TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1008: Phiền phức của Cận Hữu Vi

Đối với Chung Hải Vận, Liễu Tuấn rất khách khí, nhẹ nhàng nắm tay với nàng một cái, mỉm cười gọi: "Chung chủ tịch."

Sau khi Cận Tú Thực lui đến tuyến 2, Chung Hải Vận chính thức đảm nhiệm chủ tịch công ty điền sản Tinh Vũ, Cận công tử vẫn làm cố vấn. Ít nhất Cận Tú Thực còn đang đảm nhiệm chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị, Cận công tử tương đối cẩn thận để ý.

Chung Hải Vận vừa cười vừa nói: "Liễu thị trưởng sao lại gọi khách khí như thế, cứ gọi tên của tôi là được rồi."

Tâm tình Cận Hữu Vi không tốt, buồn bực nói: "Em luôn mồm gọi người ta là Liễu thị trưởng, người ta sao lại không biết xấu hổ gọi tên của em được? Được rồi, em đứng qua một bên đi, đừng làm trở ngại bọn anh nói chuyện."

Chung Hải Vận hơi biến sắc, hình như rất không cam lòng, chẳng qua e ngại mặt mũi của Liễu Tuấn nên không tiện phát tác, chỉ nhìn Cận Hữu Vi một cái dữ tợn, rồi lại tươi cười mời Liễu Tuấn ngồi xuống.

Liễu Tuấn ngồi xuống bên cạnh Cận Hữu Vi. Cận Hữu Vi chưa mở lời, Chung Hải Vận đã mang đến cho Liễu Tuấn một ly nước ép trái cây, Liễu Tuấn mỉm cười cảm ơn, trong lòng nhưng thầm lắc đầu. Biểu hiện của Chung Hải Vận thật là khiến người không dám khen tặng. Trước mặt Cận Hữu Vi lại 'giọng khách át giọng chủ' như vậy, cận công tử lòng dạ có rộng rãi mấy cũng khó tránh khỏi bị thất lạc.

Thành thật mà nói, nếu không phải nể mặt Cận Hữu Vi, Chung Hải Vận thật đúng là không lọt vào mắt của Liễu Tuấn được.

Người phụ nữ này thực sự nịnh hót quá mức.

Cận Hữu Vi vốn tâm tình đang không tốt, hành vi quá mức của vợ càng "Họa vô đơn chí", lập tức dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Chung Hải Vận, nói với Liễu Tuấn: "Liễu Tuấn, hay là chúng ta chơi trước một lúc đi?"

Liễu Tuấn ngắm nhìn sân bóng xanh mượt trước mặt, cười lắc đầu: "Môn này tôi không rành lắm, cũng không thích. Sân Golf quá lãng phí đất đai, một sân bóng có tới 18 lỗ, chiếm diện tích phải trên 1300 mẫu, đầu tư không dưới 200 triệu. Còn phải nuôi một số lượng lớn nhân viên, muốn lợi nhuận, độ khó không nhỏ."

Chung Hải Vận lại nói chen vào: "Không phải đâu, hình như Cao nhị thiếu gia còn chuẩn bị xây thêm hai sân bóng nữa mà. . ."

Liễu Tuấn mỉm cười không đáp.

Cận Hữu Vi hầu như sắp giận đến bất tỉnh, cậu ta mơ hồ biết giữa Cao gia cùng Nghiêm Liễu hệ không hợp nhau, nhìn biểu hiện của Thai Duy Thanh thì rõ ràng ngay, nhưng Chung Hải Vận lại cứ không biết nặng nhẹ, ở trước mặt Liễu Tuấn đề cập đến Cao nhị thiếu gia. Cao Bảo Hoành tại kinh thành có thể là công tử gia nổi danh, nhưng Liễu Tuấn làm sao có thể đặt vào mắt được?

"Hắn là có dụng ý khác, biết rõ là thiệt thòi nhưng vẫn còn muốn xây thêm hai cái? Tiền nhiều quá không biết tiêu sao hả?"

Cận Hữu Vi không mở miệng không được, phải chặn Chung Hải Vận lại, bằng không thì cô này không biết còn có thể nói ra những lời nào chọc giận người khác nữa.

Liễu Tuấn cười nói: "Xây sân bóng là hư, mở mang phòng điền sản là thực. Cao nhị thiếu gia vẫn rất biết cách làm ăn."

Cận Hữu Vi trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc nói: "Liễu Tuấn, cậu thật đúng là thành Gia Cát Lượng, chuyện gì cũng rõ ràng?"

Liễu Tuấn cười cười, nói: "Nói đi, chuyện gì?"

Trên mặt Cận Hữu Vi lộ ra vẻ xấu hổ, hình như có phần ngại: "Là như vậy, đầu năm nay tôi mua hai mảnh đất tại thủ đô, của quân đội, dự định đầu cơ bất động sản, kết quả bị đại hồng thủy làm trì hoãn. Hiện tại xảy ra chút vấn đề, có người để ý đến, muốn tranh."

Công ty điền sản Tinh Vũ của Cận Hữu Vi tại tỉnh A có thể nói phong sinh thủy khởi(mọi việc đều thuận lợi), buôn bán lời không ít. Đầu năm nay cậu ta đến thủ đô mua đất phỏng chừng cũng là suy nghĩ đến Cận Tú Thực muốn lui về, đã muốn ra khỏi tỉnh A, thuần túy là muốn đi con đường hoạt động thương nghiệp. Nhưng lại mua của quân đội, lại không trong sạch, ít nhiều gì cũng pha lẫn một ít tin tức giao dịch.

Tuy nhiên điều này cũng rất bình thường, lấy tình huống của quốc nội, sẽ không có một công ty điền sản nào dựa vào thuần thương nghiệp không thủ đoạn để mà hoạt động. Bao quát cả công ty điền sản Hoa Hưng Xảo Nhi và Hà Mộng Oánh hùn vốn, cũng không ngoại lệ.

Liễu Tuấn hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Là ai môi giới?"

Cận Hữu Vi ngập ngừng, xấu hổ nói: "Cao Nhị. . ."

Liễu Tuấn liếc mắt nhìn cậu ta, nhớ tới trước đây Hà Mộng Oánh đã từng nói qua: quan hệ giữa Cận Hữu Vi và Cao Nhị rất tốt. Khi đó, Cận Tú Thực còn đang trên đài, Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu không hợp nhau, Cận Hữu Vi và Cao Nhị gặp gỡ rất là điều bình thường. Dù sao thân phận của Cận Hữu Vi cùng nhân viên thể chế nội vẫn rất khác biệt. Cũng không ai quy định, tôi làm bạn với Liễu Tuấn cậu thì sẽ không thể qua lại với Cao Nhị.

Vòng tròn nha nội cũng như vòng tròn chính trị ở cao tầng, rất rắc rối phức tạp.

"Hiện tại để ý đến và muốn tranh cũng là Cao Nhị?"

Liễu Tuấn đã hiểu đôi chút chân tướng về việc này.

Cận Hữu Vi thành thật đáp: "Việc này tôi cũng không rõ lắm, lúc này Cao Nhị đã đến chân trời góc biển, nói là đi du lịch rồi, gọi mấy cuộc điện thoại cũng chỉ ừ ừ à à, nói là chờ hắn trở về rồi mới nói, bên kia quân đội cũng không có chờ hắn."

Liễu Tuấn hơi mỉm cười.

Cận Hữu Vi xem như là nắm được mạch đập của Liễu nha nội, mọi việc ăn ngay nói thật. Như vậy là được rồi, dựa vào giao tình giữa y và Cận Hữu Vi, mặc kệ có phải là Cao Nhị môi giới, cũng không quản có dính líu đến Cao Nhị ở trong đó hay không, bề ngoài Liễu thị trưởng cũng không thể ngồi yên không để ý tới.

Chung Hải Vận thì khẩn trương nhìn y.

Trước đây tại tỉnh A, Chung Hải Vận dùng bảng biểu Cận gia có thể nói muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hầu như chưa từng có lúc bị thua thiệt qua, cảm giác của bản thân Chung Hải Vận không phải là hài lòng thông thường. Dù tới kinh thành rồi, người ta đối với cô cũng rất khách khí, dù sao con dâu của bí thư Tỉnh ủy khi tới kinh sư, cũng rất có thể diện. Những chuyện bị người ta kẹp cổ, miệng thịt béo bở đang ăn vào miệng rồi còn phải ép phun ra thế này, trước đây Chung Hải Vận có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.

Thế nhưng hiện tại, có vẻ như nếu không có nhân vật cường thế ra tay, miếng thịt này thật đúng là phải ngoan ngoãn phun ra cho người ta thôi.

Chung Hải Vận vừa tức vừa vội, vừa tiếc chi phí xây dựng quan hệ trước đây, lại không nỡ bỏ miếng thịt béo bở đã đến tận miệng, càng cảm thấy chính là đã mất hết thể diện. Tất cả hi vọng cũng đều ký thác vào người thanh niên trước mắt.

Liễu Tuấn chưa tiếp lời, Cận Hữu Vi đã hạ giọng nói một câu: "Tới rồi."

Liễu Tuấn quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông tầm 30 tuổi, trên cánh tay còn dắt theo một cô gái còn rất non nớt, trên mặt mang theo nụ cười rụt rè, cả hai đang đi tới đây.

Người đàn ông này cũng coi như đàng hoàng, sống lưng cũng rất thẳng, tựa hồ là xuất thân từ quân nhân, chỉ là không có mặc quân trang mà mặc y phục hàng ngày, một bộ Armani rất vừa người. Cô gái kia đẳng cấp có vẻ thấp hơn, mặc dù tuổi còn rất trẻ, có lẽ còn chưa tới 20, tướng mạo vóc người cũng không tệ, chỉ là trang phục diêm dúa lẳng lơ quá mức, trên mặt trang điểm lòe loẹt nhìn mà kinh hãi, nhìn từ dáng điệu như nhất định muốn giả theo phong phạm của phu nhân! Cứ thế đem một cô gái xinh đẹp biến thành không đâu vào đâu. Nghĩ đến cũng không phải là bạn gái nghiêm chỉnh gì của người đàn ông này.

Chung Hải Vận lại vội vàng tiến lên chào hỏi, cười tủm tỉm địa nói: "Nhâm xử, chào ngài!"

Nhâm xử cầm tay Chung Hải Vận, cũng không buông ra ngay, vừa cười vừa nói: "Chung đổng càng lúc càng đẹp, Cận thiếu gia thực sự là có diễm phúc!"

Vừa nói vừa tùy ý ngắm tới ngắm lui trên người Chung Hải Vận, ánh mắt đa số là dừng lại trên bộ ngực cao vót của Chung Hải Vận.

Cho dù Chung Hải Vận chỉ là bạn bè bình thường của Cận Hữu Vi, hành vi của ông Nhâm xử gì này cũng quá suồng sã rồi. Huống chi nghe ngôn từ của gã, cũng rất rõ ràng quan hệ giữa Cận Hữu Vi và Chung Hải Vận. Liễu Tuấn không khỏi lại nhíu mày, nhìn qua Cận Hữu Vi, ý này rõ ràng là đang hỏi, thằng kia chính là người bạn mà cậu tính giới thiệu cho tôi đó hả?

Cận Hữu Vi vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhếch mép nở nụ cười, hạ giọng, nói rất nhanh: "Nhâm Bách Cường, trưởng ban Bộ doanh phòng hải quân."

Liễu Tuấn hơi gật đầu, nhớ tới Nhâm phó Chính ủy tiền nhiệm hải quân, có thể tên Nhâm Bách Cường này là thế hệ con cháu của Nhâm phó Chính ủy. Bằng không thì, còn trẻ thế cũng không thể làm tới chức trưởng ban bộ Doanh phòng hải quân này được.

Bên kia, Chung Hải Vận còn đang nịnh hót bạn gái của Nhâm Bách Cường, nào là cô nương xinh đẹp, cũng chỉ ở kinh thành mới có, tỉnh A sẽ rất khó tìm được. Động thái này của Chung Hải Vận coi như là thuộc bổn phận của một thương nhân hợp tiêu chuẩn nên làm, có điều lại không bận tâm đến thể diện của Cận nha nội một chút nào.

Loạn xạ một trận, Nhâm Bách Cường mới dắt tay cô bạn kia đi tới, Cận Hữu Vi đứng dậy bắt tay với gã một chút, không mặn không nhạt kêu một tiếng "Nhâm xử.", rồi giới thiệu Liễu Tuấn cho gã, nói: "Đây là bạn của tôi, Liễu Tuấn!"

Liễu Tuấn vẫn ngồi ở chỗ cũ, không hề có ý muốn đứng dậy, càng miễn bàn đến nắm tay với gã, chỉ nhìn Nhâm Bách Cường hơi gật đầu một cái, thản nhiên nói: "Nhâm xử!"

Nhâm Bách Cường thì buồn bực một trận, những người đã từng gặp qua chưa thấy ai lại kiêu ngạo như thế. Chỉ là nơi kinh sư, hạng người tàng long ngọa hổ rất nhiều, người này tuy còn trẻ, khí độ trang trọng, chỉ sợ không phải người dễ đối phó, lập tức cố gắng kiềm chế, cũng hướng Liễu Tuấn gật đầu, xem như là chào hỏi qua.

"Nào lại đây, Nhâm xử, em Lan Tử nữa, mau mời ngồi. . ."

Chung Hải Vận luân phiên bắt chuyện với Nhâm Bách Cường và cô gái kia, vội vàng đưa lên hai ly nước trái cây, nhìn y như một nhân viên phục vụ, cũng bỏ rơi luôn nhân viên phục vụ chân chính của sân bóng qua một bên.

"Nhâm xử, sức khỏe của Nhâm Chính ủy vẫn tốt chứ?"

"Ha ha, đa tạ Cận thiếu gia nhớ mong, sức khỏe của chú tôi rất tốt, có thể ăn có thể ngủ, còn sức khỏe của Cận chủ tịch thế nào, cũng tốt chứ?"

Quả nhiên là cháu trai của Nhâm Chính ủy, song người này nói chuyện lại không quy củ chút nào, Cận Tú Thực mặc dù đảm nhiệm chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh A, tuy nhiên mọi người thông thường vẫn sẽ xưng hô là Cận bí thư mà không phải là Cận chủ tịch. Có vẻ như ngày hôm nay gã tới đây, không phải là muốn bàn chuyện làm ăn với Cận Hữu Vi, mà là cố ý tới làm Cận Hữu Vi bẽ mặt thì đúng hơn.

Mặc dù gã tại quân đội, Cận Hữu Vi tại tỉnh A, nhưng cũng không cần thiết phải liều mình đắc tội với Cận Hữu Vi như vậy chứ?

Sắc mặt Cận Hữu Vi hơi đen một chút, lập tức lại hiện dáng tươi cười, nói: "Cảm ơn Nhâm xử, sức khỏe của cha tôi rất tốt. Nhâm xử, chuyện kia cần phải làm phiền anh nhiều hơn!"

Nhâm Bách Cường lộ ra vẻ khó xử: "Chao ôi, Cận thiếu gia, không phải là tôi không chịu giúp, quả thực là khá khó xử. Lúc này cấp trên bắt rất chặt, đất của bộ đội không thể tùy tiện chuyển nhượng được."

Cận Hữu Vi cố cười nói: "Nhâm xử, có khó khăn mấy mà cũng có thể làm khó được anh sao? Không phải là chỉ một câu nói của anh là được rồi?"

"Ha ha, Cận thiếu gia đề cao tôi quá rồi, chuyện thủ đô đâu có thể đơn giản như vậy? Khác hẳn với địa phương, liên quan rất nhiều, nếu như tại tỉnh A, đương nhiên chỉ là một câu nói của Cận thiếu gia là xong."

Nhâm Bách Cường khen chê chưa nói.

Hiển nhiên là muốn thoái thác, Chung Hải Vận thì vừa cười vừa nói: "Nhâm xử, nếu không thì chơi trước mấy gậy đi?"

Nhâm Bách Cường hình như cũng khá hứng thú, liếc nhìn qua Liễu Tuấn vẫn ngồi vững như núi ở bên cạnh, nói với giọng Bắc Kinh chính thống: "Được, cùng nhau chơi đi."

Đọc truyện chữ Full