Thực ra tôi cũng chẳng muốn nhúng tay vào việc “công ty kiến trúc Hằng An”. Lại còn nghe đến việc Diêu Triết Văn là cháu trai của Diêu Ngữ Mai tôi lại càng không muốn hơn.
Tôi không có gì với Diêu Ngữ Mai. Người phụ nữ này rất ba phải. Khi Chu Bồi Minh còn nhậm chức, biết rằng Chu Bồi Minh có ý cùng chung sống với Nghiêm Ngọc Thành, thái độ của bà ta ngay lập tức quay ngoắt 180 độ, về mặt công việc rất phối hợp với Nghiêm Ngọc Thành và cha. Có lúc thậm chí còn rất hoan nghênh nữa.
Về sau Chu Bồi Minh lấy bà ta đổi với Nghiêm Ngọc Thành, đưa Tô Chí Tân lên ngôi, cũng không thấy bà ấy tỏ thái độ gì, và vẫn làm việc rất xuất sắc ớ cương vị chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ thành phố.
Từ trước đến giờ, đúng là một người làm việc tốt.
Ngay cả một lãnh đạo không dễ dàng biểu dương cán bộ ở nhà như cha, mà lúc hai cha con nói chuvện phiếm, cũng thỉnh thoảng nhắc đến Diêu Ngữ Mai, và tỏ ra vẻ rất hài lòng.
Tự nhiên đi đắc tội với Diêu Ngữ Mai làm gì? Vì thế sau khi tôi nghe Kim Thạch Quân “tố tội” xong, ngay lập tức dự định bảo Vương Bác Siêu nói với đám côn đồ bảo chúng dừng lại, đừng có tìm việc, cũng coi như là đã có cách ăn nói với Kim Phú Xương.
Còn về việc “tiến bộ trên chính trị”, thấv Kim Thạch Quân thế này, thôi đi vậy.
Vương Bác Siêu nghe lời tôi xong ngay lập tức đi thực thi, còn làm chặt hơn so vói việc Uông Văn Khải giao cho. Tôi vừa về nhà, anh ta đã đích thân dẫn người đi thu dọn đám côn đồ. Thật là “chuyên chính”.
Lý Hòa Bình không chịu được đòn roi, liền thú nhận đã nhận lệnh của “Vĩ thiếu”, đi tìm Kim Thạch Quân. Nhưng cũng không làm gì anh ta mà chỉ dọa nạt vài câu, bảo anh ta cẩn thận một chút, đi đến cơ quan thượng cấp để nói rõ, và thu hồi cái đơn tố cáo đó. Chỉ thế mà thôi. Thật sự không làm gì hơn. Hắn còn nói nếu như biết rằng Kim Thạch Quân là bạn của đại đội Vương, thì cho dù hắn có ba lá gan cũng không dám làm gì hết.
Đừng tưởng Vương Bác Siêu bề ngoài cục mịch, nhung nghĩ ngợi cũng rất chu đáo. Vừa nghe thấy “Vĩ thiếu” cũng có phần, ngay lập tức bèn hộc tốc chạy đến tìm tôi.
Dù thế nào, Lưu Vĩ Trường là con trai của Lưu Văn Cử. Hắn đã dính líu vào trong đó, không chú ý một chút thôi sẽ gây ra sự xung đột giữa người đứng thứ hai và ba trong thành phố. Tạm thời chưa nói đến việc ai thắng ai thua, nhưng cũng không phải là việc một đại đội trưởng nhỏ như anh ta có thể tiếp nhận.
“Lưu Vĩ Trường cũng tham dự vào việc này ư?”
Ngay lập tức tôi chau mày lại, rồi lắc đầu.
Vị Lưu công tử này sao không làm ít chuyện tử tế nhỉ? Nghĩ đến đám tài liệu lần trước Tôn Hữu Đạo xử lý Trương Tú Minh, suýt nữa kéo cả Lưu Văn Cử và Diêu Ngữ Mai vào, có thể thấy rằng hai người này bình thường cũng qua lại nhiều lắm.
Việc này, đằng sau đó không có cái đuôi của Lưu Vãn Cử và Diêu Ngữ Mai chứ?
Tôi thấy rằng, tất cả tiền đã rơi vào tay tổng trạm xe ô tô, cũng chẳng có bao nhiêu đồng rơi vào tay Lưu Vãn Cử và Diêu Ngữ Mai. Đúng là không cần thiết phải tham dự vào số tiền nhỏ này.
Nhưng nghĩ lại một chút, vẫn hơi không hiểu.
Đây cũng chỉ là cách nghĩ của một mình tôi thôi. Đương nhiên nếu như người có tiền đếm bằng ức như tôi sẽ tôi để ý vào món tiền nhỏ như thế này. Nhưng với những người khác, lợi nhuận mấy chục, một trăm vạn là “một món tiền lớn”, rất xứng đáng để mạo hiểm.
Được rồi, sự việc đã hơi phức tạp rồi, vậy thì phải tìm hiểu rõ xem sao.
“Sư huynh anh về đi. Cái tên Lý gì đó anh coi cho kỹ. Đừng để cho hắn làm việc gì ngu ngốc. Kim Thạch Quân là người tôi đã hứa với bạn phải bảo vệ.”
Vương Bác Siêu bèn ngay lập tức hội ý.
Con người ai cũng thế. Nếu như đã làm đến một vị trí nhất định, thì thể diện rất quan trọng. Nếu như tôi đã đồng ý với người ta rồi mà lại để cho Kim Thạch Quân bị thiệt, thì về sau không gặp được mặt bạn nữa.
Còn về việc Lý Hòa Bình và mấy tên khốn bị chịu đau khổ về xác thịt, thì cũng là có tội phải chịu thôi.
“Cha, việc công ty kiến trúc Hằng An, cha có biết không?”
Sau khi ăn cơm tối, tôi nói chuyện phiếm với cha trong phòng sách.
Vì bị phong hàn, mấy ngày nay cha đều về đúng giờ, nhưng trong nhà cũng chẳng nhàn hạ gì. Một đống văn kiện bày ra trên bàn, đợi ông xử lý. Vì thế mẹ rất không hài lòng. Thậm chí có lúc còn trách Liêu Thuận Lợi, bảo anh ta
không nên gửi nhiều văn kiện như vậy về nhà.
Theo quy định của cha, phải cư xử bình đẳng với người cấp dưới, không được tỏ vẻ cấp trên. Từ trước tới nay, điều lệ này được thi hành rất nghiêm ngặt. Mọi người đều nói người nhà thị trường Liễu chẳng có ai ra vẻ cả, mà đều gần gũi người khác như thị trưởng Liễu vậy.
Đột nhiên mẹ nổi giận, làm cho Thuận Lợi ngạc nhiên vô cùng. Nhưng sau khi quay người đi, bèn thầm cười.
Điều này cho thấy cục trưởng Nguyễn không coi mình là người ngoài.
Con người là một động vật rất kỳ lạ. Có khi bạn đối xử với anh ta quá khách sáo, anh ta còn nghĩ rằng bạn không thân thiết với anh ta. Còn có mấy câu mắng mỏ của lãnh đạo lại càng làm cho anh ta yên tâm hơn.
Cha thấy tôi hỏi về chuyện của công ty Hằng An, hơi ngạc nhiên, ông quay sang nhìn tôi rồi nói: “Sao con cũng quan tâm đến chuyện này rồi?”
Giờ vẫn là đầu xuân, thời tiết trong lục địa vẫn hơi lạnh. Tôi khom lưng bật lò sưởi điện cho cha, rồi lại lấy một tấm thảm lông đệm đằng sau lưng cho ông, rồi mới ngồi xuống cầm cốc trà nóng lên uống một hơi, nói: “Việc này, đã liên quan đến một người cháu họ xa của Kim Phú Xương. Hôm nay anh ta gọi điện cho con, nhờ con quan tâm một chút.”
“Kim Phú Xương? Nói vậy, người tố cáo chính là cháu trai của anh ta ư?” Cha suy nghĩ rất nhanh.
“Đúng vậy. Hôm nay Lưu Vĩ Trường còn gọi người đến uy hiếp Kim Thạch Quân nữa.”
”Ừm, Lưu Vĩ Trường là con trai của Lưu Văn Cử, nói ra thì còn từng là bạn học của con nữa….. ”
Ngay lập tức tôi nói về tình hình sự việc với cha.
Cha càng chau mày lai, rồi lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Non nớt. Làm bừa!”
Miệng tôi nở một nụ cười.
Bốn chữ này của cha bình luận thật là chính xác.
Việc đã đưa cả đến hội nghị thường ủy thành phố rồi mà Lưu Vĩ Trường còn chơi trò trẻ con này. Câu “non nớt” của cha là quá nhẹ nhàng, nếu là tôi, tôi sẽ thẳng thừng nói “mất óc”.
Dù Kim Thạch Quân thừa nhận là tự mình vu cáo. Nhưng những vết nứt trên tường và vết lõm trên sàn ở phòng chờ nhà xe bày ra ở đó. Chẳng lẽ vì một câu “vu cáo” của Kim Thạch Quân là có thể biến đổi tất cả mọi thứ được ư?
Vì thế có thể thấy rẳng, động tác này là do tự Lưu Vĩ Trường làm chứ làm sao Lưu Văn Cử có thể “ngu ngốc” như vậy được?
Vị Lưu công tử này, có lẽ chưa chịu khổ bao giờ, nên chẳng nhẫn nại chút nào hết, chuyện gì cũng muốn dẹp nhanh.
“Việc này, ủy ban kỷ luật đang điều tra xem có liên quan đến trạm trưởng của tổng trạm xe ô tô không. Cục giao thông thành phố có lẽ cũng có người nhúng tay vào đó.”
Cha uống một hớp nước trà, rồi chầm chậm nói.
Tôi kinh ngạc nói: “Ủy ban kỷ luật có ở đó sao?”
Cha mỉm cười, rồi nói: “Sao, không tin tưởng bí thư Lưu à?”
Tôi nói: “Tin chứ ạ.”
Nhưng tôi có tin Lưu Văn Cử hay không lại là một chuyện khác. Người ta tất nhiên sẽ không báo cáo kết quả điều tra với thiếu gia Liễu. Muốn làm rõ nội tình của chuyện này, vẫn phải tự mình ra tay.
Mặc dù ủy ban kỷ luật là của Lưu Văn Cử, nhưng hệ thống công an vẫn nằm trong tay sư phụ tôi. Tên tiểu tử Lưu Vĩ Trường không có chuyện gì làm lại gọi người đi tìm, vừa vặn rơi vào đúng tay tôi.
Ngay lập tức tôi gọi điện cho Uông Văn Khải nói rõ tình hình.
Uông Văn Khải đồng ý ngay.
Người này làm việc rất cẩn thận dù sao thì lần trước cũng đã đắc tội Lưu Văn Cử, vì thế đưa vị bí thư ủy ban kỷ luật thành phố này vào “sổ đen”. Nghe tôi nói muốn động vào Lưu Vĩ Trường, ngay lập tức rất vui.
Cuộc điện thoại này, tôi gọi ngay trước mặt cha.
“Vẫn là câu đó. Phải chú ý đến sách lược.”
Cha điềm đạm nói.
Tôi cười: “Người như Lưu Vĩ Trường con biết chẳng ra gì đâu. Thực ra rất nhát gan, giống như anh họ của anh ta Mạnh Dược Tiến mà thôi. Còn Uông Văn Khải làm việc rất có phương pháp.”
Cha bèn cười, rồi hỏi chuyện ở trường học.
Tôi bèn nói chuyện thư tiến cử của bí thư Bạch.
Cha rất vui. Dù thế nào, thì con cái thích học hành cũng không phải là chuvện xấu.
“Nghe nói con gái của bí thư Bạch Bạch Dương sống không vui vẻ lắm có phải không?”
Cha tiện miệng hỏi thêm một câu.
Tôi ngạc nhiên, không ngờ cha lại hỏi chuyện này.
Cha mỉm cười nói: “Con tưởng, chỉ có một mình con quan tâm đến chuyện nhà bí thư Bạch à?”
Nói cũng phải.
Mấy người nắm quyền to trong tỉnh, chẳng có ai không nắm rõ tình hình của những người khác. Trong nhà có xảy ra chuvện gì, thì cũng không giấu nổi ánh mắt của người khác.
Với địa vị giờ đây của cha, biết được tình hình của nhà Bạch Kiến Minh cũng là điều rất bình thường.
Xem ra tôi cũng không hiểu rõ lắm về chính cha mình, vốn tướng rằng ông chỉ cắm đầu làm việc, không ngờ những chuyện riêng tư này ông cũng rất để ý đến.
Đây là một việc tốt.
Làm đến cái chức thị trưởng của thành phố, nếu chỉ cắm đầu làm việc mà không ngẩng mặt nhìn đường nhất định có ngày vấp ngã.
Trước khi chưa bị cục công an khu Tú Thành gọi đi, thực ra Lưu Vĩ Trường cũng chẳng để ý đến. Anh ta là một công tử nhà giàu điển hình, nghĩ rằng tất cả mọi việc đều có cha mình chống đỡ đằng sau. Vì thế anh ta dám “ngược gió làm trò”, uy hiếp cả một cán bộ trong xã hội.
Nghiêm Ngọc Thành đã giao việc này cho Lưu Văn Cử ở hội nghị thường vụ thị ủy, tức là đã để cho Lưu Văn Cử tự đi điều tra, danh chính ngôn thuận gạt bỏ phó bí thư chuyên chức Chu Chí Cương. Vì thế, Lưu Vãn Cử có to gan lớn mật thế nào cũng không dám nhờ vào thành phần xã hội đen.
Làm vậy chỉ là tự mình tìm đến cái chết mà thôi.
Thành viên của đội chuyên án do Lưu Văn Cử tổ chức ra, mỗi người đều là do ông ta tự chọn.
Chu Chí Cương thấy việc này không ổn, nhưng người ta là phó bí thư thị ủy kiêm bí thư ban kỷ luật, chức vị hơn mình một cái đầu. Có ý kiến cũng chỉ có thể giữ trong lòng mà thôi, cứ để xem Lưu Văn Cử muốn làm trò gì.
Những vụ án ăn hối lộ, công an khu và cục công an thành phố tạm thời đều không tham dự vào được.
Khi Lưu Vĩ Trường gọi Lý Hòa Bình nhúng tay vào, tức là đã kéo mình vào đó rồi.
Phi Phi ở thành phố Đại Ninh, Xảo Nhi ờ thành phố Nam Phương, còn Tiểu Thanh càng xa hơn, mãi Hồng Kông. Bổn thiếu gia chẳng có việc gì làm, đến phòng làm việc của cục trưởng phán cục công an khu Tú Thành uống trà. Uông Văn Khải đích thân đi cùng.
Uông Văn Khải làm việc rất cẩn thận và thận trọng. Mặc dù biết rằng tôi và Lưu Vĩ Trường không đối lập nhau, có lẽ thị trưởng Liễu và bí thư Nghiêm đều ngầm ủng hộ cách làm này, nhưng vẫn không đích thân xuất mã, chỉ là dặn Vương Bác Siêu ngầm sử dụng chút thủ đoạn với Lưu Vĩ Trường, để tăng thêm chút áp lực. Còn bản thân mình lại đi uống trà cùng Tiểu Tuấn không muốn đích thân ra trận, đối diện với Lưu Vĩ Trường.
Tên Lưu Vĩ Trường này giống như tôi phân tích vậy, rất nhát gan. Vương Bác Siêu vừa dọa nạt vài chiêu, bèn không chịu được nữa, nói hết tất cả ra.
Trải qua mấy tiếng đồng hồ, sự thật một vị nhân vật có thực quyền nào đó của cục công an cấu kết với trạm trưởng tổng trạm ô tô đã được làm rõ.
Nhìn bản tường trình Vương Bác Siêu mang đến, tôi lắc đầu lia lịa.
Lưu Văn Cử và Mạnh Dược Tiến là loại con cái gì cơ chứ? Anh em họ hàng, ngu như heo giống nhau. Có lẽ là đây mới đúng thật là “con quan”. Nhưng ngươi có thể làm gì cơ chứ? Cắn ta à?
“Tiểu Tuấn. Bước tiếp theo làm thế nào?”
Vương Bác Siêu hỏi.
Tôi nhìn sang Uông Văn Khải, dù sao thì người ta mới là cục trưởng, bổn thiếu gia cũng không thể tự phong mình làm cán bộ được.
Uông Văn Khải cuời: “Tôi thấy có lẽ nên thả người rồi. Cậu thấy thế nào, Tiểu Tuấn?”
“Đương nhiên rồi. Người ta cũng chẳng làm gì ông Kim Thạch Quân đó, chỉ là gọi người đi uy hiếp mấy câu thôi. Dù sao cũng chẳng tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng. Giáo dục một chút là được rồi.”
Tôi biết được Uông Văn Khải đang nghĩ gi, nên cũng không làm khó anh ta.
Việc này, thật ra tôi cũng chẳng chắc chắn gì. Một điểm không chắc chắn nhất là Nghiêm Ngọc Thành tại sao lại đưa tập tài liệu đó cho Lưu Văn Cử ngay trước mặt mọi người? Việc này chưa làm rõ mà đã xọc tay vào, làm loạn lên, sợ rằng sẽ bị “nhạc phụ đại nhân” xử lý mất!
Cha chầm chậm nhìn tập tài liệu, trên mặt không có chút biểu cảm gì.
Tôi ngồi đối diện ông, uống từng hóp trà, cũng không lên tiếng.
Giờ đây phong hàn vẫn chưa khỏi, nên cha ho rất dữ dội, ông không thể hút thuốc, may mà giờ đây cơn nghiện thuốc của tôi vẫn chưa được coi là rất lợi hại, một tiếng mười lăm phút đồng hồ không hút vẫn chịu được.
Khó khăn lắm cha mới xem xong tập tài liệu, nhẹ nhàng khép lại, rồi khép hờ đôi mắt, trầm tư một lúc rồi nói với tôi: “Đi đến chỗ bác Nghiêm của con nói chuvện chút đi.”
Tôi gật đầu, cầm tập tài liệu đứng dậy. Nhưng không thấy cha có ý định đứng lên, hơi kỳ lạ hỏi: “Cha, cha không đi sao?”
Cha lãnh đạm nói: “Cha không được khỏe. Con đi một mình đi.”
Tôi hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu, đi ra ngoài cửa.
Tốc độ Nghiêm Ngọc Thành xem tài liệu nhanh hơn cha rất nhiều. Gần như một cái lướt mắt đã đọc được 10 hàng. Ba, năm phút là đã xem xong rồi, vất tập tài liệu lên bàn rồi nhấc một điếu thuốc đưa lên miệng. Quay sang nhìn tôi, rồi lại vất cho tôi một điếu.
Nghiêm Ngọc Thành cất giọng hỏi: “Lưu Vĩ Trường là bạn học cùng lớp với cậu?”
Tôi cười nói: “Đúng vậy. Cùng lớp năm cấp ba với cháu. Đã gặp nhau mấy lần!”
Nghiêm Ngọc Thành đờ người.
Câu này thật sự làm người ta giật điện!
“Nói vậy, cũng là bạn học cùng lớp với Phi Phi rồi?”
Tôi cảm thấy không vui vẻ gì. Liếc về phía ông, ánh mắt ấy nói lên rằng: “Bác nói thế là có ý gì vậy?”
Nghiêm Ngọc Thành cơ bản không tiếp nhận ánh mắt này của tôi, xua xua tay nói: “Cậu về đi, về với cha cậu nhiều nhiều vào. Đừng có chạy lung tung nữa.”
Tôi cũng không nói thêm gì nữa, thò tay ra cầm tập bản thảo.
“Để ở đây đi.”
Tôi “ừm” một tiếng, đang định chào tạm biệt, thì chuông điện thoại bỗng vang lên.
Nghiêm Ngọc Thành nhấc điện thoại nghe, ngay lập tức mặt nở hoa. Nhưng cũng chẳng vui vẻ được bao lâu, bèn mặt xị xuống đưa ống nghe về phía tôi nói: “Tiểu tử, tìm cậu đấy!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 288: Nghiêm Ngọc Thành có ý gì chứ?
Chương 288: Nghiêm Ngọc Thành có ý gì chứ?