Cảnh sát huyện Ngọc Tây vừa tới , Lương Lượng ngoan ngoãn hơn, không kêu gào nữa, chỉ cần là cảnh sát Ngọc Tây chứ không phải cảnh sát thành phố thì tốt rồi, Lương Lượng có lưới quan hệ rất lớn ở huyện Ngọc Tây.
Bành Khoan không đi cùng những cảnh sát cấp dưới, lãnh đạo ở đây hắn không thể cứ thế mà đi được.
- Liễu bí thư còn có chỉ thị gì nữa không?
Bành Khoan thấy qua Liễu Tuấn mấy lần ở cuộc họp thành ủy mở, nhưng tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế thì là lần đầu tiên, hắn cơ bản không hiểu tính cách của Liễu Tuấn, cho nên có chút thấp thỏm.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Không dám nói chỉ thị, đồng chí Bành Khoan, Lương Lượng là kẻ đoán chừng có liên hệt mật thiết với thế lực xấu trên xã hội, cục công an huyện nhất định phải coi trọng vấn đề này. Hắn trước kia là cán bộ công ty điện cơ mà tác phong hành sự như lưu manh! Đây không phải là ấn tượng tốt.
Bành Khoan lo lắng.
Hắn tiếp xúc với Bành Khoan vài lần, biết lời của Liễu Tuấn không phải là suy đoán vô căn cứ, nhưng Lương Lượng chẳng những có cấu kết với thế lực lưu manh, mà còn quan hệ lớn trên quan trường. Nếu truy cứu thực sự chỉ sợ chọc vào tổ ong vò vẽ, nhưng theo ý của Liễu Tuấn phải nghiêm trừng Lương Lượng, Bành Khoan suy nghĩ khắp một lượt, nhưng không dám có dị nghị gì trước mặt Liễu Tuấn.
Uy thế của vị nha nội này hiện giờ ở Ngọc Lan còn ai không biết.
- Vâng thưa Liễu bí thư, chúng tôi nhật định đi sâu điều tra, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ Liễu bí thư giao.
Liễu Tuấn nhìn thẳng vào Bành Khoan, tựa hồ muốn thấy được ý nghĩ thật trong lòng hắn.
Bành Khoan cảm thấy lưng ướt đẫm, bất giác ưỡn thẳng lưng lên.
- Được, đồng chí Bành Khoan, tôi hi vọng vụ án này nhanh chóng có kết quả.
Vụ án!
Liễu bí thư đã định luận việc này rồi.
Trán Bành Khoan giờ cũng ướt đấm.
- Vâng Liễu bí thư.
- Vất vả cho Bành bí thư rồi, hôm nay tôi tới đây chủ yếu là muốn tìm hiểu qua tình huống của công ty điện cơ.
Câu này mang ý tiễn khách, Bành Khoan lần đầu tiên tiếp xúc với Liễu Tuấn, không dám dây dưa, giơ tay kính lễ cáo tử rời đi, trong hiệu ăn lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn Liễu Tuấn, tới thở mạnh một cái cũng không dám.
- Đồng chí Trầm Đan, nếu thuận tiện, tôi muốn nói chuyện với đồng chí, được không?
Liễu Tuấn quay sang Trầm Đan, nói rất ôn hòa.
- Hà? Vâng vâng...
Trầm Đan như vừa tỉnh giấc mộng, chân tay luống cuống.
Liễu Tuấn không nói nhiều, đi xuống lầu, Vu Hoài Tín tính tiền, dẫn Trầm Đan tới xe, xin chỉ thị:
- Bí thư.
Liễu Tuấn phất tay:
- Trở về thành phố.
Lần vi hành này vốn để tìm hiểu công ty điện cơ, thư của Trương Văn Ba chỉ có dấu bưu điện Giang Khẩu, không có địa chỉ chính xác, giờ tìm được vợ Trương Văn Ba, vậy là đủ rồi, không cần tới công ty điện cơ nữa.
Trầm Đan ngồi trong xe lòng vẫn cứ bất an, Liễu Tuấn ngồi bên cạnh trầm tĩnh dựa vào ghế, không nói một lời. Trầm Đan cũng không dám nói, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với lãnh đạo thành ủy gần như thế.
Người trẻ tuổi này thực sự là phó bí thư thành ủy sao?
Quá trẻ! Không biết trong ba mươi tuổi chưa? Lãnh đạo thành phố trẻ như thế, còn chưa bao giờ nghe qua chứ đứng nói là nhìn thấy, có điều Trầm Đan biết Liễu Tuấn là phó bí thư thành ủy thật, nếu không Bành bí thư tuyệt đối không cung kính như vậy, cô chỉ cảm giác có chút không chân thực.
Xe đi rất nhanh, mau chóng trở vè tòa nhà thành ủy, thấy cảnh sát canh gác kính lễ với Liễu Tuấn, Trầm Đan lại có cảm giác kỳ lạ.
Tới văn phòng, Liễu Tuấn mời Trầm Đan ngồi xuống, bảo với Vu Hữu Tín:
- Hoài Tín, cậu ở lại cùng nghe, rồi ghi chép.
- Vâng.
Vũ Hoài Tín ngồi bên cạnh Liễu Tuấn, mở sổ ra.
- Đồng chí Trầm Đan, tôi là phó bí thư thành ủy Liễu Tuấn, phân quản công tác cải cách quốc xĩ, trước đó không lâu, tôi nhân được thư phản ánh của đồng chí Trương Văn Ba, tôi muốn tìm hiểu sâu thêm vấn đề trong bức thư.
Trầm Đan gật đầu máy móc:
- Cám ơn, cám ơn Liễu bí thư.
Liễu Tuấn cười:
- Hai đồng chí phản ánh tình huống xĩ nghiệp với thành ủy, đáng ra tôi phải cám ơn các đồng chí mới đúng. Đồng chí Trầm Đan trước kia làm việc ở công ty điện cơ?
- Vâng thưa Liễu bí thư, trước kia tôi là nhân viên văn phòng, phụ trách chính sửa tài liệu văn kiện.
Trầm Đan cẩn thận đáp, từ trong hoảng loạn sợ hải dần bình tĩnh lại.
- Ừm, vậy đồng chí hẳn là khá hiểu tình hình trong công tay?
- Có hiểu một chút tình huống trước kia. Tôi đã nghỉ việc từ tháng sáu năm ngoái rồi.
Liễu Tuấn gật đầu, rất tán thưởng thái độ này của Trầm Đan, xem ra cô và Trương Văn Ba giống nhau, tính tình cẩn thận trách nhiệm, đối với việc mình không hiểu không nói bừa.
- Vậy công ty điện cơ có những vấn đề gì?
- Chủ yếu là đường lối kinh doanh không đúng. Thượng Việt... Chính là giám đốc công ty, là người rất ngang ngựoc, không chấp nhận ai có ý kiến bất đồng. Lương Lượng do Thượng Việt một tay đề bạt lên, hắn ta chỉ thích cấp dưới ca tụng công tác. Sau khi hắn ta nhậm chức, cơ bản cán bộ trung tầng công ty đều đổi thành người hắn ta tín nhiệm, mấy vị phó giám đốc ban đầu gần như bị điều đi hết...Liễu bí thư cũng biết, công ty chúng tôi là cục công nghiệp thành phố quản lý, Thượng Việt trước kia là phó cục trưởng....
Trầm Đan nói rất rõ ràng, Thượng Việt là giám đốc không thể quyết định điều động phó giám đốc, nhưng hắn ta lợi dụng quan hệ cũ ở cục công nghiệp, đạt mục đích "thuận ta thì sống, chống ta thì chết"
- Những người Thượng Việt đề bạt lên có nhiều người không hiểu sản xuất, không biết kỹ thuật và tiêu thụ, kết quả chất lượng sản phẩm của công ty càng ngày càng kém, tiêu thụ mỗi ngày một đi xuống. Liễu bí thư, sản phẩm của công ty chúng tôi là nhãn hiệu nổi tiếng, được tỉnh khen ngợi... Nhưng về sau chồng tôi nói, rất nhiều sản phẩm ngay cả tính năng cơ bản nhất cũng không đảm bảo, vậy mà công ty đưa chúng ra thị trưởng, nên thanh danh công ty bị đả kích lớn! Năm 91 công ty tiêu thụ cả năm được một trăm bảy mươi triệu, tới năm 95 chỉ còn chưa tới 30 triệu.
Trầm Đan phụ trách chinh đốn tài liệu nên hiểu rõ các con số.
Liễu Tuấn cau mày.
Mấy năm ngắn ngủi mà tiêu thụ sụt giảm như thế, đúng là xuống dốc không phanh, sao có thể duy trì được nữa. Chưa nói Thượng Việt có tham ô hối lộ gì không, chỉ riêng điều này đã không xứng làm lãnh đạo công ty.
Làm Liễu tuấn lo lắng là, loại tình huống như công ty điện cơ Ngọc Tây ở thành phố Ngọc Lan chiếm tỉ lệ rất lớn, thậm chí có thể nói là một hiện tượng hết sức phổ biến.
Đống rác này càng khó dọn dẹp hơn khu Trường Hà.
Dù sao khu Trường Hà là một đơn vị hành chính hoàn chỉnh, Liễu Tuấn có quyền tự chủ hoàn toàn, có thể nhất ngôn cửu định, lực cản từ bên trên lẫn bên dưới đều rất nhỏ, tiến thành cải cách thuận lợi hơn.
Đối với lãnh đạo không xứng chức, Liễu Tuấn chưa bao giờ chùn tay, muốn xoay chuyển cục thế trong thời gian ngắn thì không thể thiếu thủ đoạn sấm sét. Liễu Tuấn không có nhiều kiên nhẫn đi làm công tác tư tưởng cho những kẻ này, công tác của lãnh đạo có lý luận rất đơn giản -- Dùng người thích hợp vào việc thích hợp.
Ở khu Trường Hà, Liễu Tuấn có thể làm được điều này.
Nhưng tới thành phố Ngọc Lan thì không đơn giản như thế nữa, quan trọng nhất là trong tay y không nắm mũ của những giám đốc xí nghiệp kia.
Hạ Thượng Việt không phải là vấn đề lớn, riêng giải quyết vấn đề của Cty điện cơ cũng không khó, nhưng toàn thành phố có cả trăm quốc xĩ, nếu mỗi công ty đều cần Liễu Tuấn tới giải quyết thị dù y có ba đầu sáu tay, làm liên tục 24 h cũng chẳng nổi.
Thấy Liễu Tuấn cau mày lại, Trầm Đan càng thấp thỏm, không dám nói nữa.
- Đồng chí Trầm Đan, cô có hiểu tình hình cải cách cổ phần của Cty điện cơ Ngọc Tây không?
- Thưa Liễu bí thư, tháng 6 năm ngoái tôi bị cho thôi việc, công ty cải cách vào tháng bảy, tình huống cụ thể tôi không biết, có điều, có một số tình huống theo tôi biết có vấn đề...
Nói tới đây Trầm Đan có chút do dự.
Liễu Tuấn nhìn cô, nói:
- Đồng chí cứ nói.
- Liễu bí thư, tình huống này tôi chỉ nghe người ta nói thôi.
- Không sao.
- Tôi nghe nói khi cải tạo cổ phần, tài sản của công ty bị hạ giá nghiêm trọng. Tôi nhớ con số thống kê của năm 94, tài sản cố định của công ty chưa tính đất đai là 78 triệu, khi cổ phần hóa, tổng tài sản của công ti chỉ được tính 50 triệu, còn bao gồm cả đất đai.
Liễu Tuấn nhướng mày lên nhìn Vu Hoài Tín.
Vu Hoài Tín đáp lời:
- Tôi sẽ đi tra ngay.
- Ngoài ra, Lương Lượng năm ngoái còn là phó giám đốc, sau khi từ chức lại trở thành cổ đông lớn nhất, Liễu bí thư, tôi thấy trong chuyện này có vấn đề.
Nói chuyện một lúc, Trầm Đan lớn gan hơn, lấy dũng khí nói.
Liễu Tuấn gật đầu.
Chuyện này khẳng định là có vấn đề rồi, đám người Thượng Việt có hiềm nghi rất lớn chiếm đoạt tài sản quốc gia, hơn nữa làm không kiêng dè gì, có lẽ bọn chúng không ngờ rằng tỉnh đột nhiên phái Liễu Tuấn chủ quản công các cải cách quốc xĩ, có lẽ nếu biết trước đã không trắng trợn như thế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 886: Lũ sâu mọt trắng trợn
Chương 886: Lũ sâu mọt trắng trợn