Quan Minh Kiệt được trúng cử làm thường ủy tỉnh ủy trong đại hội đảng mở vào thượng tuần tháng một, đồng thời trên đại hội tiếp tục được tuyển cử làm phó tỉnh trưởng, tỉnh chính phủ phân công Quan Minh Kiệt đảm nhận chức vụ thường ủy phó tỉnh trưởng, thành nhân vật thực quyền đứng thứ bảy trong tỉnh.
Hắn gây giông bão cho huyện Ninh Bắc, chẳng phải là nhắm vào Tiểu Liễu.
Cho dù trong lòng hắn hận cha con nhà họ Liễu tới bầm gan tím ruột, nhưng mới được nhận trọng trách, không thể tùy tiện kiếm cớ gây chuyện "báo thù riêng" với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn là cán bộ đảng, cũng không thuộc quyền quản lý trực tiếp của hắn.
Quan Minh Kiệt nổi giận, nguyên do từ cấp báo của nhà máy điện Đại Ninh.
Đây là tỉnh mà nguồn thủy điện không phong phú lắm, cung ứng điện lực trong tỉnh có bộ phận lớn là dựa vào nhà máy nhiệt điện, may mà tài nguyên than ở nơi này tương đối phong phú, có thể chống đỡ cho nhà máy nhiệt điện với số lượng quy mô và số lượng nhất định.
Năm qua cũng rất ít xảy ra tình huống báo cáo khẩn cấp của nhà máy điện.
Nhưng tình huống năm nay thì khác, sau khi thủ trưởng nam tuần, toàn quốc khơi lên làn sóng phát triển kinh tế, đủ các loại hạng mục tranh nhau xây dựng, thoáng cái làm cho nhu cầu điện lực tăng vọt. Tình hình của tỉnh cũng như thế, kinh tế kiến thiết nóng bỏng, nhất là ở thành phố Đại Ninh, sau khi Lý Dũng tiếp nhận bí thư cao tân khu, ban bệ nơi đó liền vận chuyển tốc độ cao, chính phủ thành phố Đại Ninh cũng ra sức phát triển, cao tân khu trong một năm đã tăng thêm sáu xí nghiệp, nhất là công trình của công ty Đằng Phi được hoàn tất đưa vào sử dụng, nhu cầu với điện tăng mạnh. Nhà máy nhiệt điện phải hoạt động hết công suất, kết quả làm cho lượng than dự trữ không đủ dùng.
Ví dụ như nhà máy nhiệt điện cỡ lớn của thành phố Bảo Châu, ở tình huống bình thường, lượng dự trữ than có thể cung ứng ít nhất cho mười ngày, đây là một số lượng dự trữ tương đối an toàn, nếu không xảy ra sự cố lớn, điện sẽ không bị gián đoạn. Nhưng khi hoạt động hết công suất, lượng than liền giảm mạnh, điện thiếu hụt liền mấy tiếng rồi, nhà máy nhiệt điện Đại Ninh còn khá một chút, bất quá cũng chỉ có lượng than còn cho ba ngày, các nhà máy nhiệt điện khác trong tỉnh cũng đồng loạt báo cáo, lượng than dự trữ nhiều nhất chỉ đủ dùng cho năm ngày.
Quan Minh Kiệt bị điện thoại đánh thức vào lúc nửa đêm, giám đốc của công ty điện lực tỉnh lắp bắp báo cáo tình hình khẩn cấp cho Quan Minh Kiệt, lập tức làm cho hắn cả người đổ mồ hôi lạnh.
Hiện giờ chỉ còn cách tết Nguyên Đán có bảy ngày nữa thôi.
Nếu trong ngày tết mà thành phố Đại Ninh lại mất điện thì thành trò cười lớn.
Công ty điện lực vốn thuộc quyền quản lý của Quan Minh Kiệt, sau khi thành phó tỉnh trưởng, phần này cũng không tách ra. Trong ngày tết, tỉnh thành mất điện, Quan Minh Kiệt tuyệt đối không gánh vác được, làm cho Quan Minh Kiệt tức giận nhất là, trước đó mấy tiếng, một chuyến xe lửa chở đầy than vừa mới rời khỏi tỉnh!
Quả thực là trò hề!
Tỉnh N đúng là có tài nguyên than phong phú, nhưng vào lúc quan trọng như thế này còn vận chuyển ra ngoài tỉnh, chỉ có thể nói là các quan viên liên quan đều kê gối ngủ ngon hết rồi, hoàn toàn không để chuyện dự trữ than cho nhà máy nhiệt điện trong lòng.
Phản ứng đầu tiên của Quan Minh Kiệt là quát tháo giám đốc công ty điện lực tỉnh, bảo ông ta mau chóng chặn chuyến xe kia lại, chỉ cần trong địa phận tỉnh, là nhất định phải chặn nó lại.
- Tỉnh trưởng, nó được vận chuyển tới Thượng Hải đó.
Giám đốc công ty điện lực hít một hơi khí lạnh trong điện thoại.
- Hồ đồ! Ông để ý nói nó chuyển đi đâu làm gì? Lập tức chặn nó lại! Bản thân bụng lép kẹp, còn để ý tới người khác à? Ông muốn tỉnh thành ăn năm mới trong bóng tối sao? Đi mau.
Tiếng quát của Quan Minh Kiệt đánh thức vợ hắn ở bên cạnh.
Vợ hắn dụi đôi mắt ngái ngủ, mơ màng nhìn hắn hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Không sao cả, em cứ ngủ đi.
Quan Minh Kiệt cúp điện thoại, khoác áo ngủ đứng dây, châm điếu thuốc là rồi đi đi lại trong phòng, sốt ruột hết sức, hiện giờ chỉ hi vọng chặn được đoàn xe kia lại kịp thời thôi.
Nhưng chuyện chẳng được như mong muốn, mười mấy phút sau, giám đốc công ty điện lực gọi điện tới, nơm nóp lo sợ báo cáo, đoàn xe đó đã rời tỉnh một tiếng rồi, đã vào tỉnh J không thể ngăn lại được nữa.
Nói tới những lời này, giọng của giám đốc công ty điện lực run lên.
- Các ngươi đợi chết hết cả đi!
Hi vọng tan biến, Quan Minh Kiệt tức không có chỗ phát tiết.
Giám đốc công ty điện lực sợ vỡ mật.
Ý tứ "tính sổ" trong lời nói của Quan phó tình trưởng đã bảy ra quá rõ ràng rồi, hơn nữa nếu như tỉnh thành mất điện trong ngày năm mới thật, đừng nói Quan phó tỉnh trưởng chẳng tha cho ông ta, sợ rằng Nghiêm bí thư và Trương tỉnh trưởng cũng lấy ông ta ra khai đao.
- Tỉnh trưởng, chuyện này kỳ thực không trách chúng tôi được.
Giám đốc công ty điện lực lắp bắp giải thích, vì tiền đồ của bản thân, chỉ đành liều mình biện hộ vài câu cho bản thân trong lúc lãnh đạo nổi cơn thịnh nộ thôi.
Quan Minh Kiệt nghiến răng rít lên:
- Không trách ông, chẳng lẽ trách tôi à?
Giám đốc công ty điện lực toán mồ hôi, gượng cười nói:
- Tỉnh trưởng, tại vì huyện Ninh Bắc đóng cửa các hầm than nhỏ rồi, không có than nữa, trước kia vào thời điểm này, đều phải dựa vào than của huyện Ninh Bắc hết.
Quan Minh Kiệt lập tức tỉnh ra.
Đúng rồi, bên cạnh mình chẳng phải có một cái "mỏ than lớn" sao? Chuyện khẩn cấp, chỉ chửi công ty điện lực cũng vô dụng, phải nghĩ cách giải quyết thôi.
Quan Minh Kiệt cúp điện thoại đánh rầm, vội vàng đi vào thư phòng bên phòng ngủ, lập tìm danh bạ điện thoại trong ngăn kéo, đánh điện cho Bành Thiêu sHùng.
Bành Thiếu Hùng cũng đang trong giấc mộng đẹp, bị tiếng điện thoại đánh thức, trong lòng tức giận vô cùng, chộp lấy điện thoại quát luôn:
- Ai thế? Đêm hôm khuya khoắt thế này rồi...
Quan Minh Kiệt rống lên:
- Tôi đây.
Đáng thương cho Bành huyện trưởng sợ tới mức thiếu chút nữa ngã lăn từ trên giường xuống.
Giọng nói của lãnh đạo cũ hắn nghe một cái là nhận ra ngay, vấn đề là ngữ khí của lãnh đạo rất bất thiện! Nửa đêm canh ba gọi điện tới, nhất định phải xảy ra chuyện lớn tày trời rồi.
- Bành huyện trưởng, tôi hỏi cậu, vì sao huyện Ninh Bắc đóng hầm than? Vì sao không cung cấp than cho nhà máy điện Đại Ninh.
Không đợi Bành Thiếu Hùng kịp nói gì, Quan Minh Kiệt đã sổ ra một tràng như pháo liên thanh.
Bành Thiếu Hùng cho dù kinh hoàng, nhưng chưa luốn cuống, đầu óc vận chuyển rất nhanh, lập tức ý thức được nhà máy điện Đại Ninh xảy ra vấn đề cung cấp than rồi, liên tưởng tới năm mới sắp tới nay, là biết ngay nguyên nhân lãnh đạo nửa đêm nổi trận lôi đình rồi.
- Tỉnh trưởng, chuyện là thế này, hầm than nhỏ không được an toàn, huyện ủy chúng tôi tập thể quyết định đóng cửa toàn bộ, năm sau tiến hành khai thác và kinh doanh.
Kỳ thực chuyện này Bành Thiếu Hùng đã báo cáo cho Quan Minh Kiệt rồi, lại còn được Quan Minh Kiệt cho phép nữa, nhưng vào lúc này Bành huyện trưởng có gan to hơn trời, cũng tuyệt đối chẳng dám nói ra.
Sao nào? Chẳng lẽ còn là lỗi của lãnh đạo hả?
Nên chỉ đành mang tấm là chắn "quyết định của tập thể huyện ủy" ra đỡ một chút thôi.
- Đừng nói lời vô nghĩa! Giờ tôi ra lệnh cho cậu, phải mở cửa hầm mỏ, khởi động sản xuất than của toàn huyện, trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ phải cung cấp than cho nhà máy phát điện.
Quan Minh Kiệt lại cúp điện thoại đánh sầm một tiếng.
Đêm hôm nay, đối với rất nhiều người mà nói, định sẵn là một đêm không ngủ.
Quan Minh Kiệt cho dù đã hạ mệnh lệnh cho Bành Thiếu Hùng, nhưng trong lòng chẳng nhẹ nhõm nổi, mỏ than của toàn huyện đã đóng cửa rồi, muốn lập tức khai thác, trong bốn mươi tám tiếng cung cấp đầy đủ than cho nhà máy điện, chẳng phải là chuyện đơn giản.
Quan Minh Kiệt nghĩ một lúc, cầm lấy điện thoại gọi cho Trương Quang Minh.
Chuyện này liên quan trọng đại, không thể không báo cáo.
Nhưng cuối cùng Quan Minh Kiệt không gọi điện tới, cho dù là thế nào, hiện giờ là rạng sáng, khu vực mình phụ trách xảy ra vấn đề lớn như thế, đi quấy rấy giấc mộng của tỉnh trưởng, về lý là thua thiệt rồi.
Cứ đợi sáng mai vậy.
Bành Thiếu Hùng cầm điện thoại ngây ra một lúc, mới vội vàng gọi cho Bạch Dương.
Bạch Dương nghe xong Bành Thiếu Hùng trình bảy tình hình, cũng biết vấn đề nghiêm trọng, lập tức mặc y phục, gọi điện cho phòng số ba, gọi Liễu Tuấn lập tức tới chỗ ở của cô.
Liễu Nha nội mơ mơ màng màng bị chị Bạch Dương đánh thức cực kỳ khó chịu, nhưng chị Bạch Dương gọi không thể không đi, lập tức mặc áo chỉnh tề rồi đi tới phòng số một.
Bạch bí thư xinh đẹp mặc áo ngủ màu phấn hồng, đương nhiên dưới áo ngủ mặc áo lông và quần bó màu đen, nổi bật vóc dáng đáng kiêu ngạo, cùng mái tóc như giợn sóng, trong vẻ lo lắng mang theo ba phần uể oải, trong ánh đèn trắng, cực kỳ quyến rũ.
Trong chớp mắt, Liễu bí thư vứt sạch tình hình quẫn bách của nhà máy điện Đại Ninh tít tận đâu rồi, chỉ biết thất thần đi vào.
Bạch Dương tức thì nổi giận bừng bừng, mặt hành trợn tròn, gắt giọng quát:
- Này, cậu đang nghĩ cái gì đó?
Cái tên tiểu ngoan đồng đáng ghét, bệnh xấu "háo sắc" mãi chẳng thấy đỡ, còn có xu thế ngày càng trầm trọng, cũng không nhìn xem lúc này là khi nào rồi.
- Không có gì, đây là vấn đề của Quan phó tỉnh trưởng mà, cớ gì muốn chúng ta phải gánh vác trách nhiệm?
Liễu Tuấn thờ ơ nói, ngồi thẳng xuống ghế sô pha, châm một điều thuốc rồi vắt chân lên, bộ dạng nhàn tản thong dong.
Bạch Dương cau mày nói:
- Lời này của cậu quá mất nguyên tắc tổ chức rồi! Mệnh lệnh của phó tỉnh trưởng cũng coi như không quan trọng hả?
Liễu Tuấn xì một tiếng, chẳng nói gì.
Cũng giống như Quan phó tỉnh trưởng hận Liễu nha nội tới tận xương tủy, Liễu nha đội cũng chẳng nể nang gì Quan phó tỉnh trưởng. Người này làm tới chức phó tỉnh trưởng rồi, vẫn cái tính "ngày thưừong chẳng chịu thắp hương có chuyện mới cuống lên ôm chân phật", chẳng tiến bộ chút nào cả.
- Vậy cậu nói xem phải làm thế nào?
Bạch Dương biết mình trong thời gian ngắn khó mà thuyết phục được tên tiểu ngoan đồng này.
Tên này mà bướng lên, còn ngang hơn cả cua!
Liêu Tuấn vẫn thong dong:
- Cứ đợi đi.
- Đợi gì nữa?
- Bành Thiếu Hùng.
Liễu Tuấn cười nói:
- Chuyện lớn như thế này, hắn còn chẳng cuống cuồng chạy tới thương lượng với chị sao?
Chính đang lúc nói chuyện, hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp, hành lang của khách sạn Thiên Nga trải thảm rất dày, mà tiếng bước chân của Bành huyện trưởng vẫn dồn dập như thế, có thể thấy Bành huyện trưởng sốt ruột lắm rồi.
- Bạch bí thư! A, Liễu bí thư cũng tới. Bành Thiếu Hùng lau mồ hôi trán, xông thẳng vào cửa.
- Hiện giờ tỉnh thành tình huống khẩn cấp, chúng ta phải chăng nên lập tức nghiên cứu qua xem có động viên được lực lượng toàn huyện đảo bảo cung cấp than hay không.
- Tôi đồng ý, tất cả mỏ than chính quy của toàn huyện toàn lực sản xuất, đảm bảo cung cấp điện, nhưng tôi không đồng ý mở những mỏ than nhỏ.
Không đợi cho Bạch Dương tỏ thái độ, Liễu Tuấn đã tỏ rã ý kiến của mình trước.
Bành Thiếu Hùng liếc y một cái, ánh mắt hơi lành lạnh.
Rất hiển nhiên là hắn cho rằng Liễu Tuấn cố ý đối nghịch với Quan phó tỉnh trưởng, đồng thời cũng làm khó hắn.
- Bạch bí thư thấy thế nào?
Bành Thiếu Hùng không để ý tới Liễu Tuấn.
Mặc kệ thế nào, ở tình huống khẩn cấp thế này vẫn là do người đứng đầu đảng chính phủ một tay định đoạt, tiểu tử nhà ngươi, chỗ nào mát ra đó mà đứng đi.
- Bành huyện trưởng, đình chỉ khác thác những mỏ than nhỏ, là do huyện hạ văn bản chính thức, chuyện này không dễ làm.
Bạch Dương cũng thấy khó giải quyết.
Huyện vừa mới phát văn kiện cấm không lâu, lập tức lật ngược lại, chẳng phải tự vả vào miệng mình sao?
- Ôi Bạch bí thư , tình huống đặc thù phải đối đãi đặc thù mà, chẳng lẽ cứ nhìn tỉnh thành năm mới không có điện sao? Nếu như thế thật, tôi thấy chẳng ai gánh vác được trách nhiệm.
Bành Thiếu Hùng gấp lắm rồi.
Là một huyện trưởng, hắn cũng biết uy quyền của văn kiện đóng dấu đỏ là phải bảo vệ, huyện ủy nói lời nuốt lời, sau này muốn phát ra lệnh cấm sợ rằng khó thông được. Nhưng hiện giờ Quan phó tỉnh trưởng trong đêm đánh điện tới, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, đừng nói tới "lệnh cấm" gì nữa, Bành Thiếu Hùng hắn còn có thể "phát lệnh" hay không cũng là vấn đề.
Hai cú đấm phải chọn lấy cái nhẹ hơn!
Liếu Tuấn nói:
- Bành huyện trưởng, tôi thấy chuyện cũng chẳng khẩn cấp tới mứ đấy. Nhà máy điện Đại Ninh chẳng phải còn có bảy hai tiếng dự trữ nữa sao? Chúng ta nhắm vào thời gian trì hoãn này, phát động lực lượng, do mỏ than chính quy sản xuất, cũng không nhất định là không cung cấp đủ.
- Lỡ chẳng may không cung cấp đủ thì sao?
Không đợi cho Liễu Tuấn nói xong, Bành Thiếu Hùng đã không khách khí cắt ngang.
- Lỡ không cung cấp đủ ư? Trong tỉnh đâu phải chỉ có mỗi huyện ta sản xuất than? Có mấy cục quản lý mỏ kìa, chỉ toàn ăn không ngồi rồi sao?
Thấy Bành Thiếu Hùng nóng nảy, ngữ khí của Liễu Tuấn càng thêm nghiêm khắc.
- Sau khi rất nhiều mỏ than nhỏ ngừng sản xuất, cột chống đều bị người dân xung quanh gỡ mất rồi, ngay cả biện pháp an toàn cơ bản cũng không có, còn khai thác thế nào? Vì nhà máy điện Đại Ninh không bị ngừng hoạt động, là đáng để cho chúng ta lấy sinh mạng quân chúng ra mạo hiểm sao? Nếu xảy ra sự cố trọng đại thì ai phụ trách.
Bành Thiếu Hùng vốn cảm thấy lời nói của mình chính nghĩa lắm rồi, không ngờ bị Liếu Tuấn hất cho ngay một chậu nước lạnh, làm cho tâm tình phẫn nộ của hắn dịu đi.
Phải, cung ứng điện của thành phố Đại Ninh là chuyện lớn, nhưng an toàn tính mạng của quần chúng càng lớn hơn.
"Lấy mạng quần chúng ra đổi lấy than", bất kể là ai cũng không dám nói ra một câu như vậy.
- Bành huyện trưởng, tôi thấy ý kiến của đồng chí Liễu Tuấn hết sức quan trọng, an toàn tính mạng của quần chúng thế nào cũng phải đặt ở vị trí hàng đầu! Cứ làm thế này đi, lập tức tổ chức nhân lực, mọi người tăng cường khai thác mỏ than chính quy, tranh thủ lấy thêm than cung cấp cho nhà máy điện, đồng thời đem khó khăn mà chúng ta đối mặt báo cáo cho tỉnh chính phủ, bất kể như thế nào chũng ta cũng không thể lấy tính mạng của quần chúng rra mà mạo hiểm.
Câu nói của Liễu Tuấn hoàn toàn thuyết phục được Bạch Dương, cô không chút do dự ủng hộ ý kiến của y.
Hơn nữa còn nói rất khéo léo, tránh né Quan phó tỉnh trưởng, thay vào đó là tỉnh ủy chính phủ.
- Vậy được rồi!
Bành Thiếu Hùng nuốt nước bọt, tiếp thụ quyết định của Bạch Dương.
Nhưng trong lòng hắn đã có thể dự kiến được cơn giận lôi đình của Quan phó tỉnh trưởng lúc đi làm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 496: Tỉnh thành khẩn cấp
Chương 496: Tỉnh thành khẩn cấp