân đội dã chiến.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 254: Ai hung bạo hơn ai
Chương 254: Ai hung bạo hơn ai