- Huyện trưởng, công ty Nam Hoa lật lọng rồi.
Liễu Tuấn khảo sát vườn quả thị trấn Ngũ Lý Kiều trở về không được lâu, thì Mai Văn Hoa đã đột nhiên thở hồn hển chạy tới tòa nhà huyện ủy cấp báo cho y.
Mai Văn Hoa khác với cán bộ cơ sở khác, hắn được giáo dục cấp cao, tố nghiệp đại học chính quy, có chút "kiêu ngạo", trước mặt Liễu Tuấn cho dù có chút giống tên sai vặt, đó là do bội phục Liễu Tuấn từ trong lòng thôi, còn bình thường rất có phong độ lãnh đạo, không dễ để lộ ra vẻ hoảng hốt.
Có điều lần này Mai Văn Hoa thực sự gấp lắm rồi, xông thẳng vào phòng làm việc của Liễu Tuấn ỏm tỏi cả lên, mồ hôi trên trán vã ra như tắm cũng không lau đi.
Liễu Tuấn hơi cả kinh:
- Công ty Nam Hoa lật lọng thế nào?
- Vâng vâng vâng, bọn họ bọn họ muốn rút vốn đầu tư, không xây dựng nhà máy đồ uống nữa.
Mai Văn Hoa thở hồng hộc, nói đứt quãng.
Liễu Tuấn cau mày lại.
Liễu Tuấn rất mau giãn mày ra, chỉ vào ghế đối diện nói:
- Văn Hoa đừng gấp, trước tiên ngồi xuống đã.
- Vâng, vâng.
Mai Văn Hoa ngồi xuống không ngừng lau mồ hôi.
Trông thấy tình trạng này, Phan Tri Nhân vốn bưng một chén trà nóng tới lại vội chuyển thành một cái khăn lạnh đưa cho Mai Văn Hoa.
Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Tri Nhân, cậu cũng ngồi xuống cùng nghe đi.
- Vâng.
Phan Tri Nhân vẫn cứ rót trà vào trong chén của Liễu Tuấn trước rồi mới ngồi xuống bên Mai Văn Hoa.
- Công ty Nam Hoa vì sao muốt rui lui à, bọn họ có nói lý do không?
Mặt Mai Văn Hoa đột nhiên lộ ra vẻ rất bối rối, muốn nói lại thôi.
Liễu Tuấn hơi hiểu ra rồi, cười nhạt nói:
- Lại là chuyện đám người Nhật Bản hả?
- Vâng.
Mai Văn Hoa lí nhí đáp.
Vừa rồi hắn vội đem tin tức xấu này nói cho Liễu huyện trưởng, nên quên mất chuyện ngưởi Nhật Bản kia, chuyện ngày "người gây tội" chính là vị huyện trưởng trước mặt đây.
Tính khí nha nội mà phát tác, thì ngay cả thương nhân đầu tư cũng đánh tuốt xác.
Liễu Tuấn nheo mắt lại:
- Bọn họ nói thế nào?
Mai Văn Hoa ấp úng nói:
- Bọn họ nói, bọn họ nói quy tắc cuộc chơi không giống nhau, an toàn không được đảm bảo...
Phan Tri Nhân liền hừ một tiếng, đây là do bài báo của Chu Phàm ở trên tờ (động thái kinh tế) gây họa rồi, cái người tên Chu Phàm này viết bài báo đó không tim hiểu rõ ngọn nguồn trước đó, chỉ xem mỗi bài phỏng vấn của tên tiểu quỷ tử nói năng bậy bạ, là tin ngay được, kết quả làm cho bên mình bị động như thế. Uống cho Liễu huyện trưởng không hề so đo, còn đích thân tới cửa bái phỏng hắn.
Liễu Tuấn nhìn Phan Tri Nhân một cái, cười ôn hòa.
Phan Tri Nhân tức thì tỉnh ngộ.
Tư duy của mình lại không theo kịp Liễu huyện trưởng rồi, chuyện này không thể trách Chu Phàm.
Quan trọng là có kẻ lấy chuyện này ra để giở trò.
Nghĩ tới đây, đầu óc Phan Tri Nhân choàng tỉnh, vuột miệng thốt lên:
- Không đúng.
Mai Văn Hoa ngạc nhiên nhìn Phân Tri Nhân, Liễu Tuấn thì gật đầu khích lệ.
- Chuyện này, công ty Nam Hoa hẳn không phải chỉ tới ngày hôm nay mới biết, bài phỏng vấn của tên Sơn Điền Tuấn Ngạn đó gây xôn xao từ khá lâu rồi, có thể nói huyện Ninh Bắc chúng ta ai cũng biết cả, công ty Nam Hoa trước kia không đề xuất ra, hiện ra mới nói, rốt cuộc là có ý gì?
Mai Văn Hoa vỗ đùi nói.
- Đúng thế, sao tôi không nghĩ tới nhỉ?
Ba người trong phòng này đều được giáo dục bậc cao, một là thạc sĩ, hai người còn lại tốt nghiệp đại học.
Trí thông minh của cả ba đều không thấp, nhưng Mai Văn Hoa lòng chỉ nghĩ tới vườn quả của thị trấn Ngũ Lý Kiều, nhất thời không nghĩ ra.
Liễu Tuấn hỏi:
- Đại biểu của công ty Nam Hoa ở huyện chúng ta họ Quách phải không?
Mai Văn Hoa đáp.
- Vâng, hắn tên là Quách Hữu Vi, là giám đốc hạng mục đồ uống.
Liễu Tuấn căn dặn:
- Hẹn gặp hắn cho tôi.
Phan Tri Nhân và Mai Văn Hoa đồng thanh thưa:
- Vâng.
……..
- Tiểu Tuấn à?
Trong điện thoại truyền tới giọng nói êm ái của Tiểu Thanh, mang theo vài phần ngạc nhiên, vì Liễu Tuấn rất ít khi chủ động gọi điện cho cô trong giờ làm việc, bình thường hai người thường trò chuyện lúc đêm khuya văng lặng.
Tiểu Thanh nũng nịu:
- Có nhớ em không?
Liễu Tuấn cười hì hì:
- Em nói đi? Không nhớ em liệu có gọi điện không?
Tiểu Thanh cười khúc khích, tặng cho y một nụ hôn qua điện thoại.
Tiểu Thanh chủ động khơi nên đề tài:
- Tiểu Tuấn, chuyện của Sơn Điền Tuấn Ngạn sắp có manh mối rồi đấy.
Liễu Tuấn nói:
- Hừ hừ, em phải đẩy nhanh tiến độ một chút, tên tiểu quỷ tử này hiện giờ làm anh rất bị động.
Tiểu Thanh cảnh giác, hỏi:
- Lại làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi ả?
- Ừ, có một tập đoàn đồ uống Nam Hoa ở Hồng Kông rốt vốn đầu tư, em nghe ngóng hộ anh xem bọn họ có bối cảnh gì? Bọn họ có làm một hạng mục đồ uống ở huyện bọn anh.
Liễu Tuấn đem ngọn nguồn sự việc kể đơn giản ra cho Tiếu Thanh nghe một lượt.
- Có chuyện này sao? Thế này chẳng phải là hãm hại người ta ư, người thôn dân khó khăn lắm mới trồng cây xuống, tốn mất bao nhiêu nhân lực vật lực? Mà thứ quả này chỉ có thể làm đồ uống, chẳng ai ăn cả!
Tiểu Thanh không khỏi có chút phẫn nộ:
- Bên anh, không ký hợp đồng sao?
- Hợp dồng đương nhiên là ký, bọn họ vi phạm hợp đồng, phải bồi thường một khoản, có điều so với tổn thất của nông dân huyện bọn anh thì chỉ như một cái lông trâu thôi.
Trong giọng nói của Tiểu Tuấn cũng có chút tức giận.
Nếu là chuyện khác y sẽ không tức giận như thế, nhưng tạo thành tổn thất lớn như vậy cho nông dân là nắm ngoài giới hạn cho phép của y rồi, không lâu trước đó y vừa thảo luận với Bành Thiếu Hùng, lấy danh nghĩa của huyện chính phủ phát tới các xã không thu thuế đầu người với những người trên 60 tuổi, giảm bớt gánh nặng cho người dân.
Hiệu quả chưa thấy mà giờ công ty Nam Hoa lại chơi một chiêu như thế này, thực quá thiếu đạo đức rồi.
- Được, em lập tức phái người đi tra, sẽ mau chóng gọi điện cho anh.
.....
- Liễu huyện trưởng, chào ngài.
Giám đống Quách Hữu Vi của công ty Nam Hoa trú ở huyện Ninh Bắc đến theo hẹn.
Quách Hữu Vi chừng bốn mươi, có hơi hói, đầu tròn tròn, son người lại không béo lắm.
Là một nhà đầu tư, Quách Hữu Vi đã gặp qua Liễu Tuấn vài lần, có chút ấn tượng với vị huyện trưởng trẻ tuổi này.
Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay Quách Hữu Vi rất nhiệt tình.
Đỗi đãi với thương nhân, đương nhiên không thể dùng quy củ giống như trên quan trường tiếp đãi cấp dưới.
- Giám đốc Quách, xin mời ngồi.
Liễu Tuấn mời Quách hữu vi ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách, hai người ngồi đối diện với nhau.
- Liễu huyện trưởng, thật xin lỗi....
Phan Tri Nhân vừa mới lui ra, Quách Hữu Vi liền chủ động lên tiếng, mặt mang theo vẻ áy náy.
Nói tới công việc, sắc mặt Liễu Tuấn liền trở nên nghiêm nghị, nụ cười cũng thu lại.
- Giám đốc Quách, lần này quý công ty bội ước là điều không phải.
Liễu Tuấn tuy giọng nói bình hòa như cũ, nhưng ánh mắt uy thế nhìn thẳng vào Quách Hữu Vi.
Quách Hữu Vi có chút xấu hổ, cười gượng gạo nói:
- Liễu huyện trưởng, thực sự là rất xin lỗi, chuyện này là mệnh lệnh của tổng bộ công ty. Tôi cũng không còn cách nào, nói với tư cách cá nhân, tôi rất thích huyện Ninh Bắc, cũng rất hi vọng có thể hợp tác với các vị ở huyện.
Liễu Tuấn hỏi:
- Quách giám đốc nói lời này thực chứ?
- Đương nhiên, đương nhiên.
Quách Hữu Vi luôn miệng khẳng định, nhìn rất là chân thành.
- À Quách giám đốc phụ trách kỹ thuật phải không? Ông làm nghành nghề này lâu rồi hả?
Liễu Tuấn thay đổi đề tài, trên mặt lại xuất hiện nụ cười.
- Vâng vâng, tôi xuất thân từ dân làm kỹ thuật, cũng coi như là nhân viên kỳ cựu của công ty Nam Hoa rồi.
Nhắc tới việc này, Quách Hưu Vi tỏ vè dè dặt.
Quách Hưu Vi là loại bình dân Hồng Kông cực kỳ bình thường, không hề có bối cảnh và hậu đài gì, dựa vào năng lực kỹ thuật của mình, từng bước đi lên vị trí, hôm nay đúng là có chỗ đáng kiêu ngạo.
Liễu Tuấn kiếp trước cũng là dân kỹ thuật, đối với người dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm cơm này, tất nhiều là nhìn cao hơn người khác một bậc.
- Thế sao? Giám đốc Quách làm việc cho công ty Nam Hoa cũng đâu có lâu lắm hả? Chỉ vài ba năm mà thôi.
Liễu Tuấn cười vạch trần chuyện cá nhân của hắn.
Căn cứ vào tình báo mà Tiểu Thanh cung cấp, Quách Hữu Vi chẳng phải là nguyên lão của công ty Nam Hoa, trước kia phụ trách sản xuất của một công ty đồ uống quy mô tương đối nhỏ, vì kỹ thuật rất giỏi, được công ty Nam Hoa nhìn trúng chào mời, trong công ty Nam Hoa chỉ thuộc về cán bộ tầm trung, chưa có tư cách đi vào tầng quyết sách.
Quách Hữu Vi thầm kinh hãi.
Không ngờ Liễu Tuân thân là quan viên nội địa, lại hiểu tình hình của hắn như thế.
- Ha ha, Liễu huyện trưởng quả nhiên là ánh mắt sáng suốt nhìn thấu mọi việc, kỳ thực chuyển công ty ở Hồng Kông là chuyện thường thôi, con người ai cũng hướng lên trên mà.
Quách Hữu Vi giải thích.
Liễu Tuấn cười nói:
- Con người hướng lên trên, đương nhiên là đúng, Quách giám đốc lựa chọn như thế là vô chính xác.
- Cám ơn Liễu huyện trưởng.
Quách Hữu Vi thở phào một hơi.
Cho dù Quách Hữu Vi là thương nhân Hồng Kông, nhưng cũng rất kiêng kỵ với Liễu Tuấn.
Người ta là nha nội mà, ngay cả nhà đầu tư Nhật Bản cũng nói đánh là đánh luôn chả nể nang gì, hiện giờ minh "lừa" huyện Ninh Bắc một vố, ai mà biết Liễu nha nội có giở trò lưu manh ra không chứ?
- Giám đốc Quách, tôi muốn thỉnh giáo ông một vấn đề!
Quách Hữu Vi vội nói.
- Không giám nhận thỉnh giáo, Liễu huyện trưởng có gì chỉ dạy, cứ căn dặn.
Liễu Tuấn chậm rãi hỏi:
- Bỏ qua công ty Nam Hoa chưa nói, giả thiết cái xưởng đồ uống này là của chính giám đốc Quách, thì ông có muốn tiếp tục hợp tác với huyện Ninh Bắc không?
- Đương nhiên là muốn rồi, hiện giờ ở trong nội địa, còn chưa có một thương hiệu đồ uống nào quá nổi tiếng, thương trường tồn tại một khoảng trống lớn, một khi đầu tư sản xuất, giá thành nhân công và chi phi nguyên vật liệu ở nơi này đều thấp hơn Hồng Kông nhiều, ưu thế cạnh tranh rất rõ ràng.
Quách Hữu Vi không cần suy nghĩ gì đồng ý ngay, trong lời nói, đối với lý do kiểu "có lẽ có" này của tổng bộ công ty, ngừng hợp tác, rất là tiếc nuối. Nếu thuần túy từ góc độ kỹ thuật mà suy nghĩ, hắn cho rằng quyết sách này của công ta tuyệt đối là một sai lầm lớn.
***có lẽ có : vào thời Tống, Mr. gian thần Tần Cối vu cho Mr. đại tướng Nhạc Phi có ý đồ mưu phản, Mr. lắm chuyện Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Mr. Tần Cối có căn cứ gì không, Mr. Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Liễu Tuấn tiếp tục hỏi:
- Về kỹ thuật, liệu có khá khăn gì không?
- Khẳng định là không, kỹ thuật chế tạo nước ép hoa quả đều ở bên trong đầu của tôi.
Nói tới đây Quách Hưu Vi chỉ lên cái đầu lưa thưa vài sợ tóc của mình, điệu bộ khá tức cười.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Hay lắm, tôi tin chúng ta còn có cơ hội hợp tác.
Quách Hữu Vi hơi khó hiểu nhìn Liễu Tuấn, chần chừ nói: - Liễu huyện trưởng, ý kiến của tổng bộ công ty khá kiên quyết, tiền vi phạm hộp đồng cũng đã chuyển khoản cho tôi rồi.
Ý của lời này là người ta đã chấp nhận bồi thường không làm nữa rồi, cái cơ hội hợp tác này sợ rất rất khó có nữa.
Liễu Tuấn cười thản nhiên: - Ở trên thế giới này, cũng không chỉ có một mình công ty Nam Hoa sản xuất đồ uống, cũng không chỉ có một tập đoàn họ Từ có tiền.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 600: Công ty Nam Hoa hủy hợp đồng
Chương 600: Công ty Nam Hoa hủy hợp đồng