TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1017: Tình cảnh thê lương

Đi dạo phố không ngờ lại đụng phải cáo trạng, cũng là điều ngoài dự liệu của Liễu Tuấn. Liễu Tuấn đưa tay tiếp nhận mớ giấy tờ cậu thanh niên đưa qua, cũng không vội mở ra mà rất ôn hòa hỏi: "Cậu tên là gì? Nhà ở đâu?"

"Cháu là Tưởng Hoa Thụ, nhà ở trong trấn Hoa Thụ huyện Bạch Hồ ạ. . ."

Cậu thanh niên ăn nói rõ ràng, nghe Liễu Tuấn nói tiếng phổ thông, cậu ta cũng dùng tiếng phổ thông đáp lại.

"Ừ, cậu chờ một chút, đợi lát nữa cùng tôi quay về Phủ thị chính." Liễu Tuấn nói với Tưởng Hoa Thụ, lại chuyển hướng các đội viên quản lý: "Lần chấp pháp hành động buổi tối ngày hôm nay các anh dừng ở đây đi. Ngang ngược chấp pháp rõ ràng là không đúng, phải làm kiểm điểm mới được. Báo cho Ân Khai Sơn, buổi sáng ngày mai đến văn phòng của tôi một chuyến để nói rõ tình huống."

"Vâng vâng. . ."

Các đội viên luân phiên đáp ứng, thanh âm không ngừng run lên.

Phiền phức này Ân cục trưởng khẳng định sẽ bị thị trưởng chỉnh đốn, mấy người họ sẽ chờ bị Ân cục trưởng chỉnh đốn thôi! Vận khí ngày hôm nay không phải là xui xẻo bình thường, đi bắt ăn mày mà cũng đụng phải thị trưởng!

Phân phó xong các đội viên quản lý thành phố, Liễu Tuấn xoay người chậm rãi trở về.

Tưởng Hoa Thụ vẫn đứng ở đó, không biết là nên đi theo hay không. Vu Hoài Tín nhỏ giọng nhắc nhở cậu ta một câu, bảo cậu ta đuổi theo. Lúc này mới mới bước đi xiêu vẹo đuổi theo sát.

Liễu Tuấn không có vội vã quay về Phủ thị chính mà đưa Tưởng Hoa Thụ đến bệnh viện trước. Vừa rồi mấy đội viên gậy gộc loạn xạ, mặc dù đã ngăn cản kịp thời nhưng Tưởng Hoa Thụ vẫn bị thương, phải đi xem trước thế nào.

May mà cũng không có gì đáng ngại, thầy thuốc bôi chút thuốc đỏ và đưa cho ít thuốc.

Cả quá trình, Liễu Tuấn vẫn không nói gì, Tưởng Hoa Thụ tuổi tác không lớn, nhưng còn cơ linh, thấy Liễu Tuấn không hỏi cũng không nóng lòng kể ra cho y. Dù sao thì đã tìm được thị trưởng rồi, không lo không có cơ hội nói rõ tình huống cho y biết.

Mới vừa ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe con "Két" dừng ở trước cổng, một người đàn ông trung niên vội vã từ trên xe đi xuống, bước nhanh tới trước mặt Liễu Tuấn, giơ tay lau mồ hôi trên trán, nói to: "Liễu thị trưởng. . ."

Liễu Tuấn nhìn hắn, chính là cục trưởng Ân Khai Sơn cục quản lý thành phố, hắn thở hổn hển, mồ hôi đầy mặt và đầu cổ, tràn đầy sợ hãi.

"Xin lỗi a, thị trưởng, tôi. . .đến để kiểm điểm với thị trưởng!"

Ân Khai Sơn bị ánh mắt thản nhiên của Liễu Tuấn đảo qua, cả người run lên, vội vàng cúi đầu khom lưng làm kiểm điểm.

Liễu Tuấn khoát tay áo, nói: "Lão Ân, kiểm điểm ngày mai hãy làm, đêm nay trở về đi, gối đầu cao để suy nghĩ một chút."

"Vâng vâng. . ."

Ân Khai Sơn lại cúi đầu khom lưng, mồ hôi như thác nước trút xuống.

Lúc này, Đổng Yến Long đã lái xe số 2 chạy đến cửa bệnh viện, đương nhiên là Vu Hoài Tín thông tri cho hắn. Theo sau Liễu thị trưởng là một thiếu niên mặt mũi bầm dập, nếu cứ như vậy đi vào đại viện Phủ thị chính, ảnh hưởng cũng không tốt.

Liễu Tuấn điều nhiệm tới thành phố Tiềm Châu, vẫn dùng thư ký là Vu Hoài Tín, tài xế vẫn dùng Đổng Yến Long lái xe cho y thời gian chống lũ cứu nguy, Tiết Tử Dịch ở lại Ngọc Lan để an bài công tác khác, căn cứ theo yêu cầu của chính hắn, đã được điều đến khu Trường Hà.

Liễu Tuấn nói xong, không hề để ý tới Ân Khai Sơn, trực tiếp leo lên xe số 2: "Quay về Phủ thị chính."

Đổng Yến Long đạp chân ga, xe Audi chậm rãi lướt nhanh ra ngoài, Ân Khai Sơn vẫn khúm na khúm núm đứng ở nơi đó, nhìn theo xe số 2 đi khỏi, lúc này mới lau mồ hôi, vẻ mặt ủ rũ chui vào xe của mình.

Tưởng Hoa Thụ là lần đầu tiên bước vào trụ sở Phủ thị chính trang nghiêm thế này, tuy nói là trâu nghé mới sinh không sợ hổ, thấy phong thái trang nghiêm như vậy cũng không dằn nổi cảm thấy sợ hãi, đi ở trên đường mà lúng túng tay chân, thỉnh thoảng hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.

Đi tới văn phòng thị trưởng, Tưởng Hoa Thụ tức thì bị phòng làm việc trải đầy thảm đỏ làm cho kinh sợ, không dám bước vào, nhìn vào mình, trên người bẩn thỉu, cũng khó trách bọn quản lý thành phố đem mình trở thành ăn xin, có vẻ như rất không nên tới một nơi sang trọng thế này.

Kỳ thực các thiết bị lắp đặt ở phòng làm việc của thành phố Tiềm Châu còn xa mới bằng Ngọc Lan, thậm chí kém cả khu Trường Hà, xem như còn tương đối đơn giản. Lưu Huy và Trần Hướng Dương đều là cán bộ lãnh đạo tương đối lạc hậu, tôn trọng tiết kiệm. Nhưng ở trong mắt thiếu niên ở nông thôn như Tưởng Hoa Thụ đây, đương nhiên là xa hoa không gì sánh được.

Vào phòng làm việc, Liễu Tuấn đổi lại khuôn mặt tươi cười, ôn hòa nói với Tưởng Hoa Thụ: "Tiểu Tưởng ngồi đi, đã ăn cơm chưa?"

Tưởng Hoa Thụ hơi đỏ mặt, xấu hổ nói: "Liễu thị trưởng, cháu, cháu đã một ngày chưa ăn cơm. . ."

Liễu Tuấn không khỏi nhíu mày: "Vì sao?"

"Cháu không có tiền, bóp tiền bị trộm móc túi rồi, trên người một phân tiền cũng không có, lại không thể quay về. . . vừa rồi tại quảng trường. . ."

Nhắc tới tao ngộ vừa rồi, mặt Tưởng Hoa Thụ lại đỏ lên. Một thiếu niên 17,18 tuổi, vô duyên vô cớ bị người ta coi như là ăn mày bị đánh cho một trận, quả thực rất nhục nhã.

"Bóp tiền bị trộm, cậu có thể xin cảnh sát giúp đỡ mà, tới đồn công an ấy, thỉnh cầu trợ giúp."

Tưởng Hoa Thụ đỏ mặt nói: "Cháu . . .cháu không biết cảnh sát còn quản việc này?"

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên: "Cậu đã học tới cao trung chưa?"

Thông thường, dẫu có là trẻ em ở nông thôn, khi học đến cao trung, những điều cơ bản này đương nhiên là phải biết.

Tưởng Hoa Thụ xấu hổ lắc đầu: "Chưa ạ, chỉ tốt nghiệp sơ trung! Trong nhà của cháu điều kiện không tốt. . ."

Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu, nói với Vu Hoài Tín: "Hoài Tín, anh nghĩ biện pháp kiếm một chút gì đó đến cho tiểu Tưởng ăn đi."

Vu Hoài Tín vội vàng đồng ý, lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.

Liễu Tuấn ngồi ở đối diện Tưởng Hoa Thụ, hỏi: "Tiểu Tưởng, cậu tìm tôi là vì chuyện gì?"

"Liễu thị trưởng, cháu, cháu muốn tố cáo!"

Tưởng Hoa Thụ vừa mới khôi phục một chút sắc mặt bình tĩnh, lại giận đến đỏ bừng, vẻ mặt rất là kích động, cả người cũng đang khẽ run lên.

Liễu Tuấn nở nụ cười cười, nói: "Tiểu Tưởng, không cần kích động, có tình huống gì cậu cứ việc phản ánh với tôi, chỉ cần lời của cậu nói là thật thì tôi sẽ xử lý."

Tưởng Hoa Thụ hơi trấn định, ít nhiều cũng mang theo chút nghi hoặc nói: "Liễu thị trưởng, chú nói có giữ lời không?"

Ngay từ đầu tại quảng trường Cát Khánh, Tưởng Hoa Thụ thấy Liễu Tuấn còn rất trẻ, hình như so với mình cũng chỉ nhiều hơn vài tuổi, có chút không tin lắm y là thị trưởng. Thấy thái độ của đội viên quản lý thành phố đối với Liễu Tuấn, rồi khi tới Phủ thị chính, trong lòng tự nhiên không hề hoài nghi thân phận thị trưởng của Liễu Tuấn. Chẳng qua đối với lời hứa hẹn của Liễu Tuấn vẫn không tin mấy.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Dạ, cháu, cháu đi qua rất nhiều nơi rồi, bên trong trấn, trong huyện cũng đã đi qua, họ cũng không để ý đến cháu, đều nói phải nghiên cứu thêm, bảo cháu trở về đợi tin tức. Đã gần nửa tháng rồi mà tin tức gì cũng không có. . .ba cháu. . .ba cháu đang ở bệnh viện, không có thuốc, sắp chết rồi. . ."

Tưởng Hoa Thụ đang nói, nước mắt đã ào ào rơi xuống.

Vẻ mặt Liễu Tuấn nhất thời ngưng trọng hỏi: "Bệnh của ba cậu rất nặng sao? Bệnh gì? Đang điều trị ở bệnh viện nào?"

Tưởng Hoa Thụ chạm đến chuyện thương tâm, nước mắt vẫn chảy xuôi không dứt, trong nhất thời vẫn chưa thể trả lời vấn đề của Liễu Tuấn. Liễu Tuấn liền đem ly nước đẩy tới trước mặt cậu ta, nói: "Tiểu Tưởng, cậu uống miếng nước trước đi, đừng nóng vội, từ từ mà nói."

Tưởng Hoa Thụ bưng lên ly nước, một hơi uống hơn phân nửa ly, chùi miệng rồi nhìn Liễu Tuấn, rất nghiêm túc hỏi: "Chú thị trưởng, chú thực sự có thể giúp cháu làm chủ được không?"

Liễu Tuấn trịnh trọng gật đầu, nói: "Có thể! Tôi nhất định sẽ giúp cậu làm chủ!"

"Được rồi, cháu muốn hỏi một việc, không phải nói cấp trên đã phát xuống tiền cứu trợ sao, vì sao nhà cháu một phân tiền cũng không nhận được?"

Thành phố Tiềm Châu gặp thiên tai nghiêm trọng, Trung ương cùng trong tỉnh cũng rất xem trọng, tình hình thiên tai qua đi, trước tiên là đưa xuống một khoản tiền cứu tế nhất định, tài chính thành phố cũng có khoản chi này, cấp cho những nơi gặp phải tai hoạ nghiêm trọng nhất, bộ phận quần chúng có cuộc sống trắc trở nhất.

Đương nhiên, nối tiếp sau đó còn có thể có khoản tiền cứu trợ và vật tư phát xuống nhiều hơn. Đối với một thành phố cấp khu có quy mô lớn như Tiềm Châu mà nói, trấn an nạn dân, trùng kiến sau thiên tai là một công tác rất to lớn, yêu cầu phải từng bước đi chứng thực. Sau khi Liễu Tuấn nhậm chức đã yêu cầu Cục dân chính thành phố tiến hành xử lý sơ bộ.

"Tiểu Tưởng, cậu cứ đem nguồn gốc mọi chuyện đã trải qua, chân tướng, kể lại cho tôi rõ một chút."

Liễu Tuấn rất ôn hòa nói.

". . . nhà của cháu ở bờ bao Tưởng gia trấn Hoa Thụ huyện Bạch Hồ. . ."

"Bờ bao Tưởng gia?"

Liễu Tuấn lập lại một lần. Trong cơn đại hồng thủy, thành phố Tiềm Châu tổng cộng có ba bờ bao lớn bị vỡ, Bờ bao Tưởng gia thuộc trấn Hoa Thụ huyện Bạch Hồ là một trong số đó, trước khi Liễu Tuấn thay thế Trần Hướng Dương, chỉ huy công tác chống lũ cứu nguy toàn thành phố, đê cũng đã bị vỡ rồi.

"Đúng vậy, bờ bao Tưởng gia chúng cháu bị nước ngập. . ."

Thấy Liễu thị trưởng hình như đối với bờ bao Tưởng gia có chút ấn tượng, trong lòng Tưởng Hoa Thụ càng dấy thêm vài phần hy vọng, chỉnh lý một chút ý nghĩ của mình, bắt đầu tỉ mỉ báo cáo lại tình huống cho Liễu Tuấn.

Một nhà Tưởng Hoa Thụ là thôn dân bình thường ở bờ bao Tưởng gia, một nhà bốn người, cha của Tưởng Hoa Thụ là Tưởng Hữu Tài, mẹ họ Ngô, Tưởng Hoa Thụ là con trưởng, còn có một đứa em gái hơn 11 tuổi. Điều kiện kinh tế trong nhà rất bình thường, chủ yếu là sức khỏe của Tưởng Hữu Tài không được tốt, làm không được việc nặng. Cũng may hiện nay chính sách linh hoạt, Tưởng Hữu Tài có tài sửa sang lắp đặt thiết bị, ở trong trấn làm công cho một đội lắp đặt thiết bị, vợ và con thì ở nhà lo việc đồng áng, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống cho cả nhà.

Đại hồng thủy ập đến, Tưởng Hữu Tài mặc dù sức khỏe không tốt, cũng hưởng ứng lời kêu gọi trong trấn và trong thôn, lên đê khiêng bao tải đắp đê cứu nguy, thủ vững được nửa tháng. Sau đó mắt thấy đê giữ không được, mới theo mọi người cùng nhau di tản, lao động chân tay với cường độ cao trong nửa tháng này, hơn nữa ngày mưa lớn tầm tã, sức khỏe Tưởng Hữu Tài càng thêm yếu đi, bờ bao Tưởng gia bị vỡ, một nhà Tưởng Hữu Tài chỉ kịp mang đi vài đồ dùng sinh hoạt cơ bản nhất, cùng nhau ở tạm tại sân thể dục của thị trấn Bạch Hồ.

Sau khi tới sân thể dục của huyện, Tưởng Hữu Tài lên cơn sốt cảm cúm, không ngừng ho khan. Lúc đó hỗn loạn nên cũng không ai coi trọng, chỉ tạm thời cho uống chút thuốc để điều trị, nhưng uống thuốc xong vẫn không thấy đỡ hơn, sau đó bất đắc dĩ phải vào phòng bệnh tạm thời để điều trị, chích và uống thuốc, nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thân thể càng ngày càng kém, hồng thủy hoàn toàn rút đi, bệnh tình của Tưởng Hữu Tài cũng càng thêm nghiêm trọng, bất đắc dĩ phải vào bệnh viện Nhân Dân huyện Bạch Hồ, bệnh tình liên tục chuyển biến bất thường, hiện tại càng lúc càng gay go.

"Chú thị trưởng, nhà cháu thực sự không có biện pháp, những nơi, bạn bè người thân có thể mượn cũng đã mượn rồi, thực sự mượn không được tiền, ba cháu. . ."

Tưởng Hoa Thụ đang nói lại thất thanh khóc nức nở. Tiếng khóc của con trai tại ban đêm yên tĩnh càng đặc biệt thê lương

Đọc truyện chữ Full