TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 457: Cục diện của ninh bắc rất phức tạp

Liễu Tuấn nhớ cô đến nổ tung luôn, nhưng Nghiêm Phi lại đang bên cạnh mình, cho nên cũng đành nén lại nỗi nhớ vào trong lòng, mới có hơn chục ngày không gặp mà Bạch Dương dường như đã gầy đi nhiều,

Khi ở tại Thất Lĩnh xung, Liễu Tuấn nghe Dịch Hàn nói bí thư Bạch gặp phải chuyện phiền phức, trong lòng thấy lo lắng liền hỏi:

“Phiền phức gì vậy?”

“Tình hình cụ thể thì không thật rõ, Hiểu Mạn chỉ nói bí thư Bạch mấy hôm nay ưu tư không vui, ăn cũng không thấy ngon miệng”

Với câu trả lời này của Dịch Hàn, Liễu Tuấn cũng thấy hài lòng, điều này chứng tỏ anh ta là một thư ký mẫu mực, biết giữ bí mật, ngay cả thân thiết như vợ chồng những điều không được nói nhất định không nói.

Bạch Dương gặp Liễu Tuấn và Nghiêm Phi thì rất vui mừng, những nỗi u sầu tan biến hết thay vào đó là nụ cười trên môi, Bạch Dương bước ra từ bàn làm việc bắt tay với họ, Trương Hiểu Mạn cũng giống như Dịch Hàn, thấy Nghiêm Phi thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ngay cả trong lòng cũng nói: chẳng trách!

Hai người này đều là những người thành thật, tuyệt nhiên không ngờ Liễu Tuấn đứng núi này trông núi nọ, Trương Hiểu Mạn cảm thấy việc những người bên cạnh Liễu Tuấn đều là những người xinh đẹp, dù sao người ta cũng là người giàu có.

“Phi Phi, càng ngày càng xinh, em và Liễu Tuấn nên kết hôn đi chứ?”

Thấy Nghiêm Phi, vẻ nghiêm trang cẩn thận của bí thư Bạch lập tức “Bát quái”, cầm lấy tay của Nghiêm Phi, và đề cập đến chuyện kết hôn này.

Nghiêm Phi liền đỏ mặt, liếc sang nhìn Liễu Tuấn, hiện lên sự dịu dàng hiền lành.

“Việc kết hôn cứ từ từ hãy nói, dù sao một sợi dây buộc chặt hai người, muốn chạy cũng chẳng chạy được….”

Liễu Tuấn nói.

“Nghe nói bí thư Bạch gặp phải một chút phiền phức? nói cho mọi người cùng nghe đi!”

Trương Hiểu Mạn lại trợn mắt thêm lần nữa, từ khi làm thư kí cho Bạch Dương đến nay, cô chưa từng thấy ai nói chuyện như thế này trước mặt bí thư Bạch cả, Liễu Tuấn cũng thế thôi, trước sau họ là những người bạn cùng làm tại tỉnh đoàn, có lẽ tình cảm cũng rất thân thiết, Bạch Dương dùng Trương Hiểu Mạn làm thư kí, Liễu Tuấn trước đây cũng đã đến vài lần, ngay từ lần đầu tiên đến đã cùng Bạch Dương nói chuyện cả ngày trong phòng, có lẽ bí thư Bạch “Chẳng có bí mật đại sự” nào giấu Liễu Tuấn cả.

Nhưng Nghiêm Phi có lẽ không phải người trong thể chế, có chuyện gì cũng nói cho cô ta nghe hợp lý sao?

Dù sao đây cũng không phải chuyện thường ngày của nhà họ Liễu, đương nhiên đây là vì Trương Hiểu Mạn không hiểu tính cách của Nghiêm Phi. Trong mắt của những người này chẳng có gì được gọi là “Bí mật đại sự” cả, nếu như Liễu Tuấn không có ở đây, thì cho dù có bỏ tiền ra mời cô ấy nghe, người con gái cũng chưa chắc làm theo!

Quả nhiên, Nghiêm Phi chỉ để ý đến trang trí nội thất trong phòng làm việc của Bạch Dương, ngoài những nhà thiết kế ra, gần đây Nghiêm Phi bắt đầu có cảm hứng với thiết kế nội thất, thi thoảng cũng xem vài quyển sách có liên quan, khi cảm hứng lên cao, còn cầm bút vẽ vẽ, về phương diện thiết kế Nghiêm Phi được coi là một thiên tài, Bạch Dương biết rõ tính cách của Nghiêm Phi, cũng chẳng để ý chút nào cả, nói với Liễu Tuấn “Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là việc an toàn của việc sản xuất than đá gặp phải một vào vấn đề nhỏ, vấn đề không lớn”, Liễu Tuấn cười, không hỏi thêm, sản xuất than đá có thể nói là ngành chủ chốt của huyện ninh bắc, nắm trong tay phần lớn tài chính của huyện, cho nên cũng có không ít những vị quan đã nhúng tay vào lĩnh vực này, Bạch Dương vừa lên nhậm chức đã vướng phải chuyện này chưa tìm được cách giải quyết cũng là điều đương nhiên.

Đây là một vấn đề rất phức tạp, hai ba câu không thể nào nói hết được, nhìn thần sắc của Bạch Dương, cũng đủ biết sự lo lắng của chị ra, nhất định là có ảnh hưởng nhiều lợi ích của đoàn thể, Nghiêm Phi thực ra cũng không chẳng quan tâm đến vấn đề quan trường này lắm, nhưng dù sao cô ấy cũng từ xa đến không thể quá tập trung công tác mà quên bạn gái được, dù sao việc này cũng không quá gấp gáp, đợi khi nào có thời gian nói chuyện riêng với Bạch Dương cũng được.Bây giờ cứ nói vài câu chuyện phiếm với Bạch Dương, Nghiêm Phi vừa thấy thoải mái lại có thể để cho đầu óc của Bạch Dương được nghỉ ngơi một chút, một mũi tên trúng hai đích.Với bản tính tự do tự tại mà bây giờ Bạch Dương phải bó buộc mình vào huyện Ninh Bắc này quả thực cô cũng chẳng thấy thoải mái gì, nhưng trong mình lại có thêm bản tính của một người phụ nữ mạnh mẽ cho nên Bạch Dương nhanh chóng giải gạt những vấn đề khó của huyện sang một bên, nói chuyện vô cùng vui vẻ, đến giờ ăn cơm, liền nắm chặt lấy tay của Nghiêm Phi nói: “Phi Phi, đưa em đến thưởng thức những món ngon của huyện Ninh Bắc được không? Món củ cải chua, gà xé phay của huyện này rất ngon, ăn nhé”

“Vâng”

Nghiêm Phi rất vui vẻ vì cô ấy rất thích món củ cải muối chua.

Liễu Tuấn cười nói: “Bí thư Bạch sau khi nhậm chức, thị sát dân tình nhiều rồi, những vấn đề khác thì không dám nói những những món ngon thì không thể không biết được”

Bạch Dương nhìn anh ta, nói: “Cậu châm chọc tôi đấy hả, nói tôi chỉ là một bí thư chỉ biết hưởng thụ hay sao?”

Liễu Tuấn “Hêng” một tiếng nói: “Bí thư chỉ biết hưởng thụ, chị còn kém xa, nhìn chị xem, người gầy như vậy, còn hưởng thụ cái gì? Ăn gì? Uống gì? Giống như que tăm vậy!”

Trương Hiểu Mạn lại cảm thấy ngạc nhiên, điều này, thật sự chẳng giữ chút thể diện nào cho bí thư cả!

Nói thật, Trương Hiểu Mạn vô cùng cảm kích ân nghĩa của Bạch Dương, theo cô hai tháng nay, Bạch Dương đối xử rất tốt với cô, sự lương thiện của Bạch Dương đã để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong lòng Trương Hiểu Mạn, tận mắt trông thấy bí thư bạch mấy tháng nay chỉ vì chuyện của khai thác than đá mà ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng Trương Hiểu Mạn vô cùng lo lắng, nhưng cũng chẳng có cách nào để giúp cho bí thư cả, chỉ có thể ngày ngày khuyên nhủ vài câu, nghe thấy những lời nói của Liễu Tuấn, Bạch Dương đỏ ứng mắt nhìn Nghiêm Phi, may mà con người này chẳng để ý gì. Thấy sự quan tâm của Liễu Tuấn đối với Bạch Dương, chỉ cho rằng đó là sự quan tâm giữa những người bạn, cũng chẳng có gì đang quan tâm?

“Đi, Hiểu Mạn, cùng đi ăn cơm”

“Hàn Dịch đến chưa?”

Sự cẩn thận, quan tâm của Bạch Dương được thể hiện ngay ở những tình tiết nhỏ này.

“Anh ấy ư, đang đọc sách, bảo buổi chiều còn phải đi học, không thể đi! Coi trọng sự nghiệp mà”

Không đợi Trương Hiểu Mạn trả lời, Liễu Tuấn đã có đáp án rồi.

Bạch Dương gật đầu, bước ra cửa trước, về trước giờ tan ca 5 phút, lái xe của Bạch Dương tiểu Trần đang nổ máy chiếc xe sáng bóng dưới lầu của văn phòng ủy ban huyện, bí thư Bạch đi làm, tan ca rất đúng giờ, sau khi ăn cơm lại đến cơ quan giải quyết công việc, có khi cũng tiếp những cán bộ trong huyện, gặp hai người ở cửa của ủy ban huyện, Bạch Dương liền dừng bước, hai người đó thấy Bạch Dương, đều thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó lại mỉm cười tiến lên phái trước chào hỏi với Bạch Dương, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.

Dù sao cũng là người có chức vị, Liễu Tuấn cũng phải chào hỏi họ một chút, quả nhiên, Bạch Dương mỉm cười bắt tay với họ, : “Chào huyện trưởng Bành, bí thư Lý”

Thì ra là Bành Thiếu Hùng, có lẽ là một phó bí thư của huyện, khoảng 34-35 tuổi, mặt chữ điền, cao tầm trung, vừa nhìn đã biết đây là người có tính cách dứt khoát, không dễ dàng vứt bỏ chuyện gì, còn bí thư Lý, cũng tầm 30 mấy tuổi, có lẽ lớn hơn Bành Thiếu Hùng 1-2 tuổi, trên khuôn mặt có chút hung ác và nham hiểm, đặc biệt là đôi mắt đó khi nhìn người khác, thật sự là mang nét hoài nghi, để cho người ta thấy có chút không vui, người này nếu như đang diễn trên sân khấu thì sẽ diễn vai “Giảo hoạt”, chẳng cần hóa trang cũng có thể diễn được.

“Bí thư Bạch, bạn bè thật trẻ trung đó!”

Bành Thiếu Hùng cười lớn, ánh mắt nhìn về phía của Liễu Tuấn và Nghiêm Phi, đương nhiên, ánh mắt đó cũng dừng lại một chút trên khuôn mặt của Liễu Tuấn.

“Nào, lại đây làm quen chút đi, đây là huyện trưởng Bành Thiếu Hùng của huyện chúng tôi, vị này là phó bí thư huyện, bí thư ủy ban kỷ luật Lý Giang…. đây là, đồng nghiệp của tôi khi còn đang làm việc tại ủy ban tỉnh đoàn, phó bộ trưởng các trường học Liễu Tuấn, đây là bạn gái của đồng chí ấy Nghiêm Phi, làm tại sở văn hóa thành phố Đại Ninh”

Bạch Dương cười nói.

“Thì ra là đồng chí Nghiêm Phi và Liễu Tuấn, rất hân hạnh”

Bành Thiếu Hùng cười, đưa tay ra bắt tay với Liễu Tuấn, nhưng ngay lúc đó ánh mắt liền biến thành sắc bén.

Với liễu nha nội, Bành Thiếu Hùng cũng đã nghe nhắc đến nhiều,

Nghe nói vẻ bên ngoài của phó tỉnh trưởng Quan có thể bị phạt tử hình, nhưng còn tên tiểu tử Liễu Tuấn này, lại có những người thân không phải là người bình thường, đưa cô bạn gái vô cùng xinh đẹp này đi dạo khắp này, bây giờ nói toạc ra là đến huyện Ninh Bắc.

Bành Thiếu Hùng là thư kí của Quang Minh Kiệt, với những chuyện trong nha nội đương nhiên biết khá rõ, nghe nói Quang Minh Kiệt còn nhờ trưởng phòng công an Vũ đến làm “Người hòa giải” với người họ Liễu, hy vọng có thể để cho một con đường sống, kết quả là bị trách mắng, nói là “ Đã là người phạm tội thì cứ tuân theo nguyên tắc mà xử tội”

Với Bành Thiếu Hùng thì đây là một truyện cười. liên can hay không thì không phải người họ Liễu kia nói một câu?

Hai bên lại không có mối hận thù, hà tất phải đẩy người ta đến chỗ chết,

Xem ra cách gọi Liễu Tấn Tài của những viên quan tại thành phố Đại Ninh là “tiếu diện hồ” quả nhiên là không sai, người con này cũng không khác là mấy vẫn giữ lại được nét đặc trưng của cha. Tất cả những người trọc giận anh ta, thì đều là tìm đến chỗ chết cả!

Đến tỉnh đoàn mấy tháng, tiễn phó bí thư thường vụ Vi An Bang vào nhà tù, chịu thiệt thòi sau những lần cạnh tranh với người khác, mất tất cả ngay cả tính mạng cũng đáng ngại.

Liễu Tuấn thấu hiểu tất cả những suy nghĩ của Bành Thiếu Hùng, nhưng không lộ ra bên ngoài, mỉm cười bắt tay với anh ta, nói vài câu khách khí, sau đó cũng bắt tay hờ vời Lý Giang, ánh mắt nghi ngờ người khác của anh ta cũng đem theo khi bắt tay, nhưng trên mặt lại nở ra nụ cười tươi, thật sự làm cho người đối diện chán ngán. Sau khi họ đi, Nghiêm Phi nói : “Phó bí thư Lý vừa nãy, em thật sự không thích anh ta!”

Trương Hiểu Mạn lại lần nữa bất ngờ. Bạch Dương và Liễu Tuấn thì thôi ngay cả Nghiêm Phi cũng nói ra những câu này.

Liễu Tuấn liếc nhìn về phía Bạch Dương, mấp máy môi về phía lái xe tiểu Trần, có ý là người này không đáng tin, Bạch Dương gật đầu, Liễu Tuấn liền yên tâm cười nói: “Phi Phi chúng ta không thích anh ta, sau này nếu anh ta đến gặp mặt tại nhà em, thì em cứ đuổi anh ta ra”
“Thế thì đâu có được, đến nhà thì được xem là khách, em trốn trong phòng không gặp anh ta, thì tự anh ta biết đường bỏ đi”

Nghiêm Phi nghiêm túc nói. Liễu Tuấn cười vỗ vỗ vào lưng cô ấy nói: “Chỉ đùa với em thôi, bác Nghiêm có quy tắc như vậy, bí thư thị trưởng thành phố thành ủy cấp thành phố còn phải xếp hàng mới được đến nhà em, cả đời của Lý Giang có lẽ cũng chẳng có cơ hội đó đâu”

Bạch Dương cười: “Đúng vậy, chú Nghiêm quy tắc vậy, đừng nói là người khác, chị thấy anh ta cũng tự biết sợ rồi”

“Không phải chứ! Cha em rất tốt, mọi người nói như vậy?”

Nghiêm Phi nói, hoàn toàn không hiểu”: “Ài, tiểu Tuấn, anh không phải thường tranh cãi với cha em sao? Cũng đâu có mắng anh chứ!”

Liễu Tuấn cong môi, hừm một tiếng, không vui nói: “Khi bác mắng anh, đều là ở trong phòng sách cả, trốn em mà thôi”

“Hả”

Nghiêm Phi ngạc nhiên: “Em về sẽ hỏi cha, tại sao lại mắng anh!”

Liễu Tuấn vừa nghe thấy, cười lớn, vội vàng nói: “Nhất định đừng làm thế, em mà hỏi như vậy thì sau này anh sẽ khổ đó, đừng nghĩ có mặt mũi nào đến gặp bí thư nghiêm nữa!”

Nghe câu trả lời của Liễu Tuấn, Trương Hiểu Mạn cố gắng tìm hiểu cha của Nghiêm Phi là ai, thì ngay cả bí thư Bạch cũng gọi là “Bác” thì có lẽ nhân vật này cũng là người có vai vế, còn Liễu Tuấn thì lại gọi “Bí thư nghiêm” Trương Hiểu Mạn liền hiểu, ngạc nhiên đến nỗi phải lấy tay che miệng lại, nếu không sẽ kinh ngạc mà hét lên mất. Nghiêm Phi cười rất vui vẻ.

Liễu Tuấn đột nhiên ngạc nhiên, thì ra nha đầu này đang “trêu đùa”, Bạch Dương cũng mỉm cười theo nữa.

Cô trước đây không biết rằng Liễu Tuấn lại sợ nhạc phụ như vậy, xem ra một người “ngạo ngược” như Liễu nha nội vẫn còn có người làm cho sợ hãi.

May mà Bạch Dương ngồi bên cạnh, nếu không thì Liễu Tuấn nhất định sẽ cù Nghiêm Phi cho đến khi cô ấy cầu xin tha tội mới thôi.

“Chị, Tên Lý Giang đó đến từ đâu?”

Liễu Tuấn hỏi.

“Từ ủy ban kỷ luật tỉnh, điều tra bản án của Phương Triêu Dương, anh ta là một người chịu trách nhiệm của tổ điều tra, nghe nói là cán hộ bên dưới của chủ nhiệm Phương Trung Bình”

Bạch Dương trả lời, nói như vậy, đây cũng là người của Doãn Bảo Thanh.

“Vừa nãy Bành Thiếu Hùng có lẽ là đi ra từ văn phòng của anh ta?”

Huyện Ninh Bắc xếp vào hàng những huyện kinh tế chậm phát triển của thành phố Đại Ninh, văn phòng của huyện ủy lại được xây dựng rất lộng lẫy, ủy ban huyện và chính quyền lại mỗi bên một tầng lầu, Bành Thiếu Hùng lại bỏ phòng ban của mình đến chỗ của Lý Giang nói chuyện, có thể thấy mối quan hệ của hai người này, huống hồ, Doãn Bảo Thanh bây giờ lại rất thân thiết với Trương Quang Minh, Bành Thiếu Hùng và Lý Giang cùng diễn tấu vẫn là hợp tình hợp lý,phó bí thư huyện ủy kiêm bí thư ủy ban kỷ luật huyện đương nhiên là chỗ dựa vững chắc rồi, một đồng minh đáng giá.

“Ừ”

Bạch Dương vẫn lạnh lùng nói.

Chốn quan trường cứ kéo quan hệ qua qua lại lại rất bình thường, Liễu Tuấn mỉm cười, không lên tiếng nữa.

Xem con đường của huyện Ninh Bắc này khá hẹp, nhưng vẫn may mắn rằng xe o tô vẫn có thể cố gắng mà đi qua được, nếu như hai bên đường không có mấy cây ăn quả này, thì hai chiếc cũng có thể băng qua được, đi được một quãng cũng đã đến nơi cần đến, đó là một cửa hàng ăn nhỏ thiết kế cũng không đến nỗi, khách khứa đã ngồi kín cả quán, xem ra việc buôn bán cũng khấm khá.

“Ngồi bên ngoài vậy!”

Bạch Dương đề nghị, thời tiết cuối tháng tám đến chạng vạng là đã mát mẻ rồi, nó không giống với cái nóng gay gắt ban ngày, bên ngoài quán cũng đã kê khá nhiều bàn ghế, thôi đành chấp nhận hoàn cảnh vậy dù sao bí thư đã đề nghị đương nhiên không ai có thể phản đối được cả, chủ quán thấy nhóm người mới đến thần thái không giống những người dân thường, liền vội vàng cầm quạt chạy tới. May mà những người dân ở đây không để ý đến hãng xe, nếu không chỉ cần thấy hang xe Nissan CEDRIC thì có lẽ đã đoán ra được thân phận của họ .Hai vệ sỹ Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn vẫn âm thầm theo sau, họ cũng đang ngồi tại một quán nhỏ cách đó không xa, ánh mắt cũng không nhìn về phía này, Liễu Tuấn biết gần đây có chút biến động nhỏ, hai vị này phải giám sát.

Đọc truyện chữ Full