TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 737: Làm khách và làm việc

Tạm biệt Đinh Ngọc Chu, về tình về lý Liễu Tuấn đều phải qua chỗ Thôi Phúc Thành.

Lễ tiết này nhất định phải chú ý, dù là Đinh Ngọc Chu cũng không thể nói gì.

Hơn nữa Đinh Ngọc Chu còn chủ động nhắc nhở Liễu Tuấn : Bên phía đồng chí Ngọc Thành có một số vấn đề khu Trường Hà cần xử lý, đồng chí hay qua đó thảo luận một chút.

Biết rõ Liễu Tuấn sẽ tới chỗ Thôi Phúc Thành, ông ta liền chủ động tỏ thiện ý.

Liễu Tuấn vâng theo, từ chỗ Đinh Ngọc Chu thong thả tới khu vực làm việc của chính phủ thành phố, khu vực này nằm ở phía tây tòa nhà thành ủy.

Vấn đề an bài thư ký tuần trước văn phòng chính phủ đã trưng cầu ý kiến của Liễu Tuấn, y là thường ủy thành ủy, có tư cách yêu cầu văn phòng thành ủy cấp cho một bí thư riêng.

Có điều Liễu Tuấn mỉm cười uyển chuyển từ chối.

Công tác trọng điểm của y ở khu Trường Hà, nên dùng nhân viên làm việc ở đó làm thư ký thì tốt hơn, cũng quen thuộc với tình huống của khu.

Lái xe của Liễu Tuấn đang dẫn đường cho y.

Lái xe thuộc ban xe hơi của văn phòng chính phủ, tên Tiết Chương Dịch, hai mươi tám tuổi, rất trầm ổn, đã làm việc ở bộ đội.

Tiết Chương Dịch im lặng đi bên cạnh Liễu Tuấn, không nói nhiều, chỉ khi nào tới chỗ rẽ mới đi tới trước vài bước dẫn đường.

Vừa từ tòa nhà thành ủy đi ra không lâu, liền có một cán bộ trung niên vội vãn đi tới, tươi cười chào hỏi Liễu Tuấn.

- Liễu bí thư, là Liễu bí thư phải không?
Người này chừng bốn mươi, mặc đồ tây thâm đen, hơi béo, vóc dáng cũng không cao, chừng hơn mét bảy, hơi khomg lưng trước mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn đứng lại, ôn hòa nói:
- Tôi là Liễu Tuấn đây.
Nguy Chính Quang khom người báo cáo:
- Chào Liễu bí thư! Tôi tên là Ngụy Chính Quang, là bí thư trưởng khu Trường Hà, mấy vị này là cán bộ khu Trường Hà, nghe nói hôm nay Liễu bí thư chính thức nhậm chức, chúng tôi đặc biệt tới đây xin chỉ thị của Liễu bí thư.

- Ồ, xin chào đồng chí Chính Quang.
Liễu Tuấn mỉm cười vươn tay ra.

Ngụy Chính Quan vội nắm chặt lấy, lắc một hồi, rồi giới thiệu cho Liễu Tuấn mấy cán bộ, có chủ nhiệm văn phòng khu còn phó chủ nhiệm ủy ban quản lý, Liễu Tuấn lại bắt tay cùng mọi người.

Bắt tay xong đám người Ngụy Chính Quang đứng thẳng, đợi Liễu bí thư chỉ thị.

Mới tới Ngọc Lan, Liễu Tuấn không biết lai lịch đám người Ngụy Chính Quang thế nào, có điều vội vội vàng vàng tới thành ủy nghênh tiếp y, ít nhất là một loại thiện ý.

- Đồng chí Chính Quang, tôi vừa từ chỗ Đinh bí thư ra, hiện giờ muốn tới bái phỏng Thôi thị trưởng, các đồng chí về khu trước đi, buổi chiều tôi sẽ tới khu báo danh.
Liễu Tuấn nói rất khách khí.

- Không sao, không sao cả, Liễu bí thư cứ đi gặp Thôi thị trưởng trước, chúng tôi đợi bí thư ở đây, buổi trưa tẩy trần cho bí thư.

Ngụy Chính Quang lại khom lưng xuống.

Liễu Tuấn cười:
- Tẩy trần thì không cần nữa, sau này là đồng chí trong cùng một ban rồi, cúi đầu ngửa đầu thấy nhau cả, không cần chú ý nhiều như vậy.

- Bí thư dạy rất đúng, có điều đây là chút tâm ý của các đồng chí. Chủ nhiệm Sài Thiệu Cơ căn dặn, ngày đầu tiên Liễu bí thư tới khu Trường Hà, không thể thiếu chu đáo.
Ngụy Chính Quang vội lấy chiêu bài chủ nhiệm ban quản lý ra.

Sài Thiệu Cơ cũng là cán bộ cấp phó sở, về sau là cộng tác chủ yếu của Liễu Tuấn, y hiểu khá rõ, đương nhiên chỉ là hiểu qua hồ sơ thôi, loại cán bộ như Sài Thiệu Cơ, dù cấp bậc tới phó sở, nhưng phía Bạch Dương không nghe ngóng được nhiều tin tức "tư nhân" lắm.

Liễu Tuấn biết Sài Thiệu Cơ là bí thư huyện ủy huyện Đông Ngọc điều tới khu Trường Hà, cấp bậc thăng lên một cấp, nhưng thực quyền không thể so với một "chúa tể" huyện được, rốt cuộc là Sài Thiệu Cơ chủ động yêu cầu, hay là do bị "chèn ép" thì giờ còn chưa biết.

Nghe Ngụy Chính Quang nói thế, Liễu Tuấn không vui:
- Ngụy thư ký trưởng, tôi đến khu Trường Hà là để làm việc, không phải là để làm khách, các đồng chí không cần khách khí nữa.

Nói xong không đợi trả lời, đi thằng tới khu văn phòng chính phủ.

Ngụy Chính Quang ngẩn người, Liễu Tuấn đi xa rồi mới ủ rũ lắc đầu:
- Cái miệng này làm hỏng chuyện rồi.

- Thư ký trưởng, giờ phải làm sao?
Một cán bộ bên cạnh hỏi.

- Còn làm sao, đợi thôi! Chúng ta đã tới thì kệ thế nào cũng không thể cứ thể mà về được.

- Vị Liễu bí thư này thực sự quá trẻ.
Một cán bộ khác lắc đầu tặc lưỡi.

- Có gì đâu, nếu anh có một người cha làm tỉnh trưởng, nhạc phụ làm bí thư tỉnh ủy, anh cũng làm được vị trí này thôi.
Lại có một cán bộ tiếp lời.

Ngụy Chính Quang trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng quát:
- Nói bậy bạ cái gì đó? Không nhìn xem đây là ở đâu à?

Cán bộ kia rụt cổ lại không dám nói nữa.

Thôi Phúc Thành thấy Liễu Tuấn tới thái độ khác hẳn Đinh Ngọc Chu, tươi cười đứng dậy mời Liễu Tuấn gồi xuống ghế sô pha.

Ngọc Lan là thành phố cấp tỉnh, nhưng chỉ có bí thư thành ủy là theo thông lệ được xếp cao hơn một bậc, còn thị trưởng có được hay không thì phải dựa vào lý lịch cá nhân quyết định.

Thôi Phúc Thành tuổi trên năm mươi, từ thị trưởng thành phố khác điều tới, chỉ là cán bộ cấp chính sở, đối diện với Đinh Ngọc Chu còn là phó bí thư tỉnh ủy, không được tự tin lắm, làm thị trưởng rất thận trọng, nên không thể làm cao với Liễu Tuấn như Đinh Ngọc Chu được.

- Cậu có thể tranh thủ được Thôi Phúc Thành.

Đó là lời Bạch Dương nói qua điện thoại với Liễu Tuấn, nhưng Liễu bí thư chỉ cười không để vào trong lòng, Bạch Dương lại "nổi lòng nghĩa hiệp" cho rằng Thôi Phúc Thành ở vào vị trí yếu thế rõ ràng so với Đinh Ngọc Chu.

Có điều Liễu Tuấn biết, dù Thôi Phúc Thành không có cấp bậc như Đinh Ngọc Chu, nhưng làm tới thị trưởng thành phố cấp tỉnh, há là loại tầm thường để dễ dàng "tranh thủ" được.

- Liễu bí thư tới hai ngày rồi, đã quen với việc ăn uống ở Ngọc Lan chúng tôi chưa?
Thôi Phúc Thành tươi cười trò chuyện thường ngày, hơn nữa không hề ỷ già lên mặt, xưng hô quan hàm rất chính thức, tỏ ý đặt Liễu Tuấn ở vị trí bình đẳng trong công việc.

Một thị trưởng trên năm mươi tuổi làm được điểu này không dễ.

Liễu Tuấn cười đáp:
- Cám ơn thị trưởng quan tâm, quen rồi, tôi không có thói quen kén chọn thức ăn lắm, cứ no bụng là được.

Thôi Phúc Thành vuốt mái tóc của mình, than:
- Tuổi trẻ thật là tốt, ăn cái gì cũng ngon, chúng tôi thì không được nữa rồi, ăn cái gì cũng không thấy hứng thú.

- Thị trưởng đang ở tuổi sức lực tràn trè, nếu như ăn không ngon miệng chủ yếu là vì công việc quá vất vả thôi.
Liễu Tuấn vẫn nói rất đường hoàng.

Bất kể Đinh Ngọc Chu dè chừng hay Thôi Phúc Thành thành khẩn, Liễu Tuấn đều đối xử bình thán, nhân vật cấp bậc này nếu như chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán, thì bị người ta "ăn" mất cũng chẳng biết vấn đề nảy sinh ở chỗ nào.

- Ha ha, công tác ở thành phố đúng là trăm mối ngàn lo, có điều Liễu bí thư đã tớ, khu Trường Hà tôi có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

Thôi Phúc Thành thấy Liễu Tuấn đối đáp khéo léo, không có chút bồng bột nào cua rngười trẻ, lòng thêm vài phần cẩn thận, lời nói càng khách khí hơn.

- Thị trưởng, tôi vừa mới tới chưa hiểu gì về khu Trường Hà, thị trưởng có điều chỉ chỉ dạy không?
Liễu Tuấn đi thằng vào vấn đề.

Ngồi ở chỗ Đinh Ngọc Chu bao lâu cũng không sao, nhưng ở chỗ Thôi Phúc Thành không được ngồi quá lâu, trong ý tứ Đinh Ngọc Chu lơ đễnh lộ ra, Liễu Tuấn đã nắm bắt được.

Đinh Ngọc Chu không muốn y đi lại quá thân cận với Thôi Phúc Thành.

- Liễu bí thư quản lý huyện Ninh Bắc đâu ra đấy, khu Trường Hà dù là cấp phó sở, nhưng so ra cả diện tích lẫn đất đai đều kém xa, hơn nữa gần thành phố, vị trí ưu viện hơn huyện Ninh Bắc. Với Liễu bí thư mà nói, quản lý khu Trường Hà không phải là chuyện khó khăn gì.
Thôi Phúc Thành cười nói.

Liễu Tuấn luôn miệng khiêm tốn, nhưng lòng không vui.

Thôi Phúc Thành nếu không thuộc phân quản khu Trường Hà thì nói những lời khách sáo "hời hợt" cũng chẳng có gì mà lạ, nhưng rõ ràng ở trên cuộc họp thường ủy hắn đã nói có đề án liên quan tới khu Trường Hà, hiện giờ lại nói lời khách khí, không khỏi có chút thiếu đạo nghĩa.

- Liễu bí thư, không phải tôi che dấu gì, đồng chí vừa mới tới nhậm chức, tôi không nên tùy tiện phát biểu ý kiến thì tốt hơn, bởi vì mỗi người có một đường lối làm việc khong nhau, nhìn vấn đề cũng khác. Tôi thấy để đồng chí tới khu Trường Hà làm quen tình hình, chúng ta hãy trao đổi vấn đề cụ thể, đồng chí nói có phải không?
Thôi Phúc Thành nhìn thấu tâm tư Liễu Tuấn, nhưng không để ý, vẫn tươi cười.

Lời này nói rất có ý.

Cảm quan của Liễu Tuấn liền có chút cải thiện, xem ra vị thị trưởng này tính cách ít nói, nhưng tác phong khá cởi mở và dân chủ, không tùy tiện đi ảnh hưởng tới suy nghĩ của người khác.

- Thị trưởng dạy rất phải, tôi sẽ cổ gắng nắm bắt tỉnh hình, nếu có chỗ nào không hiểu, sẽ mau chóng xin chỉ thị của thị trưởng.

Thôi Phúc Thành cười thoải mái:
- Liễu bí thư nói thế là khách khí rồi, mọi người là đồng chí trong ban, không nói chỉ thị gì, chỉ là trao đổi học tập lẫn nhau mà thôi.

Hai người lại tán gẫu mấy câu, Liễu Tuấn liền cáo từ đi về, kết quả đám Ngụy Chính Quang vẫn còn đang đứng đợi, chạy tới mới Liễu Tuấn dùng cơm trưa. Lần này Liễu Tuấn không từ chối, đoàn người ăn cơm đơn giản ở phòng ăn thành ủy, buổi chiều trưởng phòng tổ chức Kim Lập Kỳ tháp tùng tới khu Trường Hà

Đọc truyện chữ Full