“Tiểu Tuấn, cậu biết không? Cụu đã đánh mất một cơ hội lớn đó?”
Trong “Dinh tư” của Hà Mộng Doanh, Hà đại tiểu thư có chút đáng tiếc nói với Liễu Tuấn.
“Có thể thấy được ?”
Liễu Tuấn vân theo thói quen nằm trên ghế sofa, nói.
Hà Mộng Doanh hơi cau mày, tức giận đáp: “Cậu tưởng, cho tôi thấy ai cũng cho người ta vào quân đội hay sao? Trưởng tham mưu khu đại quân sự đích thân mời cậu tham gia quân ngũ, quá ư là coi trọng đó? Cậu…”
“Tiểu tử như cậu cũng quá đáng không chút phép tắc!”
Liễu Tuấn cười nói thêm vào vế sau của câu nói.
Hà Mộng Doanh “Hêng” lên một tiếng, lườm anh ta. Nghĩ cái tên tiểu này nằm như vậy, chưa hẳn trông thấy, lại vừa có chút buồn cười. nếu nói Hà đại tiểu thư cũng là nhân vật đáng nể rồi, hiện nay đã lên được tới cấp đại úy, quân hàm thiếu tá, có bao nhiêu người khâm phục cô ấy chứ? Tên sinh viên bé tý này, mỗi lần đến đều không hỏi han gì, mà cứ nằm dài trên ghế, nói “Trà”, sung sướng hơn cả ông hoàng. Không ngờ Hà Mộng Doanh lại vẫn cứ bị lừa mãi như vậy, anh ta đến lại cứ thấy vui vẻ ngoan ngoan mang trà lên cho anh ta. Khi thời tiết lạnh còn không quên đắp thêm chăn cho anh ta.
“Chị bảo này, cậu nên suy nghĩ thêm chút đi. Sang năm tốt nghiệp rồi, học lực thạc sĩ, vào quân dội thấp nhất cũng có thể làm thượng úy…”
Hà Mộng Doanh vẫn nghiêm túc khuyên nhủ.
“Thế không phải thấp hơn chị sao? Thấy chị phải cung kính? Không muốn!”
Liễu Tuấn trả lời.
Hà Mộng Doanh lập tức tức giận.
“Cậu có biết chị lên được chức này, tiêu tốn hết bao nhiêu thời gian không? 10 năm! Đó còn là do cha chị là quân trưởng đó!”
Nói thật nếu như không dựa vào cái cây đại cổ thụ Trường Chinh, thì Hà Mộng Doanh người trẻ tuổi như vậy có thể nhanh chóng lê n được chức này?
Nhìn sĩ quan quân đội này, đến khi nào có thể chính thức làm được chút chuyện chứ? May mà cô ta có trợ giúp nếu không thì không cần người khác “Thúc giục” cũng tự mình cởi bỏ trang phục quân đội.
Còn đâu người phụ nữ lên được chức sắc này, không khéo đã sớm kết thúc tại quân đội rồi?
“Ai bảo chị không phải là đàn ông? Nếu là đàn ông, thì lần này có thể lên được phó đoàn rồi đó?”
Hà Mộng Doanh cười nói: “Nếu như tôi là đàn ông, không tranh giành như thế này chắc đã bị cha tôi đanh chết rồi”
Liễu Tuấn cũng cười: “Nói như vậy, Lương Kinh Vĩ kì thực là đã ngắm vị chí cho chị rồi?”
“Không phải sao, cha tôi coi anh ý như con trai, có lẽ sau này sức mạnh của gia đình họ Hà sẽ do anh ấy làm trụ cột”
Hà Mộng Doanh không nhị được trong lòng thấy có chút buồn tẻ.
Cô ấy hơi nhạy cảm với những lời nói của Liễu Tuấn, có lẽ trong lòng đã không có chút đề phòng nào với Liễu Tuấn cả.
Liễu Tuấn lặng lẽ thở dài, xem ra vận khí này có khi thật sự khó nói. Gia đình họ Hhà sẽ dựa hết vào Lương Kinh Vĩ, anh ta muốn làm thế nào cũng có cái khó.
“Thế không phải là đã xong rồi sao, tôi không vào quân ngũ, thì cái khí chất của nhà họ Hà sẽ chia ra làm hai. Tôi chịu một nửa, như thế không thỏa đáng”
Liễu Tuấn cười.
“Cậu nghĩ thật hay, cậu đâu phải là con rể nhà họ Hà..”
Hà Mộng Doanh nói. Liễu Tuấn cười. anh ta vẫn giữ chặt quy tắc, không dễ dàng nhận lấy cái điều tổ này.
“À, nghe nói chú Hải sắp lên trưởng tham mưu, đúng không?”
Liễu Tuấn nói.
Hà Mộng Doanh nhìn anh ta: “Hơi khó một chút”
Liễu Tuấn nhìn, ngồi dậy.
Thái độ này là đối với chuyện của Hải Hướng Quân. Cho dù chú ta không có ở đây, nhưngg với người với tư cách của một sư trưởng lại coi Liễu Tuấn một sinh viên làm bạn, thì cái tình này cho dù có như thế nào thì cũng cần nghiêm túc, không lễ nghĩa không được.
“Cái quan trọng nhất là chú Hải không có văn bằng, kì thực việc này cha tôi đã từng nhắc nhở chú ý,”
Điều này Liễu Tuấn có thể hiểu được, cái gọi là “Tuổi trẻ là bảo bối, văn bằng là không thể thiếu”, không chỉ tại các cơ quan thông thường mà ngay cả trong quân đội cũng vậy. dù sao “Quốc phòng hiện đại hóa” không thể mãi mãi xây dựng trên cơ sở “ Gạo cộng thêm súng trường” được.
Đối với việc sử dụng cán bộ cấp cao càng coi trọng tố chất tổng hợp đây là điều hoàn toàn hợp lý.
Nhưng phương hướng chính xác thì chính xác, cụ thể đến bản thân Hải Hướng Quân, Liễu Tuấn lại hy vọng anh ta có thể tiến thêm một bước như ý muốn.
“Không ngờ chú Hải vẫn ngang bướng như vậy”
Liễu Tuấn cười nói.
Người này đột nhiên ngồi dậy, Hà Mộng Doanh hơi giật mình, vốn là ngồi “Cuộn tròn” hai tay kẹp vào đùi, tư thế rất là tức cười. Liễu Tuấn đột nhiên ngồi dậy, Hà Mộng Doanh cũng ngay lập tức ngồi dậy, nhìn anh ta.
Thấy Hà Mộng Doanh ngạc nhiên như vậy, Liễu Tuấn cười, lắc đầu.
“Ương bướng thì ương bướng , nhưng ương bướng có chỗ tốt không? Anh không muốn tiến, người muốn tiến thì nhiều vô cùng?”
Hà Mộng Doanh nói.
Liễu Tuấn nhấc tách trà lên uống, trà hơi nguội, cho nên cau mày.
Hà Mộng Doanh thấy vậy nói: “Lá trà để ở ngăn thứ hai ý”
Ý nói, muốn uống trà thì tự tay đi mà pha.
“Ừ”
Liễu Tuấn đồng ý. Nhưng vẫn ngồi chỗ cũ không nhúc nhích chút nào.
“Lương Xảo đã tạo thói quen xấu cho cậu”
Hà Mộng Doanh đưa tay chỉ vào anh ta.
“Sau này nếu lấy phải một bà vợ khó tính thì cậu tính phải làm sao”
Hà Mộng Doanh can thán, nhưng vẫn đứng dậy pha trà cho anh ta.
Liễu Tuấn cười lắc đầu, có lẽ là hưởng thụ cảm nhận lời than vãn của bà chị.
Người phụ nữ này quả thật thông minh, ngay lần đầu tiên đã đoán ra được quan hệ của anh ta và Lương Xảo, cũng có thể đoán được họ cũng không thể “Thành đôi” được. Nhưng trong những bạn gái của Liễu Tuấn, cho dù nam hay nữ, chủ có cùng với Hà Mộng Doanh nói chuyện thoải mái. Những người khác, nếu không rõ quan hệ của anh ta và Lương Xảo, thì đều né tránh.
Việc này cũng có chút kì diệu. Trong chốc lát, Hà Mộng Doanh đưa trà tới, vươn người đặt trước mặt Liễu Tuấn.
“À, người bạn gái chính đó trông như thế nào? Kể đi”
Liễu Tuấn hơi choáng. Dường như mình chưa từng nói cái gì là bạn gái chính quy cả.
“À, chúng ta không nói chuyện này đi? Nói chuyện của chú Hải đi?”
Liễu Tuấn liền đề cập ngay đến “Chinh chiến”
“Cậu ngại sao…
Hà Mộng Doanh không thoải mái, ngồi lại chỗ của mình, nhấc tách trà nhắm mắt thưởng thức.
“Chị vừa nói, chú hải ngoài không có văn bằng ra còn có chỗ nào không được không?”
“Không nói với cậu”
Hà Mộng Doanh lại nổi giận theo tính khí của con gái.
Liễu Tuấn cũng không để ý, nhấc tách trà uống, mỉm cười.
Phục cô, biết cô nhất định sẽ không chịu nói chuyện với mình.
“Cậu…cậu thật sự muốn tôi chết tức mới can tâm đúng không?”
Hà Mộng Doanh tức giận nghiên răng nghiên lợi nói, hằm hằm nhìn Liễu Tuấn, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Liễu Tuấn đặt cốc trà xuống, nói: “Thật là ai dám chọc tức chị chứ?”
“Cậu…cậu bắt nạt….đàn ông không có gì tốt cả”
Hà Mộng Doanh không biêt vì sao lại kích động đến mức này chứ, hai mắt đỏ ửng lên.
Liễu Tuấn lại lắc đầu. xem ra tâm tình của con gái, mình cũng thật sự hiểu quá ít về họ. không chủ động “ Nói thật” bạn gái của mình cũng bị trách mắng ?
Thấy Liễu Tuấn với dáng vẻ đau đầu khó xử, Hà Mộng Doanh bật cười, nước mắt cuối cùng cũng dừng lại. Liễu Tuấn không suy nghĩ nữa mà vội lấy khăn giấy đưa cho cô.
Hà Mộng Doanh liền nhận lấy rồi đi vào phòng nhà vệ sinh, trang điểm lại, sau đó lại xuất hiện với nụ cười “Quý tộc”
“Kì thực cũng không cần lo lắng, chú Hải lên cấp là chắc chắn, phó quân trưởng đó”
Hà Mộng Doanh nhấc tách rượu vang, nhẹ nhàng thưởng thức, để lại lại trạng thái bình tĩnh cho mình.
Lần này lại là Liễu Tuấn thấy không vui.
“Tình hình nội bộ của quân đội tôi không hiểu, phó quân trưởng , chú Hải cả đời cũng đã đến được đỉnh rồi sao?”
Liễu Tuấn nói như vậy cũng không phải không có căn cứ. Trên thực tế, bộ đội của đơn vị cấp 1, tham mưu trưởng trở thành chức vụ nhạy cảm nhất, nói tóm lại, tham mưu trưởng đều là những người tướng quân cùng cấp . Nhưng cùng cấp phó quân sự căn bản là do dựa vào nhiều yếu tố, đồng thời cũng có rất nhiều quy tắc.
Đương nhiên tất cả mọi việc đều có ngoại lệ, nhưng ngoại lệ này có thê xảy ra với Hải Hướng Quân hay không thì vẫn rất khó nói.
Hà Mộng Doanh mở to mắt nhìn nói: “Cậu đã rõ chuyện của quân đội như vậy, thế sao không vào quân đội? tôi biết có ý làm tại khu vực, muốn thành đại sứ một phương. Nam tử hán muốn tiến cao là đúng, nhưng con đường thành công có nhiều ngả. Cậu cứ vào quân đội, đến khi cấp bậc lên, khi thích hợp có thể chuyển ngành, lên chức sẽ càng cao?”
Hà Mộng Doanh vẫn cố gắng khuyên nhủ Liễu Tuấn nhập ngũ, không chỉ là vì Hà Trường Chính rất coi trọng Liễu Tuấn, quan trọng là cô cũng biết sau khi Liễu Tuấn tốt nghiệp, 9 phần là về làm tại tỉnh N, dù sao đó cũng là quê nhà họ Liễu. Thời kì này thì vẫn nằm trong “ Nhà kính” là an toàn hơn cả.
Về sau, Liễu Tuấn lại đến uống trà chỗ cô, thì sẽ không tiện nữa.
Cũng đến lúc này, Hà Mộng Doanh mới ý thức được trong tâm can mình đã có hình bóng của người đàn ông này, rốt cuộc sâu đến mức nào. Thật không ngờ không lâu sau thì sẽ mỗi người một phương, Hà Mộng Doanh thì cảm thấy vô cùng khó khăn.
Nhưng vấn đề này, Liễu Tuấn có quy tắc nhất định của mình, rất ít khi bị người khác nói này nói nọ, với người quyền cao chức trọng như Hà Trường Chinh, hồng nhan biết mình như Hà Mộng Doanh cũng không thể dễ dàng đánh động anh ta.
Liễu Tuấn khua tay, nói: “Không nói nữa. Tôi thấy chú Hải vẫn có thể giành lấy được, văn bằng cũng không thể quyết định tất cả. Trước mắt, nước Mĩ can thiệp vào cục diện Trung đông, chính là cơ hội rất lớn. Theo cách nghĩ của tôi, sau chiến tranh lần này, nhất thiết sẽ có những thay đổi lớn trên phương diện cải cách quân sự. Nói sự thật một chút, sẽ làm chút thi đấu nhỏ. Chú Hải có thể làm được bài văn này. Tôi thấy Hà tướng quân bảo tôi đến, chủ yếu cũng muốn vì chuyện của chú Hải”
“Cậu vẫn gọi là Hà tướng quân? Cha tôi đã bảo cậu gọi khác mà, gọi là bác Hà đó”
Hà Mộng Doanh nói.
Liễu Tuấn cười: “Quen rồi”
“Tôi nói cho cậu biết, người như cha tôi, rất ít khi chủ động hòa khí với hậu bối như vậy, khi lần đầu anh Kinh vĩ đến cũng bị dạo cho toát mồ hôi ra đấy”
Hà Mộng Doanh nói.
Thử tưởng tưởng xem một nam tử hán như Lương Kkinh Vĩ, trước mặt hà trường chinh lại run run như vậy làm cho Liễu Tuấn thấy rất buồn cười.
“Nhận được sự trọng dụng này, tiểu tử hơi lo sợ”
Hà Mộng Doanh cười: “Cậu thôi đi, cậu nếu như muốn giúp chú hải, thì hãy đưa ra chút ý kiến đi”
Liễu Tuấn lắc đầu: “Bác Hà nói, chú ấy không nghe, huống hồ tiểu tử như tôi? Có thể nói được đại sư hải sao? Như vậy tôi thấy chị đi nói tốt hơn, chú Hải rất quý chị, chị đi nói có thể được”
Liễu Tuấn nói như vậy cũng có lý, gia đình họ Hà có hai cô con gái, Hà Mộng Doanh nghiêm chỉnh đoan chính, giống như Hà Trường Chinh. Nói chuyện với Hải Hướng Quân, đều rất nghiêm túc. Còn Hà Mộng Doanh thì khách rất thoải mái, rất hợp với Hải Hướng Quân. Ông ta thích thể diện, để hậu bối giúp đỡ, thật không dễ. nếu như Hà Mộng Doanh tùy tiện nói có thể sẽ nghe theo”
“Chị đi nói cái gì?” Hà Mộng Doanh khoanh hai tay lại: “Đừng cho rằng chị mặc quân phục, với những chuyện đánh nhau, thật sự chẳng có chút hứng thú nào cả”
Liễu Tuấn lập tức gượng cười: “Chị làm sĩ quan gì?”
“Chị là sĩ quan, dù sao cha tôi chọn việc cho chị, lại không phải tự chị muốn. Những cái tốt của đàn ông, như đánh trận vốn là chuyện của đàn ông, đừng để chị em phụ nữ chúng tôi dính vào. Người phụ nữ tốt là hiểu phải biết hưởng thụ cuộc sống”
Hà Mộng Doanh nói, mặt hơi đỏ.
Không ngờ Liễu Tuấn cũng gật đầu.
“Nói hay lắm, tinh hoa của phụ nữ, câu nói rất kinh điển”
Hà Mộng Doanh cười, dáng vẻ vô cùng vui sướng.
“Chị cứ nói với chú Hải đi…sau trận chiến, nước Mĩ lâu không đánh trận lớn, vũ khí tân tiến nghiên cứu hết đời này sang đời khác, rốt cuộc hiệu quả như thế nào, chưa ai biết được. Có lẽ quân Mĩ lần này sẽ thử nghiệm với Iraq, tất cả những vũ khí tân tiến. Hải quân, không quân Iraq thì không cần nói nữa, toàn là những kẻ điếc. thật sự có thể tạo thành uy hiếp nhất định với quân mĩ, chỉ có lục quân bộ đọi với những xe bọc thép. Do đó, chú Hải nên tập trung ánh mắt vào trong đó, nghiên cứu một chút sự công kích tổng hợp cả không lẫn bộ, con đường sinh tồn của quân đội áo giáp. Bài văn này làm tốt, tôi không tin không thể thay đổi được vị trí của trưởng tham mưu”
Liễu Tuấn nói.
Hà Mộng Doanh cười, nói: “Chẳng trách cậu không muốn đi nói, câu nói này nếu nói cho cha chị nghe, ông ấy không chắc sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế nhất định bắt cậu vào quân đội. Em không đi thì sẽ bắt vào”
Liễu Tuấn mỉm cười, cũng không để ý đến cô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 350: Tập đoàn quân tham mưu trưởng
Chương 350: Tập đoàn quân tham mưu trưởng