TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 310: Có chút quan liêu

Nghiêm Ngọc Thành tiếp nhậm chức vụ phó bí thư tỉnh uỷ, theo thường lệ, tan sở, ăn cơm tối xong, xem tin tức trên TV, sau đó vào phòng đọc sách, lật mấy trang sách, đại loại như ( tư trì thông giám ), ( tằng văn chánh công văn tập ), nhưng thời gian gần đây thường đọc ( hồ văn trung công phủ ngạc ký ).

Nghiêm Ngọc Thành là đồ đệ của Chu tiên sinh, thích xem những loại sách cổ văn.

Công việc của cha rất bận, không thể đưa Nghiêm Ngọc Thành đến Đại Ninh nhậm chức được, tôi vừa là con trai vừa trên danh nghĩ là bạn, hiển nhiên không thể trốn tránh, không những thế còn đến sớm hơn thường lệ.

Vì có tiểu tử thối tôi đến, bí thư Nghiêm không vội vàng vào phòng đọc sách, xem xong tin tức trên truyền hình, bốn người trong nhà lại ngồi quây quần bên nhau nói chuyện.

Tháng năm năm nay Nghiêm Minh và chị hai kết hôn, Nghiêm Minh quản lí nhà máy Nhất Chu rất tốt, trước lúc kết hôn đã thăng chức lên phó phòng bộ công nghiệp khu Tú Thành, bằng chức vụ với Giải Anh. Ban đầu dự định cùng chị hai sống ở khu số 1 khu tập thể thường vụ tỉnh uỷ, nhưng hôm nay Nghiêm Ngọc Thành chuyển đến tỉnh, không khoảng thời gian ngắn, không tiện điều động công việc của hai anh chị, nên chuyển đến phòng thuê của khu công nghiệp.

Bên trong căn phòng có ba phòng nhỏ và hai phòng khách, hai vợ chồng sống rất thoải mái, hai người không có nhiều tiền tiết kiệm, tiền đều là do tôi đưa thêm. Theo ý của mẹ, chị cả sống ở bên ngoài, tôi thì ở trường đại học Hoa Nam, trong nhà rất lạnh, muốn hai anh chị về ở cùng, nhưng Nghiêm Minh không đồng ý.

Rất có thể vẫn sợ cha tôi.

Bây giờ người ta cũng là phó phòng tuy chức vụ không to nhưng cũng không nhỏ, khách đến viếng thăm cũng không ít, sao lại phải đến ở nhà bố mẹ vợ?

Cũng may chị ba cũng đã tốt nghiệp, được phân về bộ tài chính thành phố Bảo Châu làm, có thể ở nhà làm bạn với mẹ.

" Tiểu Tuấn, khi nào thì cháu quay về thành phố Bảo Châu?"

Nghiêm Ngọc Thành hỏi.

" Ngày mai ạ."

Nghiêm Ngọc Thành không trả lời, Nghiêm Phi ậm ực không hài lòng.

Chị ba tốt nghiệp, Nghiêm Ngọc Thành lại đến tỉnh làm việc, Nghiêm Phi không có lí do sống ở kí túc trường đại học Ninh Thanh, kì thực tiểu cô nương này rất hiếu thuận, nhưng trải qua ba năm sống tự do tự tại, bây giờ đột nhiên phải về khu tập thể thường vụ tỉnh uỷ sống, đương nhiên là không can tâm tình nguyện rồi. Mỗi năm mới được nghỉ hè một lần, lại phải "Lao yến phân phi " rồi.

Tôi có chút áy náy với Nghiêm Phi, nói: " Phi Phi, bây giờ nhà anh có rất nhiều việc, đợi một thời gian nữa mới đến chơi với em được."

Nghiêm Ngọc Thành đúng là " hiểu rõ đại nghĩa ". gõ nhẹ bàn, nói: "Cha cháu bây giờ kiêm hai chức vụ liền, rất nhiều việc, cháu về nhà sớm đi."

Thấy thái độ này của Nghiêm Ngọc Thành, Nghiêm Phi có chút không hài lòng, chỉ biết nhẫn lại, đi chỗ khác, không quan tâm đến chúng tôi.

" Bác Nghiêm, về việc sắp đặt phòng ban ở thành phố Bảo Châu, bác có gì giao phó không?"

Không do dự, việc cấp bách bây giờ là chọn ra một thị trưởng, chia sẻ công việc cùng cha cháu, thị trưởng này phải là người ngoài tỉnh mới được.

Việc sắp xếp các phòng ban khác, tuy cũng rất quan trọng, nhưng đã có danh sách rồi, chỉ đợi thời gian nữa thôi.

Dụng ý của tôi, Nghiêm Ngọc Thành đương nhiên õ ràng.

Nghiêm ngọc thành mỉm cười, nói:" Chuyện này, không nên hỏi bác ý kiến. cha cháu nói là được rồi."

Tôi ngẩn ra:" Nói như vậy, tin đồn là thật sao?"

Nghiêm ngọc thành cười cười, không làm trả lời.

Giải Anh và Phi Phi không hiểu được, cũng may hai người họ không quan tâm. Thời gian nghỉ hè, Nghiêm Phi buồn bã vì không thể đi cùng tôi, chuyện buồn của cô Giải Anh có phần giống con gái rượu, là không có mẹ tôi bầu bạn tâm sự, lúc mới đến, không người quen, rất buồn chán.

Sống ở khu tập thể thường vụ tỉnh uỷ, cho dù có người quen, cũng không bao giờ được tuỳ tiện nói chuyện cùng nhau.

Nghiêm ngọc thành nói chuyện này do cha định đoạt, tôi lập tức ý thức được thời gian, trước có tin đồn cha bị điều đến thành phố Đại Ninh làm bí thư thành uỷ không phải là giả.

Không biết là do nguyên nhân gì, lãnh đạo cấp trên có nghị quyết điều động, nhưng cuối cùng lại không thành hiện thực, Liêu Khánh Khai đối với cha, có ý xin lỗi, có thể cha cũng rất tôn trọng ý kiến mà lãnh đạo đề ra.

Trong đầu tôi lập tức hiện ra khả nẳng có thể xảy ra nhất, chính là chọn mấy người tiếp nhận thi trưởng.

Người thứ nhất tôi sẽ nghĩ đến đó là Đường Hải Thiên.

Đường Hải Thiên, Nghiêm Ngọc Thành, cha ba người là cộng tác của nhau, là người trầm tính lão luyện, liêm khiết vô tư, ngồi cùng thuyền với Nghiêm - Liễu. Lí lịch và cấp bập cũng được, hắn lên chức thị trưởng, Bảo Châu là người mới tiếp nhận.

Đối với thành phố Bảo Châu mà nói, đây là một cục diện không tồi, không thể tạo thành bất cứ vấn đề gì, không phải lo lắng thị trưởng mới , " Nhất triều thiên tử nhất triêu thần ".

Nhưng người cộng tác này lại có khuyết điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là tái phạm vào kiêng kỵ.

Thế nào, thành phố Bảo Châu lại thích bới mọc vào đời sống riêng tư của người khác?

Cũng may chủ tịch tỉnh là do Liêu Khánh Khai đương nhiệm, cấm kị này không được cho là nghiêm trọng.

Tiếp theo, hiệm đảm nhiệm phó bí thư Đảng La Tử Vinh là người cạnh tranh có thục lực, đây là người mà Chu Bồi Minh đề bạt, sau khi Chu Bồi Minh lùi bước, đã hợp tác với Nghiêm-Liễu rất vui vẻ.

Thêm một người nữa hiện giữ chức phó thị trưởng thường vụ Lôi Quốc Vệ.

Trong tỉnh người này không có chỗ dựa lớn, làm việc cẩn thận, lúc làm phó thường vụ , hết sức tôn trọng cha và cấp trên, rất ít người đồn đại.

Lên chức thị trưởng, chỉ là vấn đề không sớm thì muộn, duy nhất chỉ có cha, làm gì cũng thuận tay. Tật xấu của Lôi Vệ Quốc là cẩn thận quá mức.

Nghiêm Ngọc Thành cũng không thúc giục, cầm một điếu thuốc lá lên, kiên nhẫn chờ đợi tôi suy nghĩ rõ ràng.

Đừng để ý đến ngày thường Nghiêm Ngọc Thành thường trợn mắt nhìn tôi, nhưng khi gặp nhũng việc đại sự, rất kiên nhẫn, nghĩ lại đây cũng là một điểm tối tôi cần phải học hỏi.

Tôi trầm tư một lúc lâu, mắt nhìn Nghiêm Ngọc Thành, chậm rãi nói:" Bác Nghiêm, bây giờ trong tỉnh, bác phân nhân sự ra thành những tổ nhỏ, bác lấy trích dẫn cho cấp trên?"

Nghiêm Ngọc Thành thản nhiên nói: " Vẫn là câu nói đó, cha cháu định đoạt là được rồi."

Tôi cảm thấy rất tức giận.

Người này vẫn tính nào tật ấy.

Tôi không để ý đến bác ấy, hướng phía Phi Phi nói: " Phi Phi, khu tập thể thường vụ tỉnh uỷ cách thành đại học Ninh Thanh 7-8 m, em đi bộ đến trường à? Hay là anh mua một chiếc xe máy cho em? "

Liệu Nghiêm Ngọc Thành có cho phép con gái mình lái xe có động cơ nhỏ đến trường không?

Lần này đến phiên Nghiêm Ngọc Thành tức giận.

Tiểu tử này, đủ tàn nhẫn rồi đó.

Chuyện to như vậy, nói bỏ thì bỏ đi, chỉ lo " Nhi nữ tư tình " .

" Được rồi, được rồi..."

Nghiêm Phi vỗ tay, nhăn mặt.

" Em chỉ biết đi xe đạp thôi, không biết đi xe máy."

Lúc đó, xe máy vẫn là một thứ xa lại với mọi người, đặc biệt là xe dành cho con gái, trong nước rất ít người mua, tư tưởng không giống như ở thành phố Giang Khẩu.

Tôi cười: " Lái xe con gái rất dễ lái, biết đi xe đạp là được rồi, trong vòng mấy phút là học được thôi."

Nghiêm Ngọc Thành thay đổi sắc mặt: " Mấy mét thôi mà, đi xe đạp là được rồi, cũng không mất nhiều thời gian, con gái, mua xe máy làm gì?"

Giải Anh không phản đối con gái làm " Đặc thù hóa ",chỉ là có chút lo lắng về vấn đề an toàn.

Tôi cũng rất lo lắng.

" Vậy, em...."

Vừa nghĩ chuẩn bị cho Nghiêm Phi một chiếc xe chuyên dụng, nhìn Nghiêm Ngọc Thành, nói đến đây liền cầm điếu thuốc hít một hơi, hay là tìm một chiếc xe đua đón.

" Tiểu tử, bác biết cháu có nhiều tiền, giai cấp tư sản quá đó, xe con đưa đón Nghiêm Phi, bác không đồng ý."

Không ngờ Nghiêm Ngọc Thành lại nhanh trí như vậy, trong lòng tôi đang nghĩ gì, bác ấy cũng đoán ra hết.

Tôi cười hì hì, giơ ngón cái lên.

" Bí thư quả nhiên tài trí như Khổng Minh, tiểu tử bái phục."

Nghiêm Ngọc Thành đắc ý.

" Nhưng, có một việc tại hạ không hiểu, muốn thỉnh giáo bí thư."

Tôi bộ dạng giả vời hết sức thành khẩn.

Nghiêm Ngọc Thành " hừ" một tiếng: " Nói đi."

Nhìn thấy mặt Nghiêm Ngọc Thành ửng đỏ, mẹ con Giải Anh mỉm cười, Nghiêm Phi nhìn tôi giơ ngón cái lên.

...............

Những ngày này, trong tỉnh rất hỗn loạn, trong thành phố cũng không khá, trong nhà của tôi, cũng hỗn loạn, mấy ngày liên tiếp, lúc nào cũng có khách đến chơi.

Nhiều khi cha vẫn đang ở phòng làm viêc, trong nhà đã có rất nhiều người ngồi chờ rồi.

Mọi người đều là cánh tay đắc lực của Nghiêm-Liễu, hoặc đồng môm cũ ở huyện Hướng Dương, người nào cũng có một địa vị nhất định, còn mẹ thì mệt mỏi để tìm cách ứng phó, không cho người ta vào trong nhà cũng không được.

Đợi đến đên khuya, mới có không gian yên tĩnh, khách cuối cùng cũng đi về, mẹ thu dọn phòng khách.

" Vẫn là quy định nghiêm khắc của bác Nghiêm là tốt nhất, không cho ai vào nhà, mọi người cũng không dám đến, bây giơ thì tốt rồi, nhà bây giờ chuẩn bị thành cái chợ rồi..."

Tôi cười an ủi: " Mẹ, mỗi người có một cách giao tiếp khác nhau mà."

" Cũng đúng."

Nhìn là biết, mẹ tuy bận, nhưng vẫn vui vẻ."

Nhớ kỹ lại, ngày nào mẹ cũng vui vẻ như hôm nay, thì tốt, mẹ chưa đến 50 tuổi, lên chức bí thư thành uỷ, một nhân vật quan trọng của thành phố Bảo Châu. Liễu Gia Sơn hai trăm năm trước, không có người là quan to như vậy, rất vinh quang. Nói đến quy củ của cha, những cán bộ kia đến nhà đều là đến tay không, cũng có một số người cần mấy gói trà đặc sản của tỉnh nào đó đến biết thôi.

Năm trước chị cả sinh con gái, mẹ lên chức bà ngoại, ngày nào cũng vui vẻ. Giang Hữu Tín cũng không thua kém ai, in dấu từng bước từng bước, vũng vàng lên chức thường vụ tỉnh uỷ.

Gia đình chị cả, không phải lo lắng.

Người lo lắng nhất chính là chị hai, là con dâu nhà Nghiêm gia, Nghiêm Minh còn trẻ đã lên chức cục phó, sớm không phải là công tử như lúc đầu. Tuy chị hai không học đại học, từ lúc lấy chồng, rất ít khi về nhà tâm sự với mẹ.

Chị ba là người nghe lời và ngoan nhất, thuận lợi bước vào trường đại học, ra trường được phân vào cục tài chính thành phố, nháy mắt đã mấy năm trôi qua, luôn tìm một người con rể tốt gia đình có điều kiện.

Tiểu công tử của nhà khác, hoặc hữu ngoan liệt bất kham, ảnh hưởng đến tiền đồ của cha, còn tôi từ nhỏ đã trở thành túi mưu trí của cha và Nghiêm Ngọc Thành, hôm nay lại học thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp, bất luận là kinh doanh hay làm nhà nước, tiền đồ là 50/50, mẹ không lo lắng.

Hôn nhân đại sụ đương nhiên phải lo lắng rồi, bây giờ mẹ chỉ đợi con dâu Nghiêm Phi về nhà tôi là xong, nhưng đốt đèn lồng đều khó tìm môn thân sự tình.

Thế là con dâu con rể đều có, mẹ không vui sao được? Đương nhiên lúc ngủ cũng phải mỉm cười.

Điều mà mẹ lo lắng nhất, là sức khoẻ của cha.

Cho nên cha vừa về nhà, mẹ lại càu nhàu.

" Tấn Tài à, như thế này không được, vẫn phải thành lập quy củ, nếu không trong nhà không thanh tịnh, anh rút ít thơi gian xem văn kiện."

Ha ha, bây giờ mẹ góp lời cũng rất tiến bộ, không trực tiếp cũng không gián tiếp, học được cách " Khúc tuyến cứu quốc ".

Cha vừa nghe, liền cười, nói: "Nói chuyện với một số đồng chí, tìm hiểu tình hình, cũng là một bộ phận trong công việc, công việc không phải là đơn giản như văn kiện..."

Mẹ không vui vẻ: " Tìm hiểu tình hình gì, anh cho rằng bây giờ bọn họ dám nói thật trước mặt anh sao? Toàn là những lời nịnh hót."

Mẹ nhịn không được cười, liền cười thành tiếng.

Mẹ là người "Khúc tuyến cứu quốc ", xem ra chỉ học được một chiêu, một lời không hợp, liền " Lộ ra bổn tướng ".

Nhưng cũng không phải nói nữa, lời của mẹ, toàn là đạo lí.

Mẹ cười ha ha: "Thật giả, anh phân biệt rõ ràng?"

" Cũng không nhất định."

Mẹ vừa nói vừa pha trà cho cha, vừa không phục.

" Cha, mẹ nói rất có đạo lí."

Lần này, tôi ủng hộ mẹ.

" Ừ? Chẳng lẽ con cũng cho rằng cha con quan liêu sao? 10 năm trở lại đây, cha là cán bộ, có rất nhiều chuyện bọn họ có thể dấu được cha?"

Cha tỏ vẻ không vui, cho rằng hai mẹ con không đúng.

" Hì hì, 10 năm trước và bây giờ có thể so sánh với nhau không? 10 năm trước bác Nghiêm là chủ nhiệm Hồng Kì Công Xã, chỉ hút thuốc lá 1 máo 8 phân một bao, bây giờ không phải là Trung Hoa Hùng Miêu? Con thấy thường vụ thành uỷ mọi người toàn hút thuốc đắt tiền thôi."

Tôi cười phản bác.

" Không phải chứ? Bọn họ mời cha thuốc, đều là công minh chính đại..."

Cha nói.

Mẹ bĩu môi, nói: " Đó là sợ anh trách mắng thôi, bây giờ a, chỉ có con trai anh mới mời anh hút thuốc Trung Hoa, còn bằng hữu, thì không dám."

Tôi nói đùa: "Đợi con tốt nghiệp, ra trường rồi vào cơ quan làm, cũng con cũng không dám mời cha hút thuốc Trung Hoa."

Sắc mặt cha lập tức trầm lại, trầm tư nói: "Như vậy hả? Xem ra cha đúng là có chút quan liêu rồi."

Tôi và mẹ nhìn nhau cười.

Đọc truyện chữ Full