Nghiêm Ngọc Thành cười lớn, đứng dậy nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nghiêm Phi, rất đắc ý.
Tôi cười lên tiếng “Chào bác Nghiêm ạ” rồi cầm quyển sách trên bàn lên xem, tiện tay lật lật vài trang.
Nghiêm Ngọc Thành lập tức nhìn, nói: “Tiểu tử, thế nào?”
Tôi hi hi cười, từ trong túi lấy ra hai tút thuốc, một là trung hoa, một là gấu trúc nhỏ.
“Thị trưởng Nghiêm, hối lộ cho ngài, xin hãy vui vẻ nhận cho!”
Khi tôi đến, chỉ mang theo hai tút thuốc này ra, lại còn không gói kín vào trong giấy báo, ngang nhiên lôi ra đưa cho bác.
Nghiêm Ngọc Thành nghiêm mặt, nói: “Nếu như cậu hối lộ cho thị trưởng Nghiêm, thì hãy nhanh vứt ngay mấy thứ này đi, nếu không tôi sẽ ném cậu ra ngoài đó.
Tôi hai tay vắt sau lưng, cũng lạnh lung nói: “Ngài vứt hay không, tôi đây là mang quà tới cho nhạc phụ, hai tút thuốc này chẳng nhẽ không nhận được?”
Nghiêm Phi lập tức đỏ mặt, lập tức giẫm chân nói: “Tiểu Tuấn, lại nói lung tung gì thế?”
Nó rồi, đưa tay đập vào vai tôi, may mà bà vợ nhỏ này học mỹ thuật, chỉ cầm bút với mấy cái dao giả chứ nếu không “Tấm lưng gấu” của bổn nha nội sợ là đã trọng thương rồi.
Nghiêm Ngọc Thành cười lớn: “Tiểu tử, mới học đại học có 1 tháng, không học cái gì khác mà lại học cho mặt càng ngày càng dầy hơn hả”
Giải Anh thấy có tiếng nói chuyện, đi ra ngoài vui ra mặt, ôm lấy Nghiêm Phi, vô cùng nhớ thương. Con gái bây giờ đã lớn rồi, muốn hoàn thành mong muốn của mình, người mẹ đay cũng chỉ biết thương xót mà thôi.
Nghiêm Phi rưng rưng khóc, không biết chịu oan ức gì, Giải Anh lập tức vội vàng hỏi.
“Mẹ, ở trường chẳng có ai quen biết cả….cơm lại khó ăn chết đi được…con…con rất nhớ mẹ….”
Thì ra là như thế.
Giải Anh mới thở phào, đập đập vào tay con gái, cười nói: “Phi phi nhà tôi thật khổ, mấy ngày tới mẹ sẽ tẩm bổ cho con…”
Nghiêm Ngọc Thành và tôi nhìn nhau, đều cười lắc đầu.
Con gái đúng thật là làm con trai thấy khó hiểu.
“Tiểu Tuấncũng đến? mau vào nhà ngồi đi”
Khó khăn lắm mới lau khô nước mắt cho Nghiêm Phi, Giải Anh lại cười gọi tôi.
“Không được, dì Giải, cháu thấy bây giờ mặt trời rất tốt, ngồi nói chuyện trong vườn đi, rất tốt mà”
Tôi cười nói.
Đã nói “ánh mặt trời mùa đông gay gắt:, những năm sau này do công nghiêp hóa phát triển,đã phá vỡ tầng ozon, cho nên không thể tránh được những tác động không tốt của tia cực tím, con người hoạt động bên ngoài vào mùa đông, ánh mắt trời không tốt với sức khỏe. nhưng năm 86 thì vẫn tốt.
Nghiêm Ngọc Thành cười nói: “cũng được, tiểu tử
Nghe câu này như là đang khen tôi vậy?
“Thế thì tùy mấy người vậy”
Con gái về nhà, Giải Anh vui không kể nổi, vào phòng lấy trà cho chúng tôi.
“Bác, tình hình quản lý nhà máy thế nào rồi ạ?”
Tôi ngồi ở trên ghế đá, lấy ra một điếu thuốc lá trung hoa, đưa cho Nghiêm Ngọc Thành. Cái việc này cũng là nên làm. Nghiêm Ngọc Thành hút điếu thuốc rất thoải mái, mỉm cười nói: “Không tồi, bây giờ thu chi cũng đã ổn định rồi”
Kết quả này, vốn đã nằm trong tính toán của tôi. Chỉ cần sản xuất thuận lợi, chất lượng sản phẩm tốt, tiêu thụ của công ty linh kiện đương nhiên sẽ chẳng có lí do gì để giảm xuống cả.
Nghiêm Minh với vị trí trưởng nhà máy, như vậy đã có vị trí tốt, danh lợi có đủ cả ha ha!
“Thế còn cháu?”
Nghiêm Ngọc Thành hỏi.
“Cháu? Vẫn tốt ạ, hằng ngày chăm chỉ đi học, giành được sinh viên 3 tốt…”
Tôi mặt dày nói dối, nhìn mặt Nghiêm Ngọc Thành là biết không thoải mái, bác ta biết tính của tôi , nếu như ngày ngày chăm chỉ đi học thì chỉ có quỷ mới tin.
“Ta nói cho cháu, lên đại học, còn phải học nhiều cái nữa, học thức tiến bộ, còn nữa, cũng cần tiến bộ cả trên mặt chính trị nữa”
Nghiêm Ngọc Thành nghiêm túc nói.
Từ khi quen biết bác ta đến nay, chưa có lần nào là nghiêm túc yêu cầu tôi như lần này.
Tôi lấp tức thu lại nụ cười, thận trọng nói câu “Vâng”, nói thêm: “Cháu định đầu năm học sau, sẽ tranh cử chức vụ nào đó trong hội sinh viên, tròn 18 sẽ tranh cử vào đảng”
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, cười mãn nguyện.với tôi, thì bác ta vốn tương đối yên tâm, cứ đến lúc đó hẵng hay, cho nên không nói thêm câu nào nữa. lúc này Giải Anh bưng trà ra, Nghiêm Phi bê hoa quả ra mời khách.
“Bác, tình hình trong thành phố hiện nay như thế nào? Tốt cả chứ?”
Tôi cảm ơn Giải Anh, nhấc tách trà lên uống, rồi hỏi.
Nghiêm Ngọc Thành hơi càu mày nói:”Những cái khác vẫn tốt, chỉ có chút vẫn đề bên phòng thu hút thương nghiệp, chính là Tôn Hữu Đạo, bị bắt rồi”
Nhắc đến Tôn Hữu Đạo xảy ra vấn đề này, tôi rất kinh ngạc “Xảy ra khi nào?”
“Không lâu trước đây. Sự việc đã chuyển lên tỉnh, khu thành tú đã lâp tổ chuyên án…cha cháu mấy ngày nay, vì việc này mà hao tổn không biết bao tâm sức”
Nói đến những chuyện này, Nghiêm Ngọc Thành không nên nói cho tôi. Chẳng qua là do hoàn toàn tin tưởng tôi, hơn nữa việc hệ trọng, tôi cũng thường tham gia, huống hồ lần này lại là chuyện của Tôn Hữu Đạo là phần tử tham ô.
Tôi gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
Tôn Hữu Đạo là cán bộ của khu vực Tú Thành, không phải là tuyến dưới trực tiếp dưới quyền của cha, nhưng khi anh ta nhậm chức tại thành phố Bảo Châu ,lại có chút liên hệ với cha khi còn văn phòng bí thư ủy ban thành phố, cho nên không cần nghi ngờ gì, mọi người đều biết anh ta là thân tín của phó thị trưởng Liễu.
Tôi hỏi: “Sắp tổ chức đại hội đại biểu nhân dân và đại hội đảng lần thứ nhất, không phải có kẻ đã nhân cơ hội này mà ra tay không?”
Nghiêm Ngọc Thành nói: “Hãm hại hay không điều quan trọng phải xem Tôn Hữu Đạo có thật sự làm không đã”
Tôi hơi lo lắng, câu nói này ngang như không nói. Chẳng qua với thân phận hiện nay của mình , Nghiêm Ngọc Thành với những chuyện thế này của cán bộ cấp khoa, trước khi có kết luận điều tra của tổ chức, thì chỉ có bộc lộ chút thái độ mà thôi.
Bây giờ cứ tạm thời gác chuyện này sang một bên, nói chuyện khác với bác ta, kiến thức Nghiêm Ngọc Thành sâu rộng, chuyện lịch sử, danh nhân ….vô số nhữn chuyện có thể nói được.
“Ông Nghiêm, nói chuyện này với ông…”
Giải Anh lệnh cho Nghiêm Phi lại và nói.
“Cái gì?”
“Phi PhI nói không quen sống tập thể, ông tinh sao?”
Nghiêm Ngọc Thành nheo mày nói: “Đây là quy đinh của trường đại học, tôi biết tính thế nào?”
“Theo tôi thấy, nên tìm một phòng gần trường cho Phi phi, bảo cả con bé nhà Tấn Tài cùng ra ngoài ở, khi có rỗi rãi có thể tự mình nấu nướng.”
Giải Anh đưa ra phương án giải quyết.
“Như thế quá đặc cách, không được đâu?”
Thấy khuôn mặt thương con của vợ Nghiêm Ngọc Thành chỉ nói vậy, nếu như là người khác thì đã giải giải cho rồi.
Giải Anh nói: “Tôi sẽ trả tiền thuê, có gì không được?”
“Hai đứa con gái ở bên ngoài trường, không an toàn”
Nghiêm Ngọc Thành vẫn phản đối.
Thấy “Nhạc phụ nhạc mẫu” vì chuyện này mà cãi nhau, tôi liền vội vàng nói: “Dì Giải, việc này, dì và bác Nghiêm không thể thương lượng được đâu, bác ý còn phải lo việc lớn….cứ giao cho cháu giải quyết”
“Được, được”
Giải Anh lập tức vui vẻ ngay.
Nghiêm Ngọc Thành nói: “Thế cháu đinh giải quyết thế nào?”
“Chủ nhiệm phạm chủ khoa mỹ thuật đại học ninh thanh, có quen biết cháu, cháu đi hỏi xem có phòng giáo viên nào trông không, nếu có ta nhờ người thuê, để phi phi và chị cháu ở, như vậy cũng rất tiện”
Tôi cũng không giấu họ. Nghiêm Ngọc Thành cau mày suy nghĩ, miễn cưỡng gật đầu, nói: “Quá phiền thì không cần miễn cưỡng đâu
tôi cười nói:Việc này cũng không có gì là phiền cả”
Nghiêm Phi cười vui mừng.
Giải Anh suy nghĩ rồi lại không yên tâm : “Nghe nói bây giờ trong trường đó, phòng thuê rất ít…’
“Thế cũng không sao, thuê 1 phòng gần trường, mời người đến nấu ăn…” tôi trả lời ngay.
Nghiêm Ngọc Thành lập tức trừng mắt nói: “Cháu cho rằng đây là nước tư bản sao, còn mời người nấu cơm? Đây mà là sinh viên à? Đại tiểu thư giới tư sản!”
Nghiêm Ngọc Thành thực sự không phải là người cổ hủ, chỉ luận tới con gái mình, yêu cầu cũng có chút nghiêm khắc, bên ngoài bác ta là người nổi tiếng về cải cách đó.
Giải Anh nói với tôi: “Tiểu Tuấn, đừng để ý đến ông ý, cái gì mà đại tiểu thư giới tư sản?chưa gì đã lôi cái mũ quan ra, tiền nhà mình kiến được, ảnh hưởng đến ai?”
Nghiêm Phi thấy tôi nói ra phương án này cũng có chút động lòng, ủng hộ Giải Anh, phản đối Nghiêm Ngọc Thành, nói nhỏ: “Mẹ nói đúng, việc của thành Đại Ninh, thị trưởng Nghiêm của thành Bảo Châu không quản được”
Nghiêm Ngọc Thành bị công kích từ phía sau, tiến thoái không được, lại không nhằm vào họ nữa, mà quay ra tấn công tôi: “Tiểu tử thối, trách cháu sao lại có cái chủ ý quỷ quái này chứ! Ta nói cho cháu biết, nếu như tự tìm phiền phức, tự mình đi mà giải quyết, đừng hi vọng ta giúp”
Thị trưởng nghiêm nói như vậy là đã đồng ý rồi, chẳng qua chỉ là tìm cách nói giảm đi thôi.
Tôi ha ha cười, vỗ vào ngực mình nói: “Cứ để cháu lo”
Nghiêm Phi cười sung sướng.
Giải Anh nhìn Nghiêm Ngọc Thành, nói rõ: “Ông á, học tập chút đi, xem người ta đối xử với vợ thế nào”
Nghiêm Ngọc Thành quay đầu không để ý. Đến chiều, tôi ở nhà Nghiêm Ngọc Thành nói chuyện về Tôn Hữu Đạo.
“Tiểu Tuấn, tối nay ở đây ăn cơm”
Giải Anh nói.
“À…anh Nghiêm Minh có về ăn không ạ?”
“Có chứ. Hôm nay bọn họ được nghỉ, ăn cơm xong ra ngoài chơi với Diệp Tử rồi”
“Ai?”
Tôi kinh ngạc.
“Diệp Tử, chị hai cháu đó”
Tôi choáng, quay lại nhìn Nghiêm Ngọc Thành.
Nghiêm Ngọc Thành nói:”Việc này cháu đừng hỏi ta, việc trẻ con, ta không quản!”
Tôi không hiểu: “Thế chuyện của cháu và Phi phi, bác cũng không quan tâm?”
Nghiêm Ngọc Thành không ngờ tới câu hỏi này của tôi, chững lại một lát. Nói: “Tiểu tử thối, ta quản lúc nào?”
Nghĩ cũng đúng, bác ta thật chưa bao giờ can thiệp vài chuyện của chúng tôi.
“Hơn nữa, Nghiêm minh và Diệp tử năm nay cũng lớn rồi, cháu và Nghiêm Phi còn nhỏ, có thể hồ đồ sao?”
Nghiêm Ngọc Thành nói thế tôi không thể nói thêm câu nào.
Việc này, nghiêm minh và chị tôi lại dính vào. Việc này người lớn can thiệp cũng nhiều, không phải thành quan hệ thông gia sao?nhưng nghĩ lại cũng không sai.
“Được,được, việc bọn trẻ ta không quan tâm…”
Câu nói này nói ra Nghiêm Ngọc Thành và tôi đều trố mắt đứng nhìn, lập tức mỉm cười.
Mỗi lần bác ta nói chuyện với ttooi, đương nhiên rất ít khi nói tới”Người trẻ tuổi”, chuyện này đã thành thói quen rồi. Tôi nếu như nói ra câu ông cụ non thế này, cũng không coi là quá đáng.
Đến khoảng 6 giờ tối, Nghiêm Minh và chị hai về nhà, đương nhiên là 6 người cùng ngồi ăn cơm. Chị hai khi thấy tôi, có chút ngại ngần. chẳng qua năm nay chị đã 23 tuổi rồi, cũng là lúc có bạn trai, Nghiêm Minh xét về địa vị công tác và gia thế, có thể nói cũng hợp với chị, nếu chuyện này thành thì là việc rất tốt.
Sau bữa cơm, tôi đứng dậy cáo từ. Nghiêm Ngọc Thành gượng cười, gật đầu nói: “Không tồi, lại có bước tiến mới”’
Tôi mỉm cười, biết ý trong lời nói của bác ta.
Tôi biết chuyện của Tôn Hữu Đạo,thì nhất định sẽ vội vàng đi tìm hiểu sự việc, rồi lại nói chuyện lâu lâu với bác ta như hôm nay ?
“Cha, Tôn Hữu Đạo xảy ra chuyện gì?”
Về đến nhà cũng là lúc cha vừa ăn cơm xong, ngồi uống trà, hưởng thụ giây phút nghỉ ngơi khó khăn mới có. Giữa cha con, nói chuyện đương nhiên là đi thẳng vào vấn đề.
Cha không nói gì, còn mẹ thì không vui, nói: “Tiểu Tuấn, thật là, để cha con thở đã?”
Câu nói này có lý!
Tôi cúi đầu xấu hổ. một tháng không gặp mặt, thấy con trai cha liền mỉm cười gọi lại: “Lại đây, ngồi đi”
Dạ….”
Tôi tiến lại ngồi gần cha.
“Cha, sức khỏe của cha vẫn tốt chứ?”
Cha cười nói:”Đợi cha nghỉ hưu rồi, con hỏi cũng chưa muộn”
Năm nay cha 46 tuổi, lúc mà sưc khỏe dồi dào, hình ảnh mái tóc điểm bạc của long trung, sớm đã in đậm tong đầu tôi rồi.
“Lần trước con nói, muón kết thân với thầy phụ đạo, thế tiến triển đến đâu rồi?”
Cứ hai ngày tôi lại gọi điện cho cha, do đó tình hình của tôi cha rất hiểu.
“Tiến triển tốt ạ, không lâu trước đây khi Tôn Hữu Đạo tham gia hội nghị tại Nam Phương, đã cùng đi uống rượu, không khí rất tốt”
Thếy tôi nhắc tới Tôn Hữu Đạo, sắc mặt cha hơi nặng xuống, châm điếu thuốc, trầm ngâm. Tôi nhẫn nại ngồi đợi.
“Theo báo cáo tình hình, Tôn Hữu Đạo có chút vấn đề, nghe nói là nhận hối lộ của thương nhân hồng kông..”
Tôi nghe xong hơi cau mày, nhận quà, nếu có chứng cứ thì rất phiền phức.
“Tên tôn hầu này, mấy ngày trước còn vỗ ngực nói với con không có chuyện gì…’
Cha nhìn tôi không nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 259: Chính phủ vội ra lệnh triệu tập
Chương 259: Chính phủ vội ra lệnh triệu tập