TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1125: Tôi che chở cậu

Liễu Tuấn rõ ràng nhìn thấy Tiểu Vũ xuất hiện ở cửa.

Hiện giờ Tiểu Vũ đã ngày càng trở nên xinh đẹp đầy đặn rồi, Tiểu Vũ vốn không phải là loại "mỹ nhân ốm đói", cô đẹp từ trong ra ngoài, một vẻ đẹp khỏe khoắn. Đem so với phòng trào gầy gò gần như biến thái của giới nghệ sĩ, vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết của Tiểu Vũ càng thêm rực rỡ bắt mắt.

Tiểu Vũ hoàn toàn từ nha đầu non nớt biến thành thục nữ rồi, thành ngôi sao lớn. Trong công ty Phượng Hoàng, Tiểu Vũ đã vượt qua những ngôi sao thành danh lâu năm như Thư Tâm, trở thành hoa khôi số một.

Nhưng Liễu Tuấn không ngờ rằng lại gặp Tiểu Vũ ở trường hợp này.

Cho dù y không cảnh cáo Bàn Đại Hại rõ ràng, nhưng Bàn Đại Hải phải biết rõ thái độ của y với Tiểu Vũ, cho dù giữa y và Tiểu Vũ là thanh bạch, Bàn Đại Hải tuyệt không thể để Tiểu Vũ xuất hiện ở loại trường hợp này.

Quy tắc ngầm cả giới điện ảnh, có thể dùng cho bất kỳ một nữ minh tinh nào khác, chỉ Tiểu Vũ là không được phép. Đó là giới hạn của Liễu Tuấn, quyết không thể bị phá hỏng.

Chẳng lẽ Bàn Đại Hải đầu óc lú lẫn rồi, quên cả quan hệ của y và Tiểu Vũ.

Hẳn là không thể.

Trong chuyện này, khẳng định là có vấn đề.

Tiểu Vũ khác biệt hẳn với những nữ minh tinh trang điểm lòe loẹt, ăn mặt lộ liễu ở đây. Cô vẫn mặc váy áo đơn giản màu hồng nhạt, vì thế càng nổi bật khí chất bẩm sinh.

Tiểu Vũ vừa mới xuất hiện, trong đám người tụ hội liền vang lên tiếng xôn xao, rất nhiều đôi mắt đồng loạt hướng về cửa, lộ ra đủ loại thần thái. Đám nam nhân thì há hốc mồm, nuốt nước bọt thèm khát, nữ nhân thì hâm mộ, ghen ghét, đủ cả.

Còn Tiểu Vũ rõ ràng là hoàn toàn bất ngờ, hơi ngẩn ra ở ở cửa, tựa hồ bị khung cảnh này làm "sợ hãi". Đừng thấy cô là đại minh tinh, thường xuyên xuất hiện ở trường hợp công chúng, nhưng đó đều là trường hợp chính quy. Còn nơi trước mắt này mang theo vẻ tư nhân rõ ràng, tuy Tiểu Vũ có tham gia kiểu tụ hội này vài lần, nhưng đều do nội bộ Cty Phượng Hoàng tổ chức, mọi người đều vô cùng kính cẩn khách khí với cô, không có nguy hiểm gì.

- Đạo diễn Diêm, đây là đâu?

Tiểu Vũ đứng lại bất an hỏi người đàn ông trên ba mươi ở bên cạnh, người này ăn mặc ra dáng, đầu tóc bóng lộn, đầy dáng vẻ của một nhà nghệ thuật.

Đạo diễn Diêm vội cười nói:
- Đây là một lễ hội do lãnh đạo tổng cục điện ảnh tổ chức, đều mời những nhân vật có thân phận lớn ở kinh thành. Cô xem, đám A Tú không phải cũng có mặt sao? Đây là cơ hội hiếm có, rất nhiều diễn viên được làm quen với nhân vật lớn ở kinh thành ở nơi này, có lợi ích cho con đường sau này của mọi người.

Tiểu Vũ hơi cau mày:
- Đạo diễn Diêm, không phải ông nói tới khách sạn Thu Thủy sao? Thế nào lại tới nơi này? Đây là nơi tư nhân mà..

Từ sau khi tiến vào giới giải trí, Tiểu Vũ luôn khá cẩn thận, thường không tùy tiện tham dự cuộc tụ hội không chính quy. Lần này ở thủ đô mở cuộc giới thiệu phim mới, sau buổi giới thiệu, đạo diễn Diêm nói với cô tổng cục điện ảnh mở cuộc tụ hội ở khách sạn Thu Thủy, bảo cô tới tham gia. Tiểu Vũ không hoài nghi gì, cô biết khách sạn Thu Thủy là sản nghiệp của chủ tịch Lương, mà chủ tịch Lương nhận cô làm em, nên khẳng định không có vấn đề gì.

Không ngờ xuống xe lại gặp cảnh này.

Đạo diễn Diêm đáp:
- Lâm thời thay đổi địa điểm, nơi này nhiều người như vậy, có thể có vấn đề gì chứ?

Tiểu Vũ nghĩ một lúc rồi do dự gật đầu, theo đạo diễn Diêm đi vào bên trong. Rất nhanh có một nam nhân tới chào hỏi bọn họ.
- Tiểu Diêm tới rồi hả? Ồ, vị này chính là Sở tiểu thư nổi tiếng nhất của công ty Phượng Hoàng phải kông? Hoan nghânh, hoan nghênh.. Mời hai vị theo tôi, các lãnh đạo của tổng cục điện ảnh đang nói chuyện bên trong, mọi người cùng nói chuyện bộ phim mới sắp phát hành nhé!

Thấy nam nhân này này ăn mặt đồ véc chính quy, Tiểu Vũ hơi yên tâm, xem ra buổi tụ hội này quy cách rất cao.

- Ôi, Lãnh xử trương, làm phiền Lãnh xử trưởng ra đón, thật không dám nhận.
Đạo diễn Diêm cười ha hả.

- Không sao, không sao, đừng khách khí, đi nào.

Tiểu Vũ và đạo diễn Diêm theo hắn vào một gian phòng lớn của biệt thự. Vừa mới đi vào đóng cửa lại, Tiểu Vũ đã kinh hãi, nơi này làm gì có lãnh đạo tổng cục điện ảnh nào, chỉ có ba bốn nam tử tuổi không lớn, kẻ nào kẻ nấy mặc đồ hiệu, ngồi ngả ngớn trên ghế số pha, mấy đôi mắt nhìn Tiểu Vũ, đói khát như chó sói nhìn dê non.

Tiểu Vũ kinh hãi vô cùng, lập tức bỏ chạy ra ngoài, nhưng tên Lãnh xử trưởng kia vẫn đứng cạnh cửa, vẻ đứng đắn đã biến mất rồi, thay vào đó là nụ cười dâm đáng, nhìn khắp người Tiểu Vũ, tặc lưỡi liên tục.

- Các người.. Các người muốn làm gì?

Tiểu Vũ sợ điếng người, hai tay ôm lấy ngực, lùi lại mấy bước, hết sức cảnh giác nhìn mấy nam nhân trong phòng, kinh hãi hỏi, người run lên từng chập.

Một tên nam nhân trong số đó, tuổi chừng 34, 35 trông khá điển trai, có điều "tà khí" trên mặt quá đậm, dáng vẻ tửu sắc quá độ, làm người ta nhìn một cái biết ngay hắn chẳng phải người tốt.

- Ha ha, Tiểu Diêm, đây chính hoa khôi Sở Vũ của công ty Phường Hoàng các cậu hả? Ừm, quả nhiên là rất xinh đẹp, so với đám gọi là đại minh tinh kia hơn nhiều lắm... Chậc chậc, tên béo Lâm Hải Nhân đúng là biết hưởng phúc. Hàng ngon như vậy cứ giấu rịt không chịu nhả ra. Mẹ nó, công ty các cậu ghê thật, lời Trương Dương này nói không coi là gì cả, lợi hại.

Trương Dương nhìn Tiểu Vũ, lộ ra vẻ tham lam.

- Trương thiếu gia hiểu lầm rồi, không phải tôi dẫn tới cho ngài rồi sao?

Đạo diễn Diêm vội cười đi tới châm thuốc cho đám Trương Dương, dảng vẻ đúng của một tên sai vặt.

- Được, coi như cậu biết điều. Không phải sợ gì hết, sau này tôi che chở cho cậu, chỉ cần cậu kiếm cơm trong giới điện ảnh, tôi đảm bảo cậu không bị đói.

Trương Dương vỗ bả vai gầy đét của đạo diễm Diêm, nói rất tự tin. Trên đầu có người cha làm phó cục trưởng tổng cục điện ảnh, lời này của Trương Dương không phải là khoác lác. Điều hắn duy nhất không ngờ tới là, chọc vào người không nên chọc, chẳng biết có ai che chở nổi cho hắn không.

Đạo diễm Diêm cười không còn thấy mắt đâu nữa, liên tục gập người nói:
- Cám ơn Trương thiếu gia, cám ơn Trương thiếu gia, sau này tôi theo ngài kiếm cơm, mong ngài nói tốt mấy câu trước mặt giám đốc Lâm.

Trương Dương cười ha hả:
- Không sao, cứ để hết cho tôi! Tên béo đó rất biết chơi.

Tiểu Vũ hét lên:
- Diêm Mậu Thật, ngươi điên rồi, giám đốc Lâm sẽ không tha cho ngươi.

Diêm Mậu Thật quay đầu lại nhìn Tiểu Vũ một cái, nói rất khinh bỉ:
- Mẹ chứ! Cô tưởng mình là cành vàng lá ngọc gì đó thật à? Tôi nói cho cô biết, đám ngôi sao các cô chỉ là gái điếm cao cấp mà thôi! Giám đốc Lâm không tha cho tôi? Cô còn chưa rõ tình hình à? Có biết vị này là ai không? Là Trương công tử, Trương đại thiếu gia, là con trai cục trưởng tổng cục điện ảnh. Cô cho chằng giám đốc Lâm vì cô mà đắc tội với lãnh đạo tổng cục điện ảnh sao? Đừng có nằm mơ! Tôi nói cho cô biết, Sở Vũ, hôm nay cô ngoan ngoãn hậu hạ Trương đại thiếu gia, hầu hạ tốt rồi, sẽ không thiếu lợi ích đâu! Nếu không, không ai cứu nổi cô hết.

- Ngươi nói láo! Ngươi.. Đồ khốn nạn, mau thả tôi ra, nếu không giám đốc Lâm sẽ lột da ngươi.

Tiểu Vũ vốn có chút hoảng loạn lúc này lại trở nên trấn tĩnh, giống như một con sư tử nổi giận, cao giọng quát Diêm Mậu Thật.

Kỳ lạ là đám người kia tựa hồ không để ý tới tiếng quát tháo của cô, cứ như biết người bên ngoài sẽ không nghe thấy gì vậy. Có thể thấy nơi này là sào huyệt của bọn chúng, nhất định đã xử lý cách âm, bất kể làm trò gì, bên ngoài đều không nghe thấy.

Diêm Mậu Thật thương hại nhìn Tiểu Vũ một cái, rồi cười nịnh bợ, nói nhỏ với Trương Dương:
- Trương thiếu gia, nói với ngài một tin bất ngờ, cô em này là xử nữ đấy.

- Hả?

Trương Dương không tin.

- Làm sao có thể được? Không phải tên Lâm béo là quỷ đói háo sắc sao? Thứ hàng ngon thế này làm sao lại không chơi? Đúng là kỳ quái! Không phải cậu uống quá nhiều rồi chứ?

Diêm Mậu Thật cười hăng hắc:
- Trương thiếu gia, tôi ở trong nghề này bao năm rồi, nữ nhân thấy qua vô số. Cô em này bất kể từ vóc dáng hay tư thế đi lại, đều là xử nữ trăm phần trăm, không thể sai! Ngài cứ tin vào mắt tôi đi.

- Thật thế sao? Ha ha ha, đây là đúng là bất ngờ, hôm nay vớ được bảo bối rồi, công ty các cậu còn có hàng nguyên kiện thế này đúng là làm tôi rất kinh ngạc.

Trương Dương vừa nói vừa nhìn ngó Tiểu Vũ, còn nuốt nước bọt.

Hai tên nam nhân khác cũng cười phá lên:
- Ô hô hô, Trương thiếu gia đúng là nhặt được bảo bối, đêm nay có trò vui rồi đây.

- Các người dám à? Anh tôi sẽ giết các ngươi.

Tiểu Vũ quát lớn, bất chấp tất cả lao ra phía cửa.

Ánh sáng lóe lên, trong tay tên Lãnh xử có thêm một con dao cắt hóa quả sắc nhọn, chĩa về phía mặt Tiểu Vũ, gằn giọng:
- Ngoan ngoãn đi, nếu không rạch mặt cô em ra đó.

Tiểu Vũ tức thì dừng bước, không dám nhúc nhích nữa, mặt trắng bệch, siết chặt nắm đấm, tựa hồ muốn lao vào con dao.

Trương Dương cau mày lại, nói:
- Cô em này mạnh mẽ thật đấy, có điểu tôi thích... Tiểu Lãnh, làm cho cô ta ngoan ngoãn một chút.

- Vâng!

Tên lãnh xử cười hung tợn, lấy ra một cái ống tiêm, không biết là bên trong chứa thuốc gì, chắc là thuốc an thần hay thuốc kích thích gì đó, tiến tới Tiểu Vũ động thủ.

Đọc truyện chữ Full