Liễu bí thư trở về huyện Ninh Bắc, những lời đồn đoán bậy bạ tự giác lắng xuống, điều này liên quan tới uy vọng cao vời chưa từng có của Liễu bí thư.
Cái gọi là uy vọng này, không chỉ là bởi nhân tố nha nội.
Ở phương diện này rất nhiều nha nội có lai lịch lớn hơn Liễu Tuấn, chỗ dựa càng vững hơn, nhưng tới địa phương cũng phải sứt đầu mẻ trán, các cán bộ cơ sở có rất nhiều cách cho anh qua một bên hóng gió thu.
Thủ pháp trước mặt tươi cười, sau lưng đâm dao, họ đã chơi tới quá thành thạo rồi.
Thanh liêm chính trực!
Đó cũng chỉ là một phương diện, từ cố chỉ kim có biết bao quan viên thanh liêm chính trực có kết cục bi thảm.
Thủ đoạn cao minh.
Cũng vẫn chỉ là một phương diện, kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn.
Thế giới bao la. Há chỉ có mỗi đồng chí Tiểu Liễu là người thông minh?
Nhưng khi tất cả các nhân tố đố kết hợp lại, liền tạo ra một bí thư huyện ủy có uy vọng chưa từng có trên lịch sử huyện Ninh Bắc, có thể dự đoán trong tương lai cũng tuyệt đối không thể có.
Liễu bí thư quay trở về, huyện Ninh Bắc nổi lên một làn sóng làm việc hăng say, chư hầu các nơi sắn tay áo, nhiệt tình hướng về phía trước, đều muốn được xuất hiện trước mặt Liễu bí thư, để Liễu bí thư thấy được năng lực của mình.
Mới xóa khu gộp xã, ai chẳng muốn phân cao thấp?
Ngày hôm đó, Liễu Tuấn triệu kiến Tào Xuân Thu ở phòng làm việc.
Tào Xuân Thu vẫn giữ thói quen kín tiếng, trước khi vào cửa hết sức khách khí với Phan Tri Nhân, thậm chí hàn huyên mấy câu với hắn rồi mới mời Phan Tri Nhân đi thông báo.
Phải nói đường đường con cháu cách mạng, người bên cạnh tỉnh trưởng, hiện giờ còn ở chức vụ phó huyện trưởng quan trọng, không cần phải khách khi như thế với một cán bộ phó khoa như Phan Tri Nhân, có lẽ người ta muốn dùng phương thức gián tiếp này biểu thị một loại thân cận với Liễu Tuấn.
Tôi khách khi với thư ký của anh như thế, thì thái độ với anh khỏi nói cũng biết.
Có điều trong lòng Phan Tri Nhân luôn có cảm giác khẩn trương kỳ lạ.
Có lẽ bởi vì Tào Xuân Thu quá âm trầm, làm Phan Tri Nhân cảm thấy không tin tưởng.
- Xin chào Liễu bí thư.
Thái độ của Tào Xuân Thu với Liễu Tuấn không thể che trách vào đâu được, vừa vào cửa là hơi khom người xuống, tiếp đó là bước vội tới bắt tay Liễu Tuấn, hơi dùng sức lắc mấy cái, giọng nói cung kính, bình tĩnh mà luộn Tào Xuân Thu phải lớn hơn Liễu Tuấn ba tuổi.
- Chào đồng chí Xuân Thu.
Kỳ thực Liễu Tuấn không thích các thành viên trong ban quá khách khí với nhau, vì quá xa cách, có điều nếu như Tào Xuân Thu dựa đúng theo quy củ, Liễu bí thư cũng không thể sơ xuất.
- Đồng chí Xuân Thu, mời ngồi.
- Cám ơn Liễu bí thư.
Tào Xuân Thu liền ngồi xuống đối diện bàn làm việc.
Liễu Tuấn không mời hắn ngồi xuống nghế sô pha, có thể thấy hôm nay mời hắn tới là để nói chuyện công việc, không phải để tâm sự, Tào Xuân Thu càng thêm thận trọng.
Ai cũng biết Liễu bí thư làm việc không có chút hàm hồ nào.
Liễu Tuấn tính cách không âm trầm như Tào Xuân Thu, thi thoảng cũng nổi giận quát tháo, mà không có lần nào Liễu bí thư nổi giận lại không vì chuyện công việc.
- Đồng chí Xuân Thu tới huyện cũng được nửa năm rồi nhỉ.
Liễu Tuấn đưa cho Tào Xuân Thu một điếu thuốc.
- Cám ơn bí thư.
Tào Xuân Thu vội nhận lấy, rồi châm lửa cho Liễu Tuấn, động tác hết sức lưu loát tự nhiên, càng không thấy lộ ra vẻ "nịnh bợ", có thể thấy đã được rèn luyện rất tốt trong ban thư ký tỉnh.
Một số người trời sinh ra đã có bản lĩnh này, chỉ một hai động tác nho nhỏ, đã kéo gần khoảng cách đôi bên.
Tào Xuân Thu cũng châm thuốc cho mình, có điều không hít vào, chỉ ngậm trong miệng rồi nhả ra.
Liễu Tuấn mỉm cười.
Nghe nói thường ngày Tào Xuân Thu không hút thuốc, quả đúng là vậy.
Tào Xuân Thu sợ mình không hút, khiến cho Liễu Tuấn ngại mà không hút, thế là không được rồi, sao anh có thể vì mình mà làm cho lãnh đạo bị gò bó được.
Đúng là một kẻ thông minh.
- Vâng, gần được nửa năm rồi.
Tào Xuân Thu nói thuận theo lời Liễu Tuấn.
- Thế nào, phương diện công tác đã làm quen rồi chứ?
Liễu Tuấn vẫn mỉm cười, ngữ khí hết sức ôn hòa, bản chất Liễu Tuấn thích loại người đọc sách lịch sự nhã nhặn như vậy, dù Tào Xuân Thu quá âm trầm, lại có bối cảnh phức tạp, nhưng Liễu Tuấn không có thành kiến với hắn, dù nói thế nào Tào Xuân Thu là cấp dưới của hắn, làm người đứng đầu phải có phong phạm lãnh đạo, cứ luôn đề phòng cấp dưới, tức là cách cục đã kém hơn rồi.
- Cơ bản là quen thuộc rồi.
Tào Xuân Thu cẩn thận đáp.
Liễu Tuấn hỏi trông thì rất tủy ý, thực sự không dễ trả lời, khiêm tốn thì khó tránh bị người ta xem thường, tới nửa năm rồi còn chưa quen thuộc với công việc, làm ăn kiểu gì thế không biết? Hơn nữa Tào Xuân Thu luôn suy đoán xem hôm nay Liễu Tuấn triệu kiến mình vì nguyên nhân gì, nếu biểu đạt ý nghĩa phương diện nào khác, thậm chí bị Liễu Tuấn nắm lấy điểm yếu gì đó thì không hay.
Dù sao thân phận của hai người đều khá mẫn cảm, Nghiêm Trương hai hệ không hòa hợp ai cũng biết cả, Tào Xuân Thu lại là cấp dưới của Liễu Tuấn, địa vị yếu thế, nên việc gì cũng phải cẩn thận một chút.
Cho dù Liễu Tuấn có thể biểu hiện khí độ người đứng đầu, nhưng Tào Xuân Thu không thể lơ là.
Có điều nếu trả lời quá tự tin, lại hiềm nghi tự ca ngợi bản thân.
Bởi thế câu trả lời này của Tào Xuân Thu xem chư rất chừng mực.
- Đồng chí Xuân Thu học quản lý kinh tế phải không?
- Vâng thưa bí thư.
Thấy Liễu Tuấn đột nhiên hỏi tới ngành học của mình, Tào Xuân Thu càng thêm cẩn thận, Liễu Tuấn hỏi hòi hắn đáp cái đó, thêm một chữ cũng không chịu nói.
Liễu Tuấn cau mày lại.
Không khí nói chuyện với cấp dưới kiểu thế này Liễu Tuấn không thích, cấp dưới cẩn thận trước mặt lãnh đạo là chuyện bình thường, ai mà làm tùy tiện chứ? Nhưng Tào Xuân Thu hiển nhiên là quá mức cẩn thận, làm người ta ngửi thấy vị cảnh giác.
Xem ra Tào Xuân Thu tuy làm việc cẩn thận chững chạc nhưng về cách cục phải đề cao.
Điều này khó mà trách được, thư ký, nhất là người xuất thân từ các cơ quan lớn đều có thói quen cẩn thận như thế, bảo người ta lập tức sửa đổi được mới là lạ.
- Đồng chí Xuân Thu, hôm nay tôi mời đồng chí tới đây là muốn nói chuyện vì việc nâng tầm quàn lý cho mộ số xí nghiệp trong huyện.
Thấy Tào Xuân Thu cẩn thận, Liễu Tuân thu lại những lời tán gẫu, đi thẳng vào vấn đề.
Từ khi Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc chẳng những kêu gọi đầu tư có hiệu quả, mà số lượng công xưởng của khu cao tân cũng tăng lên hai ba chục nhà, một số xí nghiệp tập thể và quốc hữu thông qua cải tạo, cũng đã xuất hiện xu thể mới mẻ phát triển, còn các xí nghiệp xã thị trấn, cũng đã xuất hiện xu thế nở rộ, có cảnh tượng năm xưa của huyện Hướng Dương rồi.
Liễu Tuấn khi nói chuyện với Hồng phó thủ tưởng, đã bày tỏ rõ ràng ý kiến thu nhập tài chính của chính phủ, chủ yếu dựa vào công thương nghiệp, không những phải giảm bớt gánh nặng cho nông dân, mà điều kiện cho phép còn phải trợ cấp nhất định cho nông nghiệp.
Dám nói những lời này đương nhiên là phải có tự tin.
Có điều rất nhiều xí nghiệp cơ bản còn ở giai đoạn mạnh ai nấy làm, trình độ quản lý phối hợp và tiêu thụ tốt xấu khác nhau, thực sự đáng được thừa nhận không nhiều, hiện giờ dựa vào ưu thế số lượng, chiếm cứ thời cơ có lợi, trong một hai năm tới vấn đề không lớn, có thể cung cấp tài nguyên sung túc cho huyện, nhưng cùng với sự tiến bộ của thời đại, thị trường bên ngoài ngày một trưởng thành, nhất định sẽ có một số xí nghiệp vì không thích ứng được sự cạnh tranh tàn khốc của thị trường mà bị đào thải vô tình, Liễu Tuấn nhìn thấy khả năng này, sao có thể ngồi yên bỏ mặc? Cho dù sau này y đã rời khỏi huyện Ninh Bắc rồi cũng khó đặt thân ngoài cuộc.
Huống chi nếu như những xí nghiệp này không lâu sau bị sụp đổ, tình hình tài chính của huyện nhất định chuyển biến bất lợi, Liễu Tuấn khó khăn lắm sáng tạo ra được cục diện tốt đẹp sẽ bị hủy trong chớp mắt.
Đây là điều bất kể thế nào Liễu Tuấn cũng không muốn thấy.
- Bí thư, tôi cũng đang muốn báo cáo vấn đề ở phương diện này với bí thư.
Tào Xuân Thu tức thì mắt sáng lên, ngữ điệu hơi gấp một chút, hiển nhiên Liễu Tuấn đã nói trúng chỗ ngứa của hắn.
- Một số xí nghiệp trong huyện chúng ta, đặc biệt là các xí nghiệp nông thôn, ừm, kể cả một phần xí nghiệp quốc hữu và công xưởng khu cao tân về mặt quản lý đều khá lạc hậu, nói nghiêm trọng một chút là tương đối nguyên thủy, dùng phương thức quản lý chỉ áp dụng cho các xưởng gia đình, một số công xưởng còn là toàn là người một nhà, bất kể có năng lực hay không đều đưa người nhà vào vị trí quản lý trung tâm, tư tưởng quả lý mới căn bản không tiến vào được, cứ như vậy lâu dài xí nghiệp sẽ mất dất sức sống, không còn sức cạnh tranh, bị đảo thải là chuyện tất yếu.
Mặt Tào Xuân Thu hiện lên vẻ buồn bã.
- Vậy đồng chí Xuân Thu có diệu kế gì không?
Liễu Tuấn nhìn khích lệ, còn xen lẫn một chút vui mừng.
Nói tới công việc cụ thể, Tào Xuân Thu không tùy tiện khiêm nhường nữa, nói:
- Bí thư, tôi cho rằng phải tiến hành cải tạo xí nghiệp hiện hữu, tổ chức nhân viên quản lý cao tầng, nhất là giám đốc, tiến hành bồi dưỡng, cưỡng chế đưa phương thức quản ly vào, dùng mệnh lệnh hành chính tiến hành chỉnh đốn, ra hạn thời gian nghiệm thu, kiến nghị bọn họ tham khảo chấp hành.
- Hay, rất hay!
Liễu Tuấn khẽ vỗ bàn nói:
- Đồng chí Xuân Thu, công tác này nhờ đồng chí đi tiến hành, đồng chí trước tiên hãy đưa ra một phương án, chúng ta thương lượng qua, phải tranh thủ, thời gian không đợi người, không thể trì hoãn được.
Trong lời nói của Liễu Tuấn lộ ra một sự cấp thiết.
- Vâng bí thư! Tôi sẽ toàn lực ứng phó, thực hiện chỉ t hị của bí thư.
Tào Xuân Thu mặc dù vẫn đối đáp theo phép quan trường, rất khách khí, nhưng ngữ khí kiên định mà lại có chút kích động.
Liễu Tuấn gật đầu, nói càng ôn hòa hơn:
- Ngoài ra công tác kiểm tra kiểm toán thuộc quản lý của động chi phải không, hãy kiểm tra tài vụ các đơn vị trực thuộc xã thị trấn, huyện sẽ định ra chế độ thưởng phạt, mỗi quý đều phải mau chóng thực thi.
- Vâng thưa bí thư, tôi sẽ đi an bài ngay.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 710: Cách cục phải tăng lên
Chương 710: Cách cục phải tăng lên