“Mẹ thấy Vũ Chánh Hiên thế nào?”
Liễu Tuấn cười hì hì hỏi.
Lúc này, đoàn người của Trương Gia Vĩ đã xin phép về rồi. Nguyên nhân là Liễu Tấn Tài vừa kết thúc công vụ về tới nhà, Trương Gia Vĩ và mấy người khác chào Liễu Tấn Tài một cách rất cung kính, rồi lại ngồi xuống nói chuyện với ông chừng nửa tiếng nữa.
Có người thường ủy tỉnh ủy như Liễu Tấn Tài ở đây, Trương Gia Vĩ và Vũ Chánh Hiên cảm thấy rất khiêm nhường, ngay cả Vũ Viên Viên vốn nhiều lời cũng đã yên lặng một chút. Khi còn ở nhà, cô ấy chỉ sợ Vũ Thu Hàn, còn chẳng sợ gì mẹ cả.
Đến khi Liễu Tấn Tài vào phòng đọc tiếp tục xem công văn, Liễu Yên cũng đi vào phòng của mình, Liễu Tuấn đưa Nghiêm Phi về tòa nhà số ba, nói chuyện ở nhà Nghiêm gia một lúc nữa, mới về nói chuyện với Nguyễn Bích Tú.
“Được đấy chứ, rất biết lễ độ, nhà lại tốt nữa.”
Nguyễn Bích Tú khen ngợi.
“Hà hà, vậy mẹ thấy để anh ta và chị ba thành một đôi có được không?”
Nguyễn Bích Tú ngớ người, nghĩ một lúc rồi nói: “Tốt thì tốt đấy, chỉ là không biết người ta đã có bạn gái hay chưa thôi.”
Liễu Tuấn cười nói: “Có lẽ là chưa có đâu mẹ. Nếu không thì, năm hết tết đến thế này, cũng nên đến tỉnh N ăn tết cùng với chú Vũ và cô Bành chứ. Hơn nữa Vũ Chánh Văn làm trong bộ đội biên phòng, nếu như có bạn gai, khó khăn lắm mới được kì nghỉ, giờ cũng phải ở bên cạnh nhau rồi chứ?”
Nguyễn Bích Tú gật đầu lia lịa. Cảm thấy sự phân tích của con trai mình rất có lí, ngay lập tức vui vẻ hẳn lên: “Ôi chà, nếu như vậy thật, thì là một việc tốt mà......Chị ba nhà con chẳng phải đã nói. Muốn tìm một cái gì.....cái gì có khí chất đàn ông hay sao........”
Liễu Tuấn bèn cười.
Nói đến cái khí chất đàn ông này, Vũ Chánh Hiên đúng là còn nhiều hơn của Lương Kinh Vĩ. Tất nhiên, khí chất đó của Lương Kinh Vĩ là tiềm ẩn.
“Hì hì. Ngày mai họ chẳng phải đi cùng đến tiệm thiết kế trang phục của Phi Phi sao. Đây là một cơ hội tốt.”
Liễu Tuấn bèn bắt đầu lên kế hoạch.
“Việc này, con phải làm cho nhanh vào.”
Nguyễn Bích Tú cẩn thận nhắc.
“còn nữa, nếu như người ta đã có bạn gái rồi thì con không cần phải miễn cưỡng nữa.”
Liễu Tuấn cười nói: “Mẹ à, việc này có thể miễn cưỡng được sao? Tất cả đều phải xem hai người họ có duyên với nhau không nữa.....”
Nguyễn Bích Tú hiểu được điều đó, đột nhiên bà như nhớ ra chuyện gì, nói: “Ý, Tiểu Tuấn à, việc này có cần phải nói trước với chị ba con không?”
Liễu Tuấn gãi gãi đầu: “Mẹ cứ cập rập thế làm gì ạ? Chị ba da mặt rất mỏng, nếu như nói với chị ấy, đến 80% ngày mai chị ấy sẽ không chịu đi đến tiệm thiết kế thời gian nữa, chẳng phải là công toi rồi sao?”
“Cũng đúng nhỉ.....Vậy thì kệ con vậy!”
“Được, mẹ cứ để con!”
Liễu Tuấn lại vỗ bình bịch vào ngực, vỗ xong lại thấy nực cười, không cẩn thận, phó bộ trưởng Liễu lại biến thành “bà mối” mất rồi.
..........
Mặc dù đã là ngày hai mươi mấy tháng chạp, nhưng các cơ quan vẫn chưa được nghỉ, may mà vào đúng ngày chủ nhật, nên phó bộ trưởng Liễu cũng không cần phải trốn làm mà vẫn làm được trách nhiệm của “bà mối”.
Vũ Viên Viên nhớ rất kĩ về lời mời của Nghiêm Phi, từ sớm đã gọi điện đến. Nghiêm Phi là người trọng chữ tín, tất nhiên là không từ chối.
Sau khi gọi điện đến nửa tiếng đồng hồ, anh em nhà Vũ gia đã lái xe đến từ sớm, đó là một chiếc NISSAN, trông rất khí thế.
Trên xe ngoài hai anh em nhà Vũ gia, công tử cục trưởng cục ngoại thương thành phố Đại Ninh Lý Tử Hằng cũng lật đật đi theo.
Liễu Tuấn cảm thấy hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ là Vũ đại tiểu thư đã có tình cảm thật sự với tiểu tử này rồi hay sao? Tự nhiên anh hơi lo lắng cho thiếu gia Lí! Vũ đại tiểu thư không phải là một người phụ nữ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Vũ Viên Viên mặc dù tính tình hơi thô, nhưng rất thông minh, đã nhìn thấu được những suy nghĩ của Liễu Tuấn, cô cười nói: “Chiếc xe này là của cha Lí Tử Hằng, được chúng tôi tạm thời ‘chưng dụng’.”
Hóa ra là vì thế.
Nhất định rằng đối mặt với việc con nhà mình theo đuổi thiên kim tiểu thư của phòng trưởng Vũ, cục trưởng Lí cũng rất ủng hộ, nên không tiếc “xe công dùng vào việc tư”.
Liễu Yên vẫn phải đi dép lê, chầm chậm bước ra ngoài dưới sự giúp đỡ của Nghiêm Phi và Vũ Viên Viên.
“Này, anh cũng thật là ích kỉ đấy, mau đến đây giúp chị Liễu Yên một tay nào!”
Vũ Viên Viên nói với Vũ Chánh Hiên.
Liễu Tuấn cảm thấy hơi nực cười. Không ngờ Vũ đại tiểu thư có lúc cũng thật là đáng yêu, có sự giúp đỡ “tự giác” của cô ấy, chuyện này nhất định thành công.
“Không cần đâu không cần đâu, tôi tự đi được rồi...”
Liễu Yên đỏ mặt nói.
Vũ Chánh Văn xoa hai tay vào nhau, cười hì hì, nhưng không bước lên trước, chỉ kéo cửa xe ra.
“Tôi ngồi xe của Tiểu Tuấn thôi!”
Liễu Yên nói. Mặc dù cô chưa từng nghe “bí mật” tối qua giữa mẹ và Tiểu Tuấn, nhưng mặt cô rất mỏng, vì thế hơi ngại ngùng.
“Đừng thế chứ, chiếc NISSAN này tốt hơn SANTANA của Liễu Tuấn nhiều!” Vũ Viên Viên nói chẳng khách khí, rồi lại tiếp lời: “Này, Liễu Tuấn, anh là cán bộ cấp phó sở, mà sao lại ngồi con SANTANA rách này?”
Lúc đó đang là trào lưu dùng xe Nhật, các cán bộ lãnh đạo ngồi xe cũng chẳng có tiểu chuẩn gì hết, mấy người đứng đầu cấp cục của thành phố Đại Ninh, hầu như đều ngồi xe Nhật cả. Trông mấy chiếc xe ấy khí phách hơn chiếc Santana này của Liễu Tuấn.
Nếu nói ra thì, LIễu Tuấn đã được coi là một vị quan rất liêm khiết rồi, là cán bộ lãnh đạo cấp phó sở, không chỉ dùng xe của mình mua, mà còn thường xuyên phụ trách đưa đón Bạch bộ trưởng đi làm và ra về miễn phí, tiền xăng cũng tự mình bỏ tiền ra.
Tất nhiên, Liễu thiếu gia sẽ không giải thích chuyện này với Vũ đại tiểu thư.
Nghe xong câu này của Vũ Viên Viên, Lí Tử Hằng ngơ ngác cả người.
Sao, người này xem ra thì trẻ hơn mình đến mấy tuổi, mà lại là cán bộ cấp phó sở ư? Chỉ kém cha mình một cấp thôi à? Điều này.....Điều này thật là khó tin!”
Khi vào thường ủy viện tỉnh ủy, trong lòng Lí Tử Hằng hơi căng thẳng.
Chỗ này không phải là chỗ người thường có thể vào được.
Trong mắt người ngoài, ngay cả người quét rác trong đây cũng phải là một nhân vật tầm cỡ. Mặc dù người ta không có chức vụ gì, nhưng thường xuyên nói chuyện với những lãnh đạo tỉnh ủy mà!
Giờ đây đối diện với một cán bộ cấp phó sở trẻ thế này, trong lòng Lí Tử Hằng có phần sợ hãi.
Mẹ ơi, chẳng hổ là viện thường ủy tỉnh ủy, quả nhiên là ngọa hổ tàng long!
“Chị ba, chị lên chiếc NISSAN này đi, chiếc xe này quả thật là tốt hơn chiếc Santana của em”
Liễu Tuấn đẩy Liễu Yên về phía Vũ Chánh Hiên.
Liễu Yên không biết rằng ý đồ thật sự của em trai là gì, đành lên chiếc Nissan, ngồi ở ghế phụ.
“Viên Viên, cô lên xe ngồi với chúng tôi đi, dễ nói chuyện với Phi Phi hơn một chút. Còn Tiểu Lí Tử, anh cũng lên xe của chúng tôi đi.”
Liễu Tuấn không tỏ vẻ gì, tạo cho Vũ Chánh Hiên và Liễu Yên một cơ hội riêng.
Vũ Viên Viên lần này rất ngoan ngoãn, ngay lập tức gật đầu đồng ý, kéo tay Nghiêm Phỉ ngồi lên chiếc ghế sau của chiếc Santana. Thiếu gia Lí tất nhiên là đi theo Vũ đại tiểu thư rồi. Chỉ là bị tên tiểu tử Liễu Tuấn này gọi liên miệng là “Tiểu Lí Tử”, trong lòng chẳng thoải mái lắm. Có điều nghĩ đến việc Vũ Viên Viên nhỏ tuổi hơn Liễu Tuấn mà còn cứ gọi hắn là “Tiểu Lí Tử”, thì hắn gọi vậy cũng là chuyện bình thường thôi.
“Phòng thiết kết trang phục Phi Thiên” vẫn nằm ở chỗ cũ, cách đại viện tỉnh ủy không lâu, lái xe mười phút là đã đến nơi rồi. Vừa dừng xe, Liễu Tuấn cố ý đưa Vũ Viên Viên và Lí Tử Hằng lên lầu, để Vũ Chánh Hiên và Liễu Yên ở lại phía sau. Không có ai giúp, Chánh Văn đành “tự lực cánh sinh”, đỡ lấy vai của Liễu Yên, đi từng bước một lên lầu, thỉnh thoảng lại nói mấy câu “Chậm thôi”, “cẩn thận một chút”, không ngờ dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng ấy lại là một tấm lòng rất quan tâm đến người khác.
Liễu Yên đỏ mặt, vô cùng xấu hổ.
“A, quần áo đẹp quá!”
Vũ Viên Viên vừa bước vào trong căn phòng hai mắt đã dính chặt vào “bao nhiêu sắc màu” phát ra từ chiếc áo, rất vui vẻ.
“Phi Phi, đám quần áo này đều do cô thiết kế cả ư?”
“Đúng thế!”
Nghiêm Phi vốn là một người điềm đạm, nhưng nhắc đến quần áo cũng làm cho cô ấy rất phấn chấn.
“Xem đi, cô thích cái nào thì lấy cái đó!”
“Nếu như tôi thích cả thì sao?”
Vũ Viên Viên bắt đầu nói một cách “tham lam”, sờ chỗ này, mó chỗ kia.
Nghiêm Phi cười: “Vóc dáng mỗi người không giống nhau, dù là cô có thích tất cả, thì cũng có những bộ cô không mặc được!”
“Vậy thì cô thiết kế lại là được rồi!”
Vũ Viên Viên chẳng chịu thua, có điều đây là lần thứ hai gặp mặt rồi, nên cũng có phần thoải mái hơn.
Nghiêm Phi bèn cười gật đầu.
Cô ấy làm cái nghề thiết kế thời trang này, vốn cũng chỉ do ý thích mà thôi, chẳng nghĩ đến việc kiếm tiền gì hết.
Vũ Chánh Văn rất để ý đến phép tắc, dìu Liễu Yên đứng ở một bên mãi. Phòng thiết kế trang phục này, Liễu Yên còn đến nhiều lần hơi cả Liễu Tuấn, phần lớn áo khoác của cô ấy đều là do tự tay Nghiêm Phi thiết kế. Từng bộ quần áo bày trong tủ, cô ấy đều rất quen thuộc, nhưng do lịch sự, cô ấy vẫn đi cùng với Vũ Viên Viên.
“Cảm ơn anh, tôi tự đứng được!”
Cảm thấy rằng cứ “hành hạ” Vũ Chánh Hiên thế này hơi xấu hổ, nên Liễu Yên bỏ tay Vũ Chánh Hiên ra.
Vũ Chánh Hiên cười hì hì, cũng không miễn cưỡng.
“Anh Chánh Hiên, Tiểu Lí Tử, đến đây uống trà nào! Con gái mà ngắm đồ là lâu lắm đấy!”
Liễu Tuấn không đi vào phòng trưng bày, mà đã bày trà Công Phu ra rồi.
Vũ Chánh Hiên cười hì hì đi đến, Lí Tử Hằng đi theo Vũ Viên Viên, không đi ra.
“Anh đi uống trà đi, ở đây làm cái gì? Vướng mắt quá!”
Không ngờ Vũ đại tiểu thư chẳng thèm thương tình gì cả, xua xua tay đuổi hắn đi ra.
Lí Tử Hằng tủi thân đến bên chiếc bàn trà.
“Huynh đệ à, tôi nói cho anh biết, theo đuổi con gái không được dính quá chặt, sẽ bị người ta ghét đấy.”
Liễu Tuấn cười lên lớp Lí Tử Hằng.
Lí Tử Hằng buồn bã.
Người này rõ ràng là trẻ hơn mình, mà sao lại gọi mình là “huynh đệ”, mà anh còn không được phép tức giận nữa chứ. Cũng chỉ vì người ta cấp cao, nhìn nhìn mình mà xem, ông già là cục trưởng, đi làm đã ba bốn năm rồi, mà vẫn chỉ là một cán bộ cấp thấp.”
Có điều là thiếu gia, Lí Tử Hằng cũng biết rằng, nếu không phải vì ăn hôi từ Vũ Viên Viên, công tử của bí thư thị ủy cũng chẳng khách khí đến độ gọi mình ra uống trà.
“Liễu Tuấn, cậu cũng thích uống trà Công Phu à?”
Vũ Chánh Hiên cười nói.
“Đúng thế. Học ở thành phố Nam Phương đến năm năm, chẳng học được thứ gì, học được mỗi thứ này mà thôi.”
Liễu Tuấn rót trà cho hai người.
“Trước kia khi cha anh còn làm việc ở thành phố Nam Phương, anh về nhà thăm nhà, cũng thường xuyên uống trà với Công Phu với ông.”
“Hai cha con anh có gì nói với nhau sao?”
Liễu Tuấn thật sự cũng cảm thấy hiếu kì, với ông bố miệng chặt như nắp hồ lô thế này, khi nói chuyện riêng thì chẳng biết nói được cái gì nữa.
Vũ Chánh Hiên cười đáp: “Có chứ. Đều nói những chuyện của bộ đội thôi. Thật ra cha anh rất thích cuộc sống của bộ đội, đơn thuần, chẳng có nhiều chuyện phiền phức, ở địa phương thì phức tạp hơn nhiều.”
Liễu Tuấn cười.
Bộ đội có thể không đơn thuần, và cũng có thể nhiều chuyện phiền phức. Chỉ có điều là thế lực của Vũ gia thể hiện nhiều ở bộ đội, Vũ Thu Hàn và Vũ Chánh Hiên vì vậy cũng rất thuận lợi trong đó. Vũ Thu Hàn cuối cùng chuyển về địa phương, có thể cũng là một sự sắp xếp chiến lược. Giống như gia tộc Vũ gia, những người thân quan trọng đổi chức vụ giữa bộ đội và địa phương cũng giống như điều động nội bộ vậy thôi.
Không biết chừng một ngày nào đó Vũ Thu Hàn lại được điều về làm trong bộ đội.
“Làm việc ở bộ đội biên phòng rất cực khổ, anh đã từng nghĩ đến việc về lại trong nước chưa?”
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi, cố ý tạo ra một không gian gần gũi.
“Có chứ. Cha anh ngày càng già rồi, anh nghĩ vẫn nên về làm thì hơn, cách ông cũng khá gần, thăm nom cũng tiện.”
Vũ Chánh Hiên cũng chẳng giấu diếm quan điểm của mình.
“Vấn đề này có lẽ không lớn, cũng không cần phải ông Vũ ra mặt, chỉ cần một câu của bác Hà hoặc chú Hải là được rồi.”
Vũ Chánh Hiên ngạc nhiên: “Cậu quen chú Hải?”
Liễu Tuấn cười đáp: “Là bạn cũ của nhau rồi, em đến thành phố Đại Ninh một năm là quen ông rồi.”
Vũ Chánh Hiên lại nhìn thẳng vào cậu ta một lần nữa, Liễu Tuấn chẳng nói dối điều gì cả, càng thế này, hắn càng thấy người thanh niên này không thể đoán định được. Ai mà biết trong bụng cậu ta còn giấu biết bao là “bí mật” nữa?
“Vậy chú Vũ nói thế nào?”
“Ông ấy à, ông bảo anh cứ làm ở biên phòng hai năm nữa đi rồi tính...”
Liễu Tuấn cười, đột nhiên hỏi: “Anh Chánh Hiên, anh đã có bạn gái chưa?”
Vũ Chánh Hiên không ngờ cậu ta lại hỏi đến vấn đề này, mặt đỏ bừng, nói: “Vẫn chưa....”
“Vậy là lí do gì vậy, anh có yêu cầu quá cao, hay là không có ai lọt vào mắt xnah?”
“Làm gì có..... Bộ đội bọn anh đều đóng quân ở vùng biên giới, xung quanh đó mười mấy dặm cũng chẳng nhìn thấy mấy bóng người, còn yêu cầu cao quái gì nữa.......”
Vũ Chánh Hiên nói đến đây, nghĩ đến câu chuyện cười lưu truyền trong bộ đội, nói rằng “làm binh ba năm, lợn cái cũng thành tiên nữ”, cảm thấy nực cười.
“Hay là, em giới thiệu cho anh một người nhé? Nói ra đi xem nào, anh có những yêu cầu gì?”
“Hì hì....Liễu Tuấn, sao tự nhiên cậu lại nói đến vấn đề này?”
Vũ Chánh Hiên bắt đầu ngượng.
“Hay là, anh thử quen với chị ba của em đi, là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành tài chính của đại học Ninh Thanh đấy, giờ làm việc ở cục tài chính thành phố Đại Ninh. Còn về tuổi tác.......có lẽ cũng same same như anh....”
Cần phải nói rằng Liễu Tuấn chẳng chuyên nghiệp gì mấy trong việc làm “bà mối”, nên cứ nói thẳng toẹt ra vậy, chẳng đi đường vòng chút nào. May mà Vũ Chánh Văn không cười chê.
“Liễu Tuấn, em nói gì thế......”
Vũ Chánh Văn đỏ mặt, nhìn về phía phòng trưng bày một chút. May mà ba cô gái đang nghiên cứu quần áo, không nghe thấy những cuộc “đàm thoại” này.
Liễu Tuấn cười ha ha, giơ tay khua khua, giống như làm quyết định ở đơn vị vậy, nói: “Trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, có gì đâu mà phải ngượng? Mọi người đều là đàn ông cả, đừng có lằng nhằng nữa....Được hay không, anh cho em một câu đi!”
“Cái này...cái này không phải chúng ta nói xong là xong mà.”
Vũ Chánh Hiên không biết phải làm thế nào.
Đừng thấy bề ngoài của hắn mạnh mẽ, dù sao thì cũng là một người đàn ông trẻ tuổi, gặp phải một “ông mối” thế này, tim cũng đập thình thịch.
“Ít nhất anh cũng phải gật đầu một nhát, thì em mới dễ đi nói với chị ba chứ!”
“Cái này........”
Vũ Chánh Hiên quay đầu nhìn về phòng trưng bày lần nữa, sau đó lại quay đầu lại, gật đầu rất trịnh trọng với Liễu Tuấn, thần thái nghiêm túc, giống như đang hứa một việc gì trọng đại vậy.
Lí Tử Hằng bên cạnh đờ người, thế giới này, không ngờ lại có một cuộc nói chuyện thế này!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 417: “Bà mối” thiếu gia Liễu
Chương 417: “Bà mối” thiếu gia Liễu