Hàn Húc tươi cười niềm nở nói:
- Cám ơn sự hỗ trợ của Cao ti trưởng.
Lúc này đã là buổi tối, Vương Đức Dụ ăn cơm trưa xong đã quay về tỉnh thành, buổi chiều, lãnh đạo chủ yếu trong bốn ban thành phố Tiềm Câu, nghe Cao Trường Hoành đạo biểu tổ tuần thị TW truyền đạt tinh thần văn kiện của TW và tỉnh.
Cao Trường Hành cho dù mới trên ba mươi, đó có khí thế đường đường của quan lớn một phương.
Các lãnh đạo Tiềm Châu đều hiểu rõ lai lịch của Cao Trường Hành, cháu trưởng cả nhà họ Cao, người nối nghiệp của nhà họ Cao, quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ riêng khí độ trầm ổn kia đã là rất giỏi rồi.
Mọi người không khỏi thầm đem Cao Trường Hoành so sánh với Liễu Tuấn.
Hai người đều trẻ trung như nhau, bối cạnh mạnh như nhau, tiền đồ cùng vô hạn, ngay cả khí thế phát ra khiến người ta không dám nhìn thẳng cũng giống nhau y hệt.
Nhưng khác biệt giữa hai người cũng rất rõ rệt, Cao Trường Hoành nhìn qua như một vị học giả, nếu thu hết khí thế trên người lại, đoán chừng nói hắn là giảng viên đại học thì 10 người hết 9 không hoài nghi. Còn Liễu Tuấn cấp cho người ta khí khí cực kỳ mạnh mẽ, giống như thanh kiếm sắc dù còn trong vỏ vẫn làm người ta phải sợ hãi không thôi.
Sự khác biệt này có quan hệ lớn với xuất thân và con đường thăng tiến của cả hai.
Cao Trường Hoành chắc chắn là con cháu thế gia điển hình, sống trong lụa là gấm vóc, chưa bao phải lo lắng tới chuyện thế tục, học trường học tốt nhất, làm đơn vị tốt nhất, đủ thời gian là lập tức thăng tiến. Đưa ra ngoài cũng là hậu hoa viên của Cao hệ, muốn hỗ trợ có hỗ trợ, ung dung lập thành tích, trên con đường thăng tiến thiếu đấu tranh kịch liệt.
Có thể nói cho tới tận bây giờ Cao Trường Hoành cơ bản được bồi dưỡng trong nhà kính. Đương nhiên tiếp tục tiến lên, một khi tới cấp phó bộ, khả năng không được nhàn nhã như thế.
Dù sao tới cấp phó bộ, đặc biệt ở chức vụ có thực quyền phải do thường ủy cục chính trị thảo luận quyết định, bất kỳ một hệ phái nào cũng không thể coi nó như đồ trong túi được. Ngoại trừ một số ban ngành đặc thù, nhưng những bàn ngành đó người nối nghiệp của các hệ phái lớn sẽ không tới. Ở ban ngành như thế tất nhiên không có nhiều quấy nhiễu bên ngoài, nhưng vào thì dễ còn ra thì khó. Một khi tiến vào coi như chết chắc rồi, lãnh tụ chính trị chân chính, năng lực phải có là ở mọi phương diện, không thể quá thiên về một phương diện nào.
Không có áp lực quá lớn, không có đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, Cao Trường Hoành nhẹ bước đường mây, tất nhiên từ đó tạo nên khí độ tinh hoa ẩn giấu, ung dung điểm đạm.
Còn Liễu Tuấn xuất thân thảo dân, khi Nghiêm Liễu dần dần đắc quyền, thì xui xẻo thế nào lại dẫm chân vào "vũng bùn" tỉnh A này, rời khỏi hậu hoa viên của phái hệ. Cho dù con đường thăng tiến của Liễu Tuấn còn thần tốc hơn của của Cao Trường Hoành, nhưng mỗi lần tiến bộ đều không thuận lợi, mỗi cái "mũ ô sa" đều cướp được trong "huyết chiến".
Dọc đường đi đánh ngã vô số đối thủ mạnh, tạo thành khí thế ngùn ngụt của y.
Ai hơn ai kém thực sự là khó mà so sánh. Mọi người đều chỉ biết rằng, trong tương lai, hai người này ắt đều đi tới đỉnh cao khiến người ta chóng mặt.
Chênh lệnh này làm cho cà bí thư Hàn Húc cũng trở nên sút kém.
Thực ra 40 tuổi làm bí thư thành ủy là hết sức ghê gớm rồi.
Hàn Húc biết nội tâm các thành viên trong ban, chính bản thân hắn cũng so sánh hai vị nha nội này với nhau, đồng thời so sánh với bản thân.
Hàn Húc có chút ủ rũ.
Có điều hắn che giấu rất tốt, không hề để lộ ra ngoài mặt.
Cao Trường Hoành truyền đạt tinh thần văn kiện của TW mà tỉnh xong, lập tức dưới sự chủ trì của Hàn Húc, mấy chục cán bộ tiến hành khóa giáo dục tam giảng đầu tiên, mọi người đều hết sức nghiêm túc, mặc dù có tài liệu, nhưng cơ bản ai cũng ghi chép, ngay cả Liễu thị trưởng cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt của Cao Trường Hoành nhìn như lướt đều qua mặt các cán bộ, nhưng thực chất đa phần là hắn quan sát Liễu Tuấn.
Đối với Cao đại thiếu gia mà nói, Liễu thị trưởng là một nhân vật tựa câu đố, nghe nói trước đó không lâu ở thủ đô vì một nữ diễn viên mà đại khai sát giới, trực tiếp khiến cho tổng cục điện ảnh "thanh trừng" nội bộ, cách làm cứng rắn như thế, dù Cao nhị thiếu gia nổi danh "đốn mạt" cũng vạn làn không làm ra được.
Cao Trường Hoành sau khi nghe tới chuyện này cũng thầm kinh hãi.
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không nhìn vấn đề qua biểu hiện bên ngoài, trong mắt hắn, Liễu Tuấn tuyệt đối không phải là nổi giận vì hồng nhan. Loại chuyện này có lẽ chỉ xảy ra trong kịch mà thôi. Có lẽ Liễu Tuấn muốn thông qua chuyện này lớn tiếng tuyên bố với mọi người sự tồn tại của y, một thái tử uy thế, cho dù không ở thủ đô, những thái tử khác có thể làm được, thì y cũng làm được.
Làm người ta phải nghi ngẫm là chuyện này gây ra động tĩnh lớn như thế mà những đại lão của các phái hệ giống như chẳng ai biết gì, không một vị đạo lão có tiếng nói nào phát biểu ý kiến về chuyện này ở chốn riêng tư chứ đừng nói là bình luận công khai.
Ngay cả Nghiêm Liễu cũng chẳng có lấy một lời, cứ như đây là một vụ án bình thường, chẳng hề liên quan tới phương diện khác.
Tình hình này làm Cao Trường Hoành cảm thấy rất kỳ lạ, nếu là một tên nha nội hoàn khố thuần túy làm việc này thì cũng đành đi, đám hoàn khố ở kinh sư còn có việc gì mà không làm ra chứ? Chỉ có điều rất ít hoàn khố làm nổi như Liễu Tuấn mà thôi, cho dù Cao nhị thiếu gia nổi tiếng cũng còn xa mới bì kịp. Xử lý Trương Dương chưa là cái gì, nhưng xửu lý Trương Khắc Hành tuyệt đối không đơn giản.
Phải rồi chính là Trương Khắc Hành.
Cao đại thiếu gia mơ hồ nắm bắt được chút manh míii.
Có lẽ các đại lão không tỏ thái độ là vì thời gian qua hệ phái của Nghiêm Liễu liên tiếp ra tay, thế chủ động xuất kích rất rõ ràng.
Điều đó tức thì làm các hệ phái khác căng thẳng, nhất là Cao hệ, từ Cao Kính Trương trở xuống, ai nấy đều như lâm đại địch, vào thời khắc mấu chốt này, phải chăng phái hệ của Nghiêm Liễu đang muốn thể hiện thực lực?
Không phải là không thể.
Ba năm sau thuận lợi giao ban là mục tiêu định sẵn của phái hệ của Nghiêm Liễu, trước đó hệ phái này luôn nhẫn nhịn, hi vọng có thể dùng biện pháp hòa bình đạt được mục đích, nhưng chuyện thường thường không được như ý muốn, càng nhún nhường người ta càng chèn ép, không coi ra gì.
Cho nên có lẽ vị thủ trưởng trẻ kia có lẽ đã nổi giận rồi, muốn thể hiện một số thủ đoạn cho mọi người xem.
Đó mới là điểm mấu chốt.
Thiên tử nổi giận, há phải tầm thường.
Đoán chừng đây là nguyên nhân lớn nhất nhà họ Hoàng cuối cùng không ra mặt, người ta muốn giết gà dọa khỉ, nhà họ Hoàng cố xen vào, người ta không muốn chém cũng không được.
Vậy thì Liễu là gặp cơ hội, hay chính là một nước cờ trong đó?
Khó mà biết được.
Cho dù thế nào thì cách làm của Liễu Tuấn được thế lực phía sau ngầm cho phép, cho dù là lúc đầu chỉ gặp cơ hội, nhưng một loạt hành động sau đó ngầm hợp với mục tiêu lớn của hệ phái. Nếu không thân là quan lớn trong thể chế, Liễu Tuấn sao có thể bất chấp ảnh hưởng như thế?
Nắm bắt cơ hội, cho đối phương một đòn trí mạng sau đó nhẹ nhàng thoát mình ra, đó là thủ đoạn hàng đầu trên quan trường. Cao Tường Hoành đem sự kiện này ngẫm từ đầu tới cuối một lượt, cân nhắc nhiều lần, nhận ra không tìm được phương sách nào thích hợp hơn Liễu Tuấn đã làm.
Hiệu quả lớn nhất.
Nếu Liễu Tuấn đi kinh doanh, e rằng cũng trở thành phú ông rồi.
Trong lòng Cao Trường Hoành đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, rồi lại buồn cười, Liễu Tuấn chẳng phải phú ông trong thể chế rồi sao? Những số cổ phiếu, trái phiếu, tiền cổ kia hiện giờ cực kỳ đang giá rồi. Lại còn mua từ 20 năm trước, Nghiêm Liễu khi đó còn chưa phát tích, hoàn toàn không dính líu tới chuyện tham ô.
Người này chẳng lẽ còn dự đoán được xu thế đời sau hay sao?
Những chuyện này luôn lẩn quẩn trong đầu Cao Trường Hành, còn hiện giờ trước mặt Cao Trường Hoành, Liễu Tuấn như một học sinh tiểu học, chăm chỉ nghe giảng ghi chép, càng làm Cao Trường Hoành thay đổi cách nhìn.
Sau bữa tiệc thịnh soạn, Hàn Húc theo thông lệ tiễn Cao Trường Hoành tới chỗ nghỉ chân. Cao Trường Hoành khiêm tốn đáp lại những lời khách khí của Hàn Húc:
- Hàn bí thư quá khách khí rồi, mọi người đều vì công việc cả mà, tôi còn phải học tập thêm ở Hàn bí thư.
Hàn Húc xưa tay, cười nói:
- Cao ti trưởng nói thế làm tôi hổ thẹn, Cao ti trưởng đi đến đâu đều lập nên thành tích lớn, đúng là khí độ đại gia. Nhất là việc kiến thiết nhà ở giá rẻ, Cao ti trưởng ra sức ủng hộ, chỉ bằng tấm lòng vì dân này đáng quý lắm rồi.
Vừa nói tới đây Hàn Húc đột nhiên nhớ tới Liễu Tuấn đến mỗi địa phương đều hết sức quan tâm tới vấn đề nhà ở cho người dân, ở điều này, hai vị nha nội hành động nhất trí.
Cao Kính Trương từng là bộ trưởng bộ xây dựng, Cao Trường Hoành chú ý tới kiến thiết nhà ở có thể nói là do giáo dục. Liễu Tuấn cũng làm như thế không biết có phải là được gợi ý từ Cao Trường Hiành?
Cao Trường Hoành lại khiêm tốn một hồi nữa, dù trước kia Hàn Húc cũng làm việc ở cơ quan quốc gia, nhưng không qua lị gì, đề tài tất nhiên không đi sâu, hàn huyên chốc lát rồi khách khí cáo từ.
Cao Trường Hoành mỉm cười, không vội nghỉ ngơi mà mở quyển (lịch sử nhà Thanh) ra xem, tựa hồ còn đợi vị khách nào đó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1145: Thiên tử nổi giận
Chương 1145: Thiên tử nổi giận