TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 529: Nhân vật lãnh đạo đời ba của nhà họ Cao

Trong chòi nghỉ mát thanh nhã ở tiểu viện theo kiểu cổ của câu lạc bộ Trường Thành, có hai người ngồi đối diện nhau, ben cạnh là một vườn trúc rậm rạp, dưới chân là những con cá chép không ngừng tung tăng qua lại.

Trong tiểu viện rất tĩnh lặng, chỉ có gió mát thổi gia, làm lá trúc xào xạc.

Ngồi đối diện nhau một bên là Liễu Tuấn đồ thường ngày màu đen, ở cổ áo có thêu chữ "Nghiêm Phi " bằng chỉ vàng, từ khi Phi Phi thành "nhà thiết kế nổi tiếng", những lúc không làm việc, Liễu Tuấn rất ít khi mặc y phục người khác thiết kế.

Ngồi đối diện với Liễu Tuấn là một nam tử trẻ tuổi vóc dáng trung bình, áng chừng hai bảy hai mươi tám tuổi, cũng mặc một y phục thường ngày màu thẫm, trông có mấy phần giống Cao Tương Hoành, nhưng mặt không có vẻ hoàn khố mà lại thấp thoáng vẻ uy nghiêm của người nắm quyền, đang mỉm cười nhìn Liễu Tuấn pha trà.

Ngoài họ ra không còn người thứ ba nào nữa.

Phục vụ của câu lạc bộ Trường Thành sớm đã nhận được nghiêm lệnh, chưa được gọi, không một ai có thể tới gần tiểu viện này, hơn nữa tới gần cũng vô dụng, không chừng thình lình ở một góc khuất nào đó sẽ có một đại hán to lớn chui ra, chặn ngay lại.

Một lúc sau, chiếc bình Tử Sa đặt lò than nhỏ bốc lên làn hơi nóng nhè nhẹ, Liễu Tuấn pha một bình trà Thiết Quan Âm, đưa chén trà bằng trúc trắng muốt đặt trước mặt nam tử kia, mỉm cười nói:
- Cao xử trưởng, xin mời.
**Tử Sa : một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.

- Cám ơn!

Cao trưởng ban mỉm cười nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

- Trà ngon! Không ngờ Liễu bí thư còn là cao thủ trà đạo.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp:
- Không dám xưng cao thủ, chỉ là một sở thích mà thôi, Thiết Quan Âm ở An Khê là thanh trà thượng phẩm, hương thơm mát dịu, thanh nhiệt mát họng, tỉnh ruợu, uồng thường xuyên có lợi với sức khỏe.

Cao trưởng ban lại nhấm một ngụm trà, Liễu Túc tiếp túc rót đầy chén.

- Liễu bí thư , Liễu tỉnh trưởng vẫn khỏe mạnh chứ?

Cao trưởng bản nhẹ giọng hỏi, giọng nói khá có sức hút.

Liễu Tuấn vội ưỡn thẳng lưng lên, kính cẩn đáp:
- Làm phiền Cao trưởng ban hỏi thăm, gia phụ sức khỏe vẫn tốt.

- Cao lão và Cao bộ trưởng quý thể vẫn an khang?

- Vẫn khỏe, ông nội sức khỏe luôn rất tốt, thường xuyên cùng đám tiểu bối chúng tôi nói đùa, nhân sinh thất thập cổ lai hi, ta thấy, có sống một trăm tuổi cũng không có vấn đề gì.
Cao xử trưởng mỉm cười, lộ ra hàm răng đều đặn trước muốt, nụ cười rất sáng lạn.
- Chỉ có em tôi thường xuyên gây sự, làm cho cha không vui lắm, thỉnh thoảng lại làm ông nổi giận. Ôi, lần này nó làm ầm ĩ không ra gì cả, để Liễu bí thư và công tác ở huyện Ninh Bắc gặp thêm phiền phúc thật xin lỗi!

Liễu Tuấn mắt hơi nheo lại, lập tức mở miệng cười.
- Cao trưởng ban khách khí quá rồi.

Vị trước mắt này chính là Cao Trường Hoành đại thiếu gia của nhà họ Cao, anh trai của Cao Tương Hoành, là người có tiền đồ nhất trong con cháu đời thứ ba của nhà họ Cao, tuổi còn trẻ mà đã làm cán bộ cấp chính xử của ủy ban trung ương cấp quốc gia gần hai năm rồi, chuyển thăng lên cấp phó sở, chỉ cần đợi ngày mà thôi.

Theo giới thiệu của Hà Mộng Doanh, người này làm việc chắc chắn, khiếm tốn thực tế, đối nhân xử thế hết sức ôn hòa, mặc dù tuổi chỉ lớn hơn Cao Tương Hoành một tuổi, nhưng tư chất tu dưỡng của hai người khác nhau như trời với đất. Chỉ riêng vào khí độ mà phân tích, người ta khó mà tin được hai người lại là anh em cùng một mẹ sinh ra.

Đêm hôm qua khi nghe Liễu Tuấn kể quá trình "đàm phán" với Cao Tương Hoành, Hà Mộng Doanh đã phán đoán Cao đại thiếu gia sẽ ra mặt.

Tài liệu Tạ Vạn Lợi khai ra, đã tạo thành uy hiếp cực lớn cho Cao lão nhị, Cao lão nhị chỉ là tên hoàn khố ăn hại, nhưng việc làm bỏ vạ ra đó này tuyệt đối không dám nói với Cao bộ trưởng, cách giải quyết duy nhất là hỏi kế anh trai.

Theo tình huống mà Hà Mộng Doanh biết, Cao lão nhị rất sợ anh trai mình, thậm chí còn sợ hơn cả Cao bộ trưởng, nhưng Cao Trường Hoành đối với anh em cực kỳ yêu thương, thường xuyên ra mặt xử lý những chuyện khó khăn cho Cao Tương Hoành.

Không có gì phải nghi ngờ, Cao Trường Hoành là nhân vật được nhà họ Cao thậm chí cả phái hệ bồi dưỡng thành người đứng đầu đám con cháu đời ba.

Cho dù tuổi còn trẻ, thái độ ôn hòa, nhưng Liễu Tuấn chưa lúc nào không cảm thấy bá khí thấp thoáng lộ ra trên người vị Cao đại thiếu gia.

- Chuyện này, đúng là Tương Hoành làm không đúng, tôi đại biểu cho nó trịnh trọng xin lỗi Liễu bí thư .
Cao Trường Hoành nói rồi mỉm cười khom người hướng về phía Liễu Tuấn, thần sắc rất là chân thành.

Liễu Tuấn khẽ thở dài.

Xem ra kế hoạch dạy cho Cao Tương Hoành một bài học đổ vỡ rồi, nhân vật như Cao Trường Hoành, bất kỳ ai cũng không muốn trêu chọc để thành tử địch.

Liễu Tuấn cũng rất chân thành nói:
- Cao xử trưởng nặng lời rồi, huyện Ninh Bắc thực sự quá nghèo, có một số việc mong Cao trưởng ban hiểu cho.

- Đương nhiên đương nhiên, công tác cơ sở khó khăn tôi rất hiểu, Liễu bí thư một lòng phát triển kinh tế địa phương, thay đổi diện mạo bần cùng lạc hậu của huyện Ninh Bắc, tâm tình này tôi hoàn toàn hiểu, hơn nữa cũng rât tán đồng. Các đồng chí ở địa phương đều không được dễ dàng gì.
Cao Trường Hoành liên tục gật đầu, nói rất cảm khái.
- Mong Liễu bí thư yên tâm, món nợ công ty Vạn Lợi chưa trả, tôi đã bảo Tương Hoành sáng này gửi đi rồi. Bản thân Tạ Vạn Lợi cũng sẽ có một xử trí, chuyện tương tự về sau sẽ không xảy ra nữa.

Liễu Tuấn khẽ khom người nói:
- Cám ơn Cao xử trưởng.

- Đừng khách khí, đây vốn là chuyện tôi nên làm, đâu cần phải cám ơn.

Liễu Tuấn mỉm cười, lại đun một chung trà nữa, hai bên thưởng thức trà, đổi đề tài: - Câu lạc bộ Trường Thành này làm thật quy mô, chị Hà đúng là rất bản lĩnh.

Cao Trường Hoành nhấp một ngụm trà, nói một câu với vẻ rất tùy ý.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng là rất bản lĩnh, con cháu thế gia, không phải tầm thường.

Cao Trường Hoành không nhắc tới nữa.

Tuy nói hắn rất hứng thú với quan hệ giữa Liễu Tuấn và nhà họ Hà, nhưng không thể hỏi trước mặt được.

Cao Trường Hoành phong độ lỗi lạc, tri thức rộng lớn uyên bác, nói chuyện với Liễu Tuấn rất hợp, thi hoảng lại hỏi tới việc làm của Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn cũng không che dấu gì.

Cao Trường Hoành gật đầu:
- Không ngờ công tác ở cơ sở lại phức tạp như thế.

Liễu Tuấn cười:
- Phức tạp thì phức tạp, nhưng trên đời không chuyện gì khó, chỉ sợ thiếu quyết tâm thôi.

Hai người vừa uống trà vừa tán gẫu, như bạn bè lâu năm, nói chuyện chừng một tiếng đồng hồ rất bình yên, không có chút căng thẳng nào.

Khi tạm biệt, Liễu Tuấn còn giao cho Cao Trường Hoành một túi hồ sơ dầy, nói đơn giản:
- Tất cả đều đầy đủ.

Cao Trường Hoành nhận lấy, gật đầu ôn hòa nói:
- Cám ơn Liễu bí thư , sau này tới thủ đô, chúng ta lại cùng uống trà.



- Liễu Tuấn, cậu thật giỏi.
Trong căn phòng số một khách sạn Thiên Nga, Bạch Dương rất hưng phấn, đôi sáng lấp lánh.
- Rốt cuộc thế nào mà cậu làm được vậy?

Liễu Tuấn chuyến này tới kinh thành, làm cả đột đám người phải trố mắt, vì công ty mậu dịch Vạn Lợi trả lại ba triệu cho công ty than Hưng Thịnh.

Những người khác thì khỏi nói cũng được, Bành Thiếu Hùng thì cực kỳ kinh hãi, vì hắn đã từ phía Quan Minh Kiệt biết được hậu thuẫn của Tạ Vạn Lợi là người nhà họ Cao, khi đó vừa nghe tới hắn đã hít một hơi khí lạnh, mồ hôi ướt đẫm áo.

Người trong thể chế ai còn không biết uy danh của nhà họ Cao?

Một trong số thế gia đỉnh cấp có quyền thế nhất trong nước, bất kể tính thế nào, nhà họ Cao cũng được tính hàng đầu.

Nghĩ tới trước kia mình hồ đồ đồng ý cho Khâu Viên Triêu vào thủ đô bắt người, thiếu chút nữa thành họa lớn, Bành Thiếu Hùng sợ run người, may mà thời khắc quan trọng, biết thỉnh giáo lãnh đạo cũ, được Quan Minh Kiệt "chỉ điểm" cho, nếu không hậu quả khó tưởng tưởng nổi.

Cho nên nghe nói Liễu Tuấn không ngờ lại vào thủ đô dảm phán với nhà họ Cao, Bành Thiếu Hùng quả thực há hốc mồm, thầm nhủ đúng là nghé con không biết sợ hổ, cứ thế lao đầu tới giao phong chính diện với nhà họ Cao rồi.

Bành Thiếu Hùng và Lý Giang khi bàn luận riêng về chuận này, Lý Giang thậm chí còn nói bí thư đảng ủy huyện Ninh Bắc sắp phải đổi người rồi.

Không ngờ lại có kết cục như thế.

Phó bí thư vẫn là Liễu Tuấn, ba triệu trả không thiếu một xu.

Bành Thiếu Hùng có nghĩ tới vỡ đầu cũng không hiểu "tên nhóc" kia lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy.

Còn về phần đám Ngô Ba, Vương Thịnh Đức và Đào Nghĩa Âu, trong lòng có cảm tưởng thế nào, Bành Thiếu Hùng càng không biết, hẳn là cũng cực độ khiếp hãi.

Liễu Tuấn Tài dạy nên được đứa con trai này thế nào vậy!

Bất quá đối diện với lời khen của Bạch Dương, Liễu nha nội tỏ ra không phấn chấn mấy.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Cao Trường Hoành là một nhân vật khó chơi.

Đối với Cao Trường Hoành, Liễu Tuấn có ấn tượng rất sâu sắc, nhưng không thể nói là totó, cảm thấy dưới vẻ bề ngoài tao nhã lịch thiệp của người này, ẩn chứa quá nhiều nhân tố chưa biết.

Bạch Dương gật đầu, tán đồng suy nghĩ của Liễu Tuấn.

Khi biết hậu thuẫn của Tạ Vạn Lợi là nhà họ Cao, Bạch Dương liền trở nên cẩn thận, lúc Liễu Tuấn lên đường vào kinh, Bạch Dương đã gọi điện cho Bạch Kiến Minh, đem hết tất cả sự việc nói cho Bạch Kiến Minh biết, tới cả "thủ đoạn giang hồ" của Liễu Tuấn cũng không che dấu.

Khi đó Bạch Kiến Minh đánh giá bốn chữ "to gan lớn mật"!

Bất quá cuối cùng Bạch bộ trưởng nói một câu:
- Đi thì cứ đi, xem chú nhóc này có bản lĩnh gì.

Bạch Dương hơi yên tâm một chút.

Câu nói này của cha cô không phải là vô duyên vô cớ.

Tình huống liên quan tới đám hậu bối đời thứ ba của nhà họ Cao, cũng là do Bạch Kiến Minh lộ cho cô biết, điều này không phải nói một ủy viên bộ chính trị lại đi chú ý tới một đám nhóc con, nhưng thân là bộ trưởng sao không hiểu rõ tình huống những thế gia lớn có quyền lực nhất đó?

Liễu Tuấn gật đầu nói:
- Quân tử có việc nên làm có việc không nên làm, thân trong thể chế, muốn mặt nào cũng vẹn toàn, không đắc tội đến ai đúng là rất khó, mặc kệ hắn đi.

Bạch Dương cười:
- Nói đúng lắm, ba chị nói phải xem xem cậu có bản lĩnh gì, lần này phải khen cậu rồi.

Liễu Tuấn cười:
- Được Bạch bộ trưởng, Bạch bí thư khen ngợi, kẻ hèn thật hết sức vinh hạnh.

- Biến đi, chỉ biết mồm miệng liếng thoắng.
Bạch Dương lườm y một cái.

- Lần này tiền lấy về rồi, tranh thủ đàm phán với ngân hàng, sắp quá non nửa năm rồi, thời gian không đợi người đâu.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Vị Bành huyện trưởng kia của chúng ta cũng nên làm chút chuyện thực sự rồi!

Đọc truyện chữ Full