TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 692: Góp ý

Nghe thấy tiếng cười Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng lên theo phản xạ.

Vừa rồi khi nghe thấy tiếng xe, Liễu Tuấn đã đứng dậy rồi, cho dù không biết là ai tới, nhưng có thể xuất hiện ở nơi này vào tối khuya, đều là nhân vật đáng nể.

Hiện giờ lại càng là lúc phải cẩn trọng.

Giọng nói này Liễu Tuấn không xa lạ gì, hai kiếp làm người y nghe trên TV rất nhiều rồi.

Quả nhiên cùng với tiếng bước chân, Hồng thủ tướng mặc đồ tây màu đen liền xuất hiện trước mặt y.

- Chào thủ tướng.
Hồng lão tổng hơi chậm bước lại trước mặt Liễu Tuấn, Liễu Tuấn liền cung kính chào.
- Tôi là Liễu Tuấn của huyện Ninh Bắc.

Hồng lão tổng cười nói:
- À, thì ra là Liễu Tuấn, ngại quá, để cậu phải đợi lâu rồi.

Hồng lão tổng mang lại cho người ta một cảm giác hết sức bình dị thân cận, nói chuyện khá thẳng thắn, giống hình tượng nhìn thấy trong TV.

Liễu Tuấn nói:
- Thủ tướng vì nhân dân phục vụ, trăm công ngàn việc, tôi đợi một chút không hề gì.

Hồng lão tổng gật đầu.

- Thủ trưởng về rồi, vừa khéo mỳ cũng nấu xong, thủ trưởng ăn một bát nhé.

Lăng Nhã nghe tiếng nói liền từ trong nhà bếp thò đầu ra, cười tươi nói, có thể nhìn ra cô không sợ Hồng lão tổng mấy, nhân vật chính trị tới tầng cấp này rồi, thường không làm ra vẻ với nhân viên làm việc bên cạnh.

- Được, vừa vặn cũng hơi đói rồi, đồng chí Tiểu Liễu cũng ăn một chút đi, coi như là tôi nhẫn lỗi với cậu, ha ha ha.
Hồng phó thủ tướng tựa hồ rất cao hứng.

Liễu Tuấn mỉm cười vâng theo.

Ở trước mặt Hồng lão tổng không thể tùy tiện nói lời khách khí, phương thức ứng phó tốt nhất là thủ trưởng bảo gì anh làm như thế, ý kiến lung tung ở loại chuyện này không phải là điều không ngoan.

Lăng Nhã cười hì hì bưng mỳ từ trong bếp ra, đặt trước mặt mỗi người một bát, không nhiều lắm chỉ có một bát nhỏ, thêm quả trứng trần, mấy nhánh hành hoa, hương thơm ngòa ngạt.

Không ngờ Hồng lão tổng về lúc này, Lăng Nhã không chuẩn bị kịp, chỉ có hai bát mỳ nên bản thân thành ra không có.

Hồng lão tổng cười:
- Tiểu Lăng à, có phải người khách không mời này cướp mất bát mỳ của cô không.

Lăng Nhã cười, nói với chút dí dỏm:
- Thủ trưởng đúng là hiểu thấu đáo mọi việc.

Hồng lão tổng cười vang, nói:
- Được rồi, một lát nữa tôi và Liễu Tuấn nói chuyện, cô tự nấu mỳ. Liễu Tuấn tranh thủ thời gian, ăn nhanh một chút.

Liễu Tuấn gật đầu.

Hồng lão tổng cho dù tỏ ra hết sức bình dị thân cận, nhưng nhân vật cỡ này khí thế uy nghiêm lúc nào cũng có, ngay cả nụ cười cũng làm cho người ta phải run rẩy.

Liễu Tuấn ăn rất nhã nhặn.

Nếu như theo đúng lời nói của Hồng lão tổng "thanh thủ thời gian" thì bát mì nho nhỏ này không đủ cho y làm ba miếng, nhưng ở trước mặt thủ trưởng không thể ăn khó coi như vậy, mà ăn xong rồi trơ mắt ra ngồi nhìn Hồng lão tổng ăn mì sao.

Hồng lão tổng như bên cạnh không có ai, cứ đứng tại chỗ ăn từng miếng lớn, cũng không thấy có chút làm bộ làm tịch gì.

Liễu Tuấn không khỏi cảm khái.

Chỉ có anh hùng mới có bản sắc này!

Đợi Hồng lão tổng ăn mỳ xong, Liễu Tuấn cũng vừa khéo uống hết ngụm nước cuối cùng.

Hồng lão tổng liếc nhìn Liễu Tuấn, nói:
- Liễu Tuấn, tài nấu ăn của Tiểu Lăng không tệ chứ.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:
- Rất giỏi ạ.

Lăng Nhã cười tủm tỉm thu dọn bát đũa.

- Đi vào đây nào!
Hồng lão tổng nói rồi đi thẳng vào phòng làm việc.

Văn phòng làm việc của Hồng phó thủ tướng là một gian phòng kiểu cổ, diện tích không lớn lắm, sau bàn làm việc là một giá sách lớn, bên trong chất đầy sách, Liễu Tuấn liếc mắt qua, phát hiện ra mấy danh tác về phương diện kinh tế chính trị, cũng có một số quyền sách nhỏ có tên lạ, từ đó có thể thấy sở thích của Hồng lão tổng rất rộng.

Hồng lão tổng không ngồi vào bàn làm việc, mà chi vào ghế sô pha tiếp khách đói diện nói với Liễu Tuấn:
- Ngồi đi!

- Vâng!

Liễu Tuấn theo lời ngồi xuống, hai tay đặt lên gối, rất nghiêm chỉnh.

Y là người trẻ tuổi, phải có khí khái này.

Lăng Nhã rất nhanh đi vào đưa trà rồi nhẹ nhàng lui ra.

- Liễu Tuấn, tình hình nông thôn của huyện Ninh Bắc rốt cuộc là như thế nào?
Hồng lão tổng nhìn Liễu Tuấn hỏi, không vòng vo.

Liễu Tuấn những tưởng thủ trưởng sẽ hỏi về vấn đề liên quan tới bài báo kia, không ngờ vừa mở đầu đã đi ngay vào đề tài tình huống nông thôn của huyện Ninh Bắc, nghe qua thì đơn giản, kỳ thực là đề tài lớn.


- Thưa thủ tướng, tổng thể mà nói là đi theo hướng công nghiệp hóa.
Liễu Tuấn không quá khiêm nhường, cũng không do dự nhiều đáp luôn.

Hồng lão tổng nhìn y chăm chú, hiển nhiên là muốn nghe giải thích kỹ hơn.

- Huyện Ninh Bắc năm năm trước là một huyền nghèo khó của tỉnh, hai năm trước có 30% người dân sống dưới mức nghèo khổ. Vừa mới giải quyết được vấn đề cơm no áo ấm, hai năm qua số hộ nghèo đã giảm trên 60%, hiện giờ số nông dân sống dưới mức nghèo khổ chỉ còn chưa tới 13 %.
Liễu Tuấn giới thiệu sơ qua.

- Vậy cậu cho rằng phải dùng phương pháp gì mới có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề nghèo đói, cùng nhau giàu lên?
Hổng lão tổng không đưa ra nhận xét về câu hỏi của Liễu Tuấn mà tiếp tục "ra đề".

Có vẻ câu hỏi của thủ trưởng chỉ nhắm vào mỗi huyện Ninh Bắc, kỳ thực lại là một đề tài rộng lớn hơn, vì huyện Ninh Bắc có thể coi là hình ảnh thu gọn của rất nhiều huyện nông nghiệp trong cả nước, nếu như có thể tìm ra được con đường giải quyết vấn đề nghèo khó của nông dân, thực hiện cùng nhau giàu có, đó đúng là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu.

- Phù trợ nông nghiệp! Phù trợ nông thôn! Phù trợ nông dân! Xuất phát từ chính sách, thiết thực giảm bớt gánh nặng cho nông dân, khôi phục lại nguyên khí.
Liễu Tuấn thoáng suy nghĩ một chút rồi đáp không chút do dự.

Mắt của Hồng lão tổng hơi nheo lại, có lẽ câu trả lời của người trẻ tuổi này ít nhiều nằm ngoài dự liệu của ông, vốn cho rằng Liễu Tuấn sẽ trả lời bằng việc làm cụ thể, không ngờ lại đưa ra một đáp án "qua loa" như vậy.

- Nói cụ thể hơn một chút đi.
Xem ra thủ trưởng không định "bỏ qua" cho Liễu Tuấn.

- Thưa thủ trưởng, ví dụ lấy huyện chúng tôi ra nói, năm ngoài hoàn thành công tác xóa khu gộp xã, đây là bước đầu tiên giảm thiểu cơ cấu và nhân viên không cần thiết, đồng thời kiện toàn công năng của cơ cấu chính quyền cấp xã, cố gắng hết khả năng thành lập cơ cấu chính quyền phù hợp sự phát triển kinh tế cơ sở. So sánh tài chính dự toán của năm ngoái, đã thu gọn được ba mươi phần trăm, số tiền này không phải là để làm đầy thu nhập tài chính huyện, mà toàn bộ trả về cho nông dân, tương ứng là gánh nặng của nông dân toàn huyện giảm đi bao mươi phần trăm. Không phải là bình quân giảm ba mươi phần trăm, mà phải là thực sự giảm bớt cho mỗi người ít nhất ba mươi phần trăm

Hồng lão tổng nghe Liễu Tuấn nói rất chăm chú.

- Một phương diện là chính sách của huyện, một phương diện khác là thành lập công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp, lãnh đạo việc tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp toàn huyện, nắm bắt thị trường, chỉ điểm nông dân phát triển có tính phương hướng sản nghiệp thứ hai, tích lũy tài sản, tích trữ thực lực, có dư dả nhất định, mới có thể tăng cười đầu tư vào đất đai, sinh ra một vòng tuần hoàn tốt. Nếu không, chỉ là hời hợt mặt ngoài mà thôi.
Liễu Tuấn không hề che dấu quan điểm của mình.

Hồng lão tổng nhướng mày lên hỏi:
- Giảm bớt gánh nặng của nông dân thì thu nhập tài chính của huyện cũng bị giảm đi tướng ứng, làm sao có thể duy trì phát triển của sản nghiệp có quy mô.

Thủ trưởng tiếp tục đưa ra đề tài khảo nghiệm.

- Nguồn thu nhập tài chính của huyện không nên chỉ chăm chú vào người nông dân, ba năm trước huyện Ninh Bắc đã đóng mỏ than nhỏ, thành lập công ty than, thống nhất quản lý tài nguyên than trong toàn huyện, còn vay ngân hàng ba trăm triệu đưa vào sửa đường, cải tạo kiến thiết các nền móng như điện, nước. Hiện giờ thu nhập công ty than tăng trưởng ổn định, cùng lúc với việc trả vốn vay cho ngân hàng theo kỳ, còn có số dư nhất định, có thể duy trì chi tiêu tài chính. Thu nhập tài chính của huyện, chủ yếu là phải dựa vào công nghiệp và thương nghiệp, từng bước giảm bớt gánh nặng cho nông thôn và nông dân, đó là tiền đề của việc cùng nhau giàu có cho một huyện nông nghiệp.
Liễu Tuấn nói trôi chảy tự tin.

- Năm dần ăn lương năm mão, vay vốn sửa đường, lá gan của cậu không nhỏ đâu.

Hồng lão tổng nói, mặt vẫn cứ bình thản không nhìn ra chút manh mối nào.

Liễu Tuấn cười nói:
- Về mặt kinh tế đây gọi là phí trả trước, không làm như thế huyện Ninh Bắc muốn thoát nghèo trong ba năm, đuổi kịp mấy khu huyện anh em khác rát khó khăn.

Hồng lão tổng trầm tư một chút, nói:
- Nói như vậy, đường lối quản lý huyện Ninh Bắc của cậu là đứng dựa vào công thương nghiệp duy trì tài chính huyện, sau đó từng bước giảm bớt gánh nặng của nông dân, để nông nghiệp hoàn thành tích lũy cơ bản?

Liễu Tuấn gật độ, vẻ mặt hơi lộ chút khâm phục.
- Vâng đúng là như thế thưa thủ trưởng.

Hồng tổng lý đứng dậy, tay chắm sau lưng, đi lại trong phòng.

Liễu Tuấn cũng đứng dậy theo, lưng thẳng tắp, mắt cùng người di chuyển theo Hổng lão tổng, từ đầu tới cuối luông đối diện với ông.

- Nghe Khâu Tình Xuyên nói hai năm trước cậu dự đoán được đồng Yên tăng giá?
Hồng lão tổng bỏ vấn đề huyện Ninh Bắc qua một bên.

- Vâng thưa thủ trưởng.

- Lý do của cậu là gì?

Hiện nay đồng Yên tăng vọt, kinh tế Nhật Bản gặp phải đả kích trầm trọng, kết quả đã có, nhưng thủ trưởng quan tâm là thứ tầng sâu hơn.

- Đó là vẫn đề thuộc tầng chiến lược, Mỹ dựa vào thực lực của siêu cường quốc cùng sức hiệu triệu lớn, biến tướng cướp đoạt tài phú của Nhật Bản, sau sự kiện hiệp nghị năm 85, Mỹ đã kiếm được nhiều lợi ích, hiện giờ chẳng qua chỉ dùng lại trò cũ thôi.
Lý do Liễu Tuấn trình bày với Hồng lão tổng cơ bản đều dựa theo đường lối bài báo hai năm trước, về vấn đề này y đã suy tính kỹ càng, hiện giờ nói ra càng lưu loát.
- Kỳ thực quốc gia kinh tế phát triển cao tốc, tài chính tích lũy tới một mức độ nào đó đều sẽ gặp vấn đề này. Kinh tế nước ta mấy năm liền tăng trưởng cao tốc, ngày càng liên hệ chặt với thế giới, tôi lo, những cường quốc phương tây sớm muốn cũng có một ngày dùng ngón đòn hết sức thành thạo này lên nước ta, để chúng ta trả tiền cho kinh tế sa sút của họ.

Liễu Tuấn tiến thêm một bước làm rõ ý kiến của mình.

Thủ trưởng đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt nhìn y trở nên hết sức thâm thúy.

Đọc truyện chữ Full