Phương nam mưa lớn, nhưng ở thủ đô thời tiết rất tốt, thi thoảng cũng có mưa, nhưng không nhiều.
Liễu Tuấn mỗi ngày đều gọi điện trao đổi với Sài Thiệu Cơ và Thôi Phúc Thành, tìm hiểu chuyện mưa bão ở tỉnh A, tình thế không lạc quan, nhưng còn chưa tới mức cần Liễu bí thư phải quay về.
Ngày hôm đó Liễu Tuấn đang trên xe thì nhận được điện thoại của Lăng Nhã.
- Anh ở đâu?
- Lái xe!
- Ừ, mai anh có thời gian không? Ba em muốn mời anh ăn cơm.
Lăng Nhã thăm dò.
Kỳ thực Lăng Quân Khánh có ý định này rất lâu rồi, từ sau khi biết thân phận của Liễu Tuấn ở khách sạn Thu Thủy, ngoài chấn động thì ông cũng vỡ lẽ, có chút manh mối vì sao lại được lọt vào mắt Liễu chính cục, hóa ra căn nguyên ở chỗ này.
Tất nhiên Lăng Quân Khánh không nghĩ tới phương diện khác, chuyện ly hôn của Lăng Nhã và Trương Nghị tạm thời vẫn còn che giấu người nhà. Nhà họ Trương thất thế, nhà họ Lăng chẳng bận tâm tới nhân tố chính trị trong cuộc hôn nhân này nữa, Lăng Nhã giấu là vì sợ người trong nhà biết rồi sẽ vội vã đi tìm đối tượng cho cô.
Với bối cảnh gia đình và điều kiện bản thân, Lăng Nhã muốn tìm một nam nhân môn đăng hộ đối không thành vấn đề gì.
Lăng Nhã không muốn đối diện với sự quấy rầy vô cùng vô tận đó, đây là điều kiện ly hôn của cô, Trương Nghị có thể kết hôn với mối tình đầu của hắn, nhưng phải giữ bí mật, không công bố bên ngoài. Vì đổi lấy sự đồng ý của hắn, Lăng Nhã từ bỏ số tài sản được phân chia, chỉ lấy 500 ngàn mang tính tượng trưng thôi.
Tính cách của Lăng Nhã kỳ thực rất điềm đạm, không thích tranh giành với ai, nói ra đúng là người vợ tốt nhất, đáng tiếc không có duyên phận với Trương Nghị, chẳng thể làm gì được.
Trương Nghị rốt cuộc gia sản bao nhiêu Lăng Nhã không rõ, có điều đoán chừng ít nhất cũng có một hai chục triệu, chỉ lấy 500 ngàn đổi lấy điều kiện giữ bí mật, Trương Nghị không có lý do gì mà không đồng ý.
Liễu Tấn Tài sau khi nhậm chức, đích thân triệu kiến Lăng Quân Khánh, khích lệ một phen, Lăng Quân Khánh càng thêm cảm kích. Vội nghe ngóng tác phong làm việc của Liễu thủ tướng, phát hiện ra cám ơn trước mặt Liễu thủ tướng là điều ngu xuẩn nhất. Liễu Tấn Tài nổi danh cả về năng lực lẫn phẩm cách, làm quan hai mươi năm, chưa từng nhận quà cáp gì quý giá, cấp dưới muốn cám ơn ông, phương pháp tốt nhất là cố gắng làm việc.
Đặc điểm này thậm chí người làm việc bên cạnh và con trai ông cũng bị ảnh hưởng.
Danh ngôn chấp chính của Liễu Tuấn là : Muốn tiến bộ, lập thành tích.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Quân Khánh thấy dù thế nào thì mình cũng nên biểu thị một chút cảm kích, không dám tùy tiện thăm dò phía Liễu Tấn Tài, liền tính mưu với Tiểu Liễu.
Theo tình hình bữa cơm hôm đó thì có thể thấy công tử của Liễu thủ tướng và con gái mình quan hệ không tệ. Lăng Quân Khánh giỏi tính toán, đoán ra quan hệ của ha người chắc từ lúc Lăng Nhã tới huyện Ninh Bắc tìm hiểu. Khi đó Lăng Nhã dưới chân thiên tử, Liễu Tuấn còn là quan nhỏ nhà quê, làm tốt quan hệ với Lăng Nhã là điều cần thiết, sau này Lăng Nhã làm thư ký cho Hà Duyên An, Liễu Tuấn là tâm phúc của Hà Duyên An, quan hệ càng thêm mật thiết là hợp lý.
Lần này Lăng Nhã về thủ đô nghỉ phép, Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh liền nói chuyện này với con gái.
Chẳng phải vừa khéo Liễu Tuấn cũng tới thủ đô học tập sao?
Liễu Tuấn không từ chối yêu cầu của Lăng Nhã, cô rất ít yêu cầu y cái gì, chỉ toàn tâm toàn ý tốt cho y! Vì thế Liễu Tuấn nên đồng ý yêu cầu nho nhỏ của cô.
- À, đây là sơ xuất của anh, đáng lẽ anh phải chủ động tới chào hỏi chú Lăng và dì Lô mới đúng.
Lăng Nhã lòng nngọt lịm, rồi nhớ tới thái độ cung kính của Liễu Tuấn với trưởng bối nhà mình, người này tuy uy thế, nhưng không hề ngang ngược.
- Thế này nhé, ngày mai là ngày nghỉ, anh tới nhà em bái phỏng chú và dì, ăn cơm ở nhà rồi cùng trò chuyện được không?
- Thế thì quá tốt rồi.
Lăng Nhã hết sức vui mừng, Liễu Tuấn đích thân tới nơi chào hỏi, khẳng định càng có thể diện hơn là để cha mẹ mình mời cơm, anh ânh luôn dùng phương thức chu đáo nhất để săn sóc mình.
- Ừ, vậy giờ anh có thời gian không? Chúng ta cùng ăn cơm..
Lăng Nhã do dự hỏi, rồi thêm vào một cầu:
- Chỉ ăn cơm thôi, không gì khác.
Cô và Hà đại tiểu thư giống nhau, chú ý không làm Liễu Tuấn khó nghĩ.
Liễu Tuấn khóe miệng hiện lên nụ cười:
- Được, em muốn ăn cơm ở đâu?
- Tới Lục Uyển đi, nơi đó hoàn cảnh không tệ, có món gà nồi đất, chân giò kho rất là nổi tiếng..
Lăng Nhã biết Liễu Tuấn là động vật ăn thịt, nên lấy món thịt ra để dụ y.
- Được, anh tới ngay.
Lăng Nhã vội trang điểm, nói với cha mẹ một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài.
Khi Liễu Tuấn tới Lục Uyển thì Lăng Nhã đã đứng chờ ở cửa ngó ngang ngó dọc, mặc một chiếc áo trễ cổ, váy ngắn màu trắng, làm nổi bật hết đường nét thanh xuân gợi cảm trên người, những người khách ra vào quán đều ngoái cổ nhìn thêm vài lượt.
Liễu Tuấn trêu:
- Nếu em chịu đứng đây một chút, thế nào chủ quán cũng mời em ăn miễn phí.
Lăng Nhã cười khúc khích:
- Vậy thì tốt, lỡ ngày nào thất nghiệp rồi cũng có thể kiếm được cơm.
Lục Uyển là một chuỗi quán ăn quy mô không tệ, bên trong trang trí đơn giản thanh thoát, đi theo hướng đông tây kết hợp, trong quán có một khu mô phỏng phong cách nhà vườn giang nam, cầu nhỏ, giả sơn, suối nước. Trời tối rồi, ánh đèn bên trong không sáng lắm, cho ý vị ám muội, bàn chuyện làm ăn hoặc nói chuyện yêu đương đều rất thích hợp.
Đương nhiên nếu bàn chuyện làm ăn thì đó là loại không đứng đắn lắm, toàn thứ làm ăn không thể cho bên ngoài biết, còn làm ăn nghiêm chỉnh đương nhiên chọn khung cảnh rộng lớn sáng sửa.
Mỗi gian của Lục Uyển có tường cách cao bằng người, đừng lên có thể nhìn thấy toàn cảnh, ngồi xuống thành không gian riêng, nếu không lớn tiếng thì sẽ không quấy nhiễu lần nhau.
Lăng Nhã khoác tay Liễu Tuấn, đi vào gian riêng.
Nơi này không phải là nội thành, Lăng Nhã không sợ bị người quen nhận ra, nhưng xui xẻo bọn họ gặp đúng người quen ở đây.
Bọn họ gặp phải Thi Thi.
Liễu Tuấn ngồi xuống chỉ hút thuốc, còn chuyện chọn món ăn giao hết cho Lăng Nhã, mỗi một hồng nhan tri kỷ ở bên cạnh y đều biết y thích ăn cái gì.
Lăng Nhã gọi mấy mọn rau trước, sau đó gọi ngỗng rán, gà hầm, ... Rồi cuối cùng đồ uống chỉ gọi nước hoa quả.
Đợi món ăn đưa lên, Lăng Nhã nhìn thật kỹ Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Sao thế.
Lăng Nhã mặt ửng hồng, lí nhí nói:
- Nhớ anh.
Liễu Tuấn đưa tay ra ôm cô vào lòng, Lăng Nhã phục trong lồng ngực cường tráng của y, thở ra một tiếng thỏa mán, một lúc sau cô ngẩng đầu lên, nói nhỏ:
- Nghe nói La Nguyên Anh đang tra xét sổ sách của công ty Trường Phong hai năm qua, nói là muốn làm rõ ngọn nguồn.
Liễu Tuấn cau mày lại, lãnh đạm nói:
- Đã sớm dự liệu được rồi.
Lăng Nhã quan tâm:
- Hay là lần này anh đổi công tác đi, làm việc ở Ngọc Lan quá mệt mỏi, em, em lo lắm.
- Lâm trận rút lui không phải là thói quen của anh.
Lăng Nhã thầm thở dài, không dám khuyên nữa.
Trước kia còn làm bí thư huyện ủy, y đối diện việc văn phòng Hồng lão tổng điều tra còn mười phần tự tin, so ra chút áp lực bây giờ ở tỉnh A có là cái gì.
Lăng Nhã cảm thấy được đấu chí của Liễu Tuấn đã bốc lên hừng hực rồi.
Không bao lâu sau thức ăn lần lượt được đưa lên, quả nhiên chân giò và thịt gà hầm ở đây hương vị độc đáo, Liễu bí thư đánh chén ngon lành, Lăng Nhã mỉm cười gắp thức ăn vào bát y, thi thoảng mới ăn một miếng.
Những cô gái xinh đẹp đều chú ý vóc dáng của mình, Lăng Nhã vóc dáng bẩm sinh đã hơi đẫy đà, không dám ăn đồ mỡ, chỉ uống cháo, và mấy thứ rau củ.
Liễu Tuấn thấy cô ăn như mèo, mỉm cười nói:
- Em nên chú ý bổ sung dinh dưỡng, béo một chút không sao.
- Không, không được, em đã béo lắm rồi.
Lăng Nhã lắc đầu quầy quậy, hết sức đáng yêu.
Liễu Tuấn cười:
- Nếu em sinh ra vào thời Đường có thể ăn thoải mái.
Lăng Nhã gật đầu, than thở:
- Tất cả nữ nhân sinh ở thời Đường đều rất hạnh phúc.
*** Khẩu hiệu thời Đường, béo khỏe, béo đẹp. Phương Tây cũng có một thời như thế, một thời mấy em đít lồng bàn lên ngôi.
Liễu Tuấn trêu:
- Mộng tưởng lớn nhất của Lăng tiểu thư là mỗi ngày có thể ăn thịt thỏa thuê không lo béo.
- Hứ, đó là mộng tưởng của anh thì có.
- Nếu là thế thì mộng tưởng của anh đã thành sự thực rồi.
Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, vui vẻ ung dung.
- A, Tiểu Nhã là cậu à? ... Liễu bí thư, anh cũng ở đây...
Chính đang ăn uống vui vẻ bên ngoài phòng vang lên tiếng reo vui mừng, nhìn theo âm thanh thì thấy Thi Thi, cô vẫn mặc toàn thân màu đỏ chót, bó lấy thân thể gợi cảm, có vài phần phong vận cám dỗ.
Bên cạnh Thi Thi là một nam nhân chừng hai tư hai lăm, nh hơn Thi Thi vài tuổi. Liễu Tuấn buồn cười, có nhân có câu: Anh em như tay chân, vợ như y phục. Thi Thi chính là ví dụ sinh động của câu nói này.
Lăng Nhã gặp được Thi Thi cũng rất vui, vội mời Thi Thi và chàng trai kia vào, nghe Thi Thi giới thiệu thì chàng trai đó tên Chu Cảm, cũng là một diễn viên. Có điều nhìn ánh mắt của Lăng Nhã là biết Chu Cảm là người mới trong giới diễn viên, chưa có danh tiếng.
Cô thi Thi này đúng là có sở thích kỳ quặc với các ngôi sao
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 979: Nam nhân kiêu ngạo
Chương 979: Nam nhân kiêu ngạo