Lần đầu tiên Liễu Tuấn nhìn thấy Hà Duyên An, lập tức liền cảm thấy đồng ý với lời nói của Hà Mộng Oánh.
Vị Hà tiểu cô này, quả thực là phong tư yểu điệu, ưu nhã mê người, liếc mắt nhìn thấy, nếu không rõ nội tình, phần lớn người sẽ cho rằng nàng còn chưa đến bốn mươi tuổi, hơn nữa hai cô cháu cho dù không giống nhau đến mười phần, cũng có đến sáu bảy phần tương tự, thảo nào khi Hà Mộng Oánh cùng tiểu cô của nàng cùng ra khỏi cửa đi ra đường. Mười người thì có năm người sẽ nhận định các nàng là hai mẹ con.
Bạch Dương vốn định nghĩ kêu Liễu Tuấn chủ giảng.
Đừng thấy nàng đối với sự xuất hiện nhiều lần của Hà Mộng Oánh có bao nhiêu "nghi ngờ" trong đầu, nhưng gặp được cơ hội ló mặt quan trọng như vậy, vẫn là muốn đem cơ hội này tặng cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười cự tuvệt.
Bạch Dương tỷ tỷ người ta đã "cưng chiều", nhà mình cũng phải biết "giảng nghĩa khí" mới được.
Huống hồ hắn mới tốt nghiệp có một năm thời gian, liền từ phó khoa đến phó xử, tuyệt đối là đặc biệt thăng vượt cấp, bên trong thời gian ngắn ló mặt nhiều thì cũng không khơi lên được tác dụng quá lớn, Bạch Dương đã làm chính xử gần hai năm, gặp gỡ được tốt mà nói, nói không chừng có thể lại tiến thêm một bước.
Cái này không chỉ là giảng nghĩa khí, cũng là hiện thực cần thiết.
Con đường làm quan, tiền đồ của hắn đã cùng Bạch Dương buộc cùng một chỗ, có thể còn có chút quá thế, trong trường hợp đó nếu như Bạch Dương có thể từng bước thăng chức, đối với hắn tuyệt đối là có trợ giúp rất lớn.
Bạch Dương nghe xong lời biểu lộ chân tình đầy thành ý của tiểu ngoan đồng, cũng liền thản nhiên cười, không hề khiêm nhượng.
Bạch Dương dung mạo mỹ lệ, khí độ đoan trang, về mặt hình tượng giữa quần chúng, rất đúng với khẩu vị của Hà Duyên An, vừa lên đã liền chiếm được ánh mắt cổ vũ ôn hòa của Hà bí thư, thậm chí còn mỉm cười gật đầu, bày tỏ khích lệ.
Chương trình báo cáo trong cái chuyên đề này, lấy được thành công lớn.
Hà bí thư rất là vui vẻ, đầu tự mình gặp mặt các đại biểu của sinh viên chuẩn bị đi dạy, cùng bọn họ tiến hành gặp mặt thân thiết nói chuyện với nhau, chuyển đạt lời hỏi thăm ân cần của bí thư thứ nhất Trung Ương Đoàn đối với bọn họ.
Cùng với cổ vũ, chỉ ra đây là một chuyện tốt, lợi nước lợi dân, hẳn là công tác hạng nhất trong thòi gian dài.
Bắt lấy được cơ hội này hãy làm cho tốt!
Loại trường hợp chính quy này, là "người ngoài biên chế đi cùng" của bí thư Hà Duyên An, Hà tiểu thư tự nhiên sê không tham dự, chạy đến bàn của Vương Nghị Nhiên đang nói chuyện phiếm về xử lý công việc, mạnh mẽ đem Vương Nghị Nhiên cùng các đồng chí thanh niên nam hoa mắt chóng mặt một hồi.
Lần trước quyên tặng một trăm vạn, đã trợ giúp xây dựng năm ngôi trường tiểu học Hy Vọng ở các nơi.
Vương Nghị Nhiên hướng Hà Mộng Oánh chuyển giao tới thư cảm ơn của bọn nhỏ tự tay viết, có hơn mười phong thư, mặc dù phong cách hành văn non nớt, cái gọi là giấy viết thư đều là trang giấy lấy trên sách bài tập, kiểu chữ cũng là méo mó vặn vẹo, nhưng ngôn từ đều rất thân thiết, một tấm lòng ngây thơ non nớt của trẻ thơ, sôi nổi trên giấy, Hà Mộng Oánh trước mặt cả đoàn người, cực kỳ chăm chú đọc xong, bên trong mắt to linh động bốc lên nước mắt trong suốt.
Hà Mộng Oánh cũng không kiêng kỵ, móc ra khăn tay nhẹ nhàng đem nước mắt lau đi.
Nếu nói nàng trước đây gây lên cái quỹ từ thiện này, hơn phân nửa là vì xuất lực cho con đường làm quan của Liễu Tuấn, như vậy bây giờ, trong nội tâm của Hà tiểu thư kiêu ngạo lại tăng thêm một chút tình cảm ấm áp, được lời cảm tạ chân thành của trẻ nhỏ khiến cho cảm động.
Tặng người bông hoa hồng, trong tay có dư hương!
"Vương lý sự trưởng, quỹ từ thiện Hoa Hưng của chúng ta quyết định lại hiến thêm hai trăm vạn cho công trình Hy Vọng!"
Hà Mộng Oánh lau đi nước mắt, rồi vừa cười vừa nói.
Vương Nghị Nhiên không cần giơ tay lên tới, mấy người cán bộ chủ chốt Thanh Cơ đã đều vỗ tay.
Hà Mộng Oánh lần thứ hai đi tới Thanh Cơ, đãi ngộ chính là có cách biệt một trời một vực so với lần đầu tiên. Không chỉ Vương Nghị Nhiên cùng đi trong toàn bộ hành trình, mấy người phó lý sự trưởng cùng người phụ trách phòng ban, cũng không sai biệt lắm xuất động toàn thể.
Không đủ tư cách đi nghe bí thư Hà Duyên An giáo huấn, như vậy bồi tiếp Hà hội trưởng cho tốt, cũng trở thành cực kỳ quan trọng.
"Mặt khác, mời hội Thanh Cơ giúp đỡ một việc, xem có đứa nhỏ nào gia đình đặc biệt khó khăn, thế nhưng lại đặc biệt chăm chỉ trong học tập.." ."Ừm! Tìm mười nguời đi, tất cả phí tổn học tập từ nhỏ tới cấp 3 của bọn chúng, đều sẽ do quỹ từ thiện Hoa Hưng phụ trách, nếu như sau đó thi được lên trên đại học, cũng do chúng ta cung cấp học bổng. "
Hà Mộng Oánh ngẫu hứng phát triển, nhưng trái lại giúp đỡ tạo ra công trình Hy Vọng "nhất đối nhất" phi thường kỳ diệu cho hậu thế.
Vương Nghị Nhiên ngẩn ra, thuận theo cười tủm tỉm gật đầu đáp ứng, than thở nói: "Hà hội trưởng thực sự là có lòng Bồ Tát! Những đứa nhỏ này thực có phúc phận."
Hà Mộng Oánh liền mỉm cười.
Nhất thời làm cho một vài nam sĩ nhìn thấy có chút đờ ra.
Hà Duyên An đến tỉnh N thị sát ngày hôm đó, phó bí thư Tỉnh Ủy Nghiêm Ngọc Thành đại biểu Thường Ủy chính phủ tỉnh N cùng Hà bí thư tiến hành nói chuyện thân thiết hữu hảo, cái này cũng là đúng với đạo lý.
Hà Duyên An đại biểu Trung Ương Đoàn bày tỏ lời cảm ơn từ đáy lòng đối với sự quan tâm cùng chỉ thị của các lãnh đạo của Tỉnh Ủy tỉnh N dành cho công tác thanh niên tại tỉnh.
Buổi tối, nhóm của Hà bí thư ngủ lại tại khách sạn Dung Hồ.
Cái khách sạn Dung Hồ này, còn gọi là chỗ chiêu đãi thứ ba của Tỉnh Ủy, tục xưng chính là Ủy Tiểu Chiêu Đãi Sở, là chỗ mà Tỉnh Ủy tỉnh N dành để tiếp đãi các vị khách quý quan trọng, áp dụng chính là kiểu quản lý phong bế toàn bộ, không mở ra đối với bên ngoài.
Nhưng không nên đánh giá tầm thường, về điều kiện ở bên trong, có người nói không thể thua kém so với khách sạn siêu cấp năm sao Thu Thủy mới khai trương bên ngoài.
Tất nhiên, phong cách lắp đặt thiết bị là rất nặng nề uy nghiêm, không phù hoa hướng ngoại giống như đại khách sạn Thu Thủy như vậy, mà biểu hiện đầy đủ anh hoa nội liễm của nhà khách chính phủ, ẩn hàm mà giấu diếm khí phái trầm.
Hà Mộng Oánh cũng cùng tiểu cô một nhóm đi vào ở khách sạn Dung Hồ, có điều là sau khi ăn xong cơm tối không lâu, liền tìm một cái cớ chuồn đi ra ngoài.
Cái cớ này tìm rất khéo, nói là muốn nhanh chóng đến thăm Vũ Thu Hàn cùng dì Bành.
Lão Hà gia cùng lão Võ gia là quan hệ nhiều đời, Hà Duyên An cùng Vũ Thu Hàn cũng là quen biết, tất nhiên là xa xa không thân cận được như Hà Trường Chinh cùng Vũ Thu Hàn như vậy, vốn là lão gia tử song phương là muốn ghép Hà Duyên An với Vũ Thu Hàn, hai người thử gặp gỡ một đoạn thời gian, nhưng vô luận như thế nào cũng chỉ là một khối huynh muội.
Hà Duyên An là người có khí độ ưu nhã, ở sâu trong nội tâm ưa đọc sách, đầy bụng kinh luân, tư văn nhã nhặn.
Còn Vũ Thu Hàn lại có khí chất quân nhân điển hình, trầm mặc ít lời, khó khăn lắm Hà Duyên An cùng hắn nói mười câu, hắn còn không ứng đối được một lời, về phần "Yểu điệu thục nữ, vợ chồng hòa hợp..." càng đừng vội nhắc tới.
Nói chuyện không được ba tháng, thiếu chút nữa khiến cho Hà Duyên An phiền muộn ngã bệnh, chỉ đành phải thôi.
Cũng vì nguyên nhân này, Hà Duyên An tuy rằng tới thành phố Đại Trữ, cũng tuyệt đối sẽ không cùng Vũ Thu Hàn gặp mặt đơn độc.
Hà Mộng Oánh tìm lấy cớ này, không sợ bị lộ.
Đợi đến khi Hà tiểu thư vội vã chạy tới "ổ tình yêu" ở huyện Đại Trữ, Liễu nha nội đã chờ đến cái chỗ đó cũng đều dựng thẳng lên, tà hỏa cùng tinh lực cả người vù vù bốc ra bên ngoài.
"Xin lỗi, để cho anh đợi lâu."
Hà tiểu thư vừa vào cửa, liền cười dài nói xin lỗi, không ngờ chưa nói xong một lời, cả miệng đã bị lấp kín lên, cũng không nói nên lời được một cái chữ nguvên vẹn, hình dáng Liễu Tuấn như ác ma điên cuồng mạnh mẽ.
Nàng tựa như một mảnh lá rụng trong sóng to gió lớn, toàn bộ thân thể không có lực chống cự, chỉ có thể tùy ý để một trận tiếp một trận "sóng lớn" đem mình đánh tới một góc chân tròi không rõ.
"Anh... Anh rốt cuộc đem em làm thành cái gì. .”
Hà tiểu thư sức cùng lực kiệt, hữu khí vô lực nói lầm bầm.
"Lâm trận phá địch, như sư tử vồ thỏ, tất phải đem hết toàn lực!"
Liễu nha nội rốt cục ngừng lại, vẻ mặt cười xấu xa.
"Tốt, anh đem em làm địch nhân. Anh xấu lắm..”
Hà Mộng Oánh tức giận đến muốn cắn hắn mấy cái.
Trong trường hợp điên cuồng như vậy, Liễu nha nội lập tức liền gặp báo ứng, mắt thấy sắc trời đã tối, Hà Mộng Oánh vội vã phải đi về khách sạn Dung Hồ, lại mềm nhũn không thể rời giường, Liễu Tuấn bất đắc dĩ, chỉ phải chấn hưng tinh thần, đem thân thể mềm mại như nước của Hà tiểu thư ôm lên, trực tiếp ôm vào phòng tắm, này còn không tính, còn phải phụ trách tắm rửa.
Cái việc này mặc dù hương diễm, lại đem Liễu nha nội mệt đến tuôn ra một thân mồ hôi như suối.
Hà Duyên An lần này tói tỉnh N tổng cộng gặp mặt riêng bốn người của Tỉnh Ủy đoàn tại khách sạn Dung Hồ.
Người thứ nhất tất nhiên là bí thư Tỉnh Ủy Đoàn Hàn Giang, Hà Duyên An cùng Hàn Giang nói chuyện khoảng chừng mấy giờ, nội dung nói chuyện người ngoài không được biết, có điều là khi Hàn Giang rời khỏi khách sạn Dung Hồ thì vẻ mặt phấn chấn, tuy rằng đã cố hết sức áp chế xuống, nhưng khóe miệng vẫn không che giấu được một nụ cười, một nụ cười xuất phát ra từ nội tâm.
Người thứ hai mà Hà Duyên An gặp mặt chính là bộ trưởng giáo học bộ Bạch Dương, thời gian lần nói chuyện này tương đối ngắn, khoảng chừng nửa giờ.
Bạch Dương rời khỏi thì thần sắc bình tĩnh, như trước khi tới, không nhìn ra được cái gì đặc biệt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 430-1: Tin tức Hà Duyên An mang đến (1)
Chương 430-1: Tin tức Hà Duyên An mang đến (1)